Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 30



Nếu như không có người mắng cô là đồ bẩn thỉu, rẻ mạt, cô thậm chí đã quên rằng trong quá khứ mình cũng từng là một nữ sinh ngây thơ, trong trắng đến nhường nào. Cô cũng từng mơ ước được sống một cuộc sống bình thường, đến những nơi mình muốn đến, ăn những món mình thích, làm những việc mình cần.

Cô cũng muốn thử cảm giác được người khác theo đuổi, cũng muốn nắm tay một chàng trai cùng bước qua những con phố tràn ngập ánh đèn.

Đôi lúc sẽ cùng vài cô bạn tụ tập ở một nơi nào đó cùng nhau thảo luận rất nhiều vấn đề trong học tập hay chỉ đơn giản là về một anh chàng rất đẹp trai.

Đó chính là cuộc sống mà cô đã từng mơ ước.

Nhưng thời gian thấm thoát trôi đi giống như phủ một lớp bụi mỏng lên những ước mơ ấy, biến nó trở thành những thứ cũ kĩ. Cô lại cảm thấy những ước mơ ấy thật nực cười và vô vị, hiện tại, điều mà cô mong muốn duy nhất là được cùng mẹ trở về căn phòng trọ cũ kĩ, cùng nhau sống những ngày tháng bình yên.

Cũng khá lâu rồi cô chưa trở về bệnh viện vào buổi trưa, vì thời gian gấp rút nên buổi trưa cô luôn ở lại tranh thủ học thêm, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến cô không còn chút tâm trí nào để học nữa.

Cô vừa đến cửa phòng đã nghe thấy mẹ ho rất nhiều.

- Mẹ, mẹ không sao chứ?

Mẹ cô có hơi bất ngờ với sự xuất hiện của cô, lén lút giấu chiếc khăn tay đầy máu.

- Tiểu Tịch, hôm nay con không phải học thêm sao?

- Vâng, mẹ đã ăn gì chưa ạ?

- Mẹ ăn rồi! Hôm nay đi học có vui không?

- Dạ, vui!

Có lẽ đây là lời nói dối đã quá quen thuộc với mẹ cô. Còn nhớ hồi trung học, ở trường cô bị bạn bắt nạt vì không chịu chỉ bài trong giờ kiểm tra, bạn học xé sách giáo khoa, vẽ bậy lên vở bài tập, cô trốn vào nhà vệ sinh khóc một trận rất thảm nhưng vẫn ôm vẻ mặt tươi cười về nhà, cũng không hề đem chuyện kể với mẹ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, những quyển sách bị rách đều đã được mẹ tỉ mỉ dán lại, có lẽ mẹ đã thức cả đêm. Giây phút cầm quyển sách trên tay cô thật sự muốn oà khóc vì tủi thân. Cứ như vậy, những ấm ức mà cô phải chịu mặc dù chẳng bao giờ nói ra nhưng bà ấy đều hiểu hết.

- Tại sao lại như vậy? Bác sĩ Vu, sức khoẻ của mẹ con rõ ràng đã hồi phục không ít, tại sao lại cần phải phẫu thuật?

- Cô bé, mẹ của con chỉ là không muốn con lo lắng nên cầu xin ta giấu con chuyện này, thực tế bệnh tình của bà ấy đã bước vào giai đoạn cuối, việc cần làm bây giờ là phẫu thuật cắt bỏ phần chứa tế bào ung thư và các hạch bạch huyết gần đó cộng với loại bỏ các khu vực ung thư lây lan. Bệnh nhân cần nghỉ dưỡng thật tốt trong thời gian sắp tới, hoàn toàn không được để tâm trạng bất ổn hơn nữa, người nhà cũng cần chuẩn bị sẵn tâm lý nếu như cuộc phẫu thuật không may thất bại. Ta sẽ hỏi ý kiến của mẹ con, nếu được sự chấp thuận của bà ấy...

- Con đồng ý, ông không cần phải thông qua bà ấy, bà ấy chắc chắn sẽ vì chi phí mà không chịu phẫu thuật.

Vị bác sĩ e ngại nhìn cô. - Nhưng cũng cần có sự đồng ý của bệnh nhân. Chỉ là con à, chi phí cho cuộc phẫu thuật này quả thật không hề nhỏ.

- Con lo được! Chỉ cần mẹ con khỏi bệnh dù là chi phí bao nhiêu cũng được.

- Ừm... Vậy bây giờ con kí vào đây trước! Lịch phẫu thuật ta sẽ thông báo cho con sau.

Ninh Tịch cầm bút, đôi tay nhỏ run run không phải vì lạnh, mà vì sợ, sợ hãi và bất an không ngừng len lỏi trong tâm trí cô.

Mặc dù vậy, cô vẫn động viên bản thân mình bằng cách nghĩ đến tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước, mẹ cô sẽ khỏi bệnh, sẽ cùng cô trở về nhà, cùng cô nấu những món ăn mà cả hai đều thích. Cuộc phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công.

"Mẹ à, mẹ nhất định phải khoẻ lại!"

Ninh Tịch tự nhủ, vị nước mắt mặn chát hoà quyện vào đầu lưỡi khiến cô hơi tê dại.

Cô đứng trên tầng cao nhất của bệnh viện, gió thu lùa qua mái tóc rối loà xoà giống như cái vuốt ve âu yếm thân thuộc của mẹ cô. Chỉ có điều, bàn tay mẹ ấm áp chứ không lạnh như cơn gió này.

Ninh Tịch đứng đó rất lâu đến nỗi toàn thân dường như đã hoà quyện vào cái không khí se se lạnh cuối thu, da thịt cũng không còn chút cảm giác nào nữa. Cô thật sự rất muốn quay lại những ngày bé, lúc buồn như vậy thì sà vào lòng mẹ khóc một trận là xong.

Cái thiệt thòi nhất khi lớn lên của cô là không thể tuỳ tiện thể hiện cảm xúc trước mặt mẹ bởi vì cô muốn bà ấy thấy Tiểu Tịch của bà thật sự rất kiên cường, không cần mẹ phải nhọc lòng lo lắng nữa.

- Ninh Tịch! Ninh Tịch! Thầy Trầm kêu cậu lên bảng đó! Mau lên đi!

Thẩm Nguyệt thực sự đã vẫy tay cả chục lần trước mặt cô mà cô không hề có phản ứng, ánh mắt cứ lơ đãng trên không trung. Ngay cả khi lên bảng, một bài tập cơ bản nhất cũng làm sai, nhận được lời trách móc của giáo viên cũng không có chút phản ứng nào.

- Lớp trưởng, cậu và Gia Thiên Vũ cãi nhau sao?

- Hả?

- Một người thì đã mấy ngày rồi không đến lớp, một người thì đến lớp nhưng tâm trí để tận nơi đâu, chắc chắn là vậy rồi.

- Ừm, cậu cũng có thể coi là như vậy!

Ninh Tịch lén nhìn xuống chỗ ngồi trống trơn của Gia Thiên Vũ, đúng là mấy ngày rồi hắn không hề đến lớp, nhưng chuyện cô không tập trung học lại chẳng liên quan gì đến cậu ta cả. Cô chỉ là đang nghĩ làm sao để kiếm đủ chi phí cho cuộc phẫu thuật của mẹ.

- Ninh Tịch!

Cô bị giọng nói quen thuộc gọi giật lại trên hành lang, cô hít thở thật sâu từ từ quay người lại, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể mặc dù trông có hơi kì cục.

- Thầy Trầm!

- Buổi tối đến nhà tôi lấy đề cương.

- Ừm...- Ninh Tịch làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi. - Tối nay em bận rồi! Để khi khác vậy.

- Cô đang cố tình né tránh?

- Nếu thầy muốn nghe lời nói thật thì...đúng là như vậy. Không phải thầy luôn thấy em chướng mắt sao?

Cô phát hiện ra mình đã hiểu hắn đến mức ngay cả khi nét mặt của hắn không chưng ra bất kì một cung bậc cảm xúc nào cô vẫn biết là hắn đang tức giận.

Hắn đưa tay khẽ đẩy gọng kính, chiếc kính vừa vặn như một nét điểm xuyết tuyệt đẹp trên khuôn mặt hoàn mĩ kia.

- Cô sẽ không thoát khỏi sự giày vò của tôi một cách dễ dàng như vậy đâu?

- Thầy yên tâm đi, em không hề chạy trốn, chỉ là hiện tại không có tâm trạng cùng thầy chơi đùa. Chào thầy!

- Chơi đùa? - Đôi môi hắn bất giác lặp lại, cô có quyền nói ra hai từ này với hắn sao? Từ bao giờ hắn phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của cô vậy?

Hắn nắm chặt bàn tay, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Ninh Tịch dần dần cách xa, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp không nhẹ.