Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 43



- Ninh Tịch!

Sau tiếng gọi, một dòng nước lạnh ngắt ào ào trút xuống cơ thể đã không còn chút sức lực nào của cô. Ninh Tịch lười biếng mở mắt, cổ họng đột nhiên khô khan không thốt lên lời.

Cô vừa cử động một chút đã cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức không tả nổi, hai tay và hai chân đều bị trói chặt, bộ dạng thê thảm nằm trên sàn gỗ.

Lúc này cô mới mơ hồ nhìn về phía người cất tiếng gọi mình, hoá ra không phải là mơ.

Dư Sở Hạ ngồi trên ghế cách đó không xa, trên môi vẫn giữ nụ cười khuynh thành để lộ ra má núm đồng tiền vô cùng xinh đẹp, quý phái. Khí chất trên người cô ta quả thật ít ai có thể sánh được, thoạt nhìn vào đã biết thân phận cao quý đến mức nào.

Thân thể rã rời của cô bị hai gã đàn ông thô lỗ dựng dậy, mỗi một bên vai là một bàn tay thô bạo ghì chặt dù biết cô không còn sức chống cự.

Dư Sở Hạ rời ghế, bước đến bên cạnh cô, một tay đưa ra bóp mạnh cằm cô nâng lên. Nụ cười xinh đẹp trên môi cô ta chẳng mấy chốc hoá thành nụ cười nham hiểm:

- Da thịt mềm mại này, một cái tát của mẹ cô vẫn chưa hề hấn gì đúng không?

Ninh Tịch cơ miệng bị bóp chặt, nhất thời không thể lên tiếng. Chỉ giương đôi mắt sợ hãi nhìn về phía cô ta cho đến khi bàn tay mềm mại buông xuống, mặt cô bị hất sang một bên.

- Dư Sở Hạ, tại sao cô lại biết chuyện đó?

Khoé môi Dư Sở Hạ cong lên rồi đột nhiên bật cười lớn đầy chế giễu, ánh mắt nhìn cô giống như khoảnh khắc mụ phù thuỷ nhìn thấy Bạch Tuyết cắn một miếng táo độc, vô cùng thoả mãn.

- Tại sao lại biết ư? Vì tôi chính là người tiết lộ bí mật dơ bẩn của cô!

- Cô... Hoá ra người đứng sau chuyện này lại là

cô - Ninh Tịch cắn chặt môi, vị tanh mặn của máu hoà quyện trên đầu lưỡi.

Đáy mắt hằn lên những tia máu đỏ ngàu vì giận dữ, lửa giận bùng lên thôi thúc cô kịch liệt phản kháng nhưng vô ích, cô vừa giãy giụa một chút đã bị hai tên kia dùng sức đè vai xuống. - Dư Sở Hạ, cô là người phụ nữ độc ác! Tại sao cô lại làm như vậy với mẹ tôi?

- Sao nào? Căm hận nhưng bất lực đúng không? Đây là cái giá phải trả khi cô dám cả gan động đến người đàn ông của tôi!

- Người đàn ông cô đang nói đến là thầy Trầm sao?

Ninh Tịch bất giác hỏi, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến cái tát và những lời trách móc dành cho Trầm Phong. Người đứng sau chuyện này không phải hắn mà là Dư Sở Hạ, cô ta cố tình làm như vậy để chia cắt mối quan hệ giữa hai người, cuối cùng cô ta thành công rồi.

Ninh Tịch có hối hận cũng không thể quay lại được nữa, nếu hôm nay cô phải chết ở đây, chi bằng cứ để hắn hận cô suốt đời.

- Phải, xem bộ dạng đáng thương của cô lúc này có còn quyến rũ được anh ấy nữa không?

Ninh Tịch cười châm biếm, khoé môi đau đớn nhếch lên. - Người đáng thương là cô mới phải...Dư Sở Hạ, ít nhất tôi còn có thể quyến rũ Trầm Phong còn cô, ngay cả chạm vào người thầy ấy cũng không thể...

Dư Sở Hạ giống như mồi lửa đã bén, chỉ chờ câu này của cô mà bùng lên đem cơn tức giận trút xuống người Ninh Tịch.

Mỗi cú tát của cô ta giáng xuống là một lần đau chết đi sống lại, nhưng Ninh Tịch không hề phản ứng, không cầu xin, không né tránh, cứ để mặc cho cô ta thoả sức hành hạ.

Đến khi trước mắt tối sầm lại, khoé miệng Ninh Tịch đã ướm máu, Dư Sở Hạ mới hả giận dừng tay lại. Hai gã đàn ông nhận ra ý thức Ninh Tịch không còn tỉnh táo nữa cũng hả hê ném cô xuống sàn, không cần tốn sức khống chế nữa.

Dư Sở Hạ ung dung lấy khăn giấy lau bàn tay vừa hạ thủ còn vương lại chút máu của Ninh Tịch, miệng không ngừng chê bai: "Thật bẩn thỉu!"

- Dư tiểu thư, làm gì với cô ta đây?

- Tuỳ các người, chỉ cần giữ lại cái mạng rẻ mạt này cho tôi là được.

- Vâng!

Nói xong Dư Sở Hạ phủi áo rời đi, hai tên kia cũng không hứng thú gì với cái xác không hồn của Ninh Tịch, bỏ ra ngoài hút thuốc.

—————————-

Trầm Phong ngồi dưới đất, tựa lưng vào giường, căn phòng tối mịt chẳng ai có thể thấy được tâm trạng trên khuôn mặt của hắn lúc này.

Bàn tay lạnh ngắt chậm rãi đặt lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập hỗn loạn ẩn sâu bên trong.

Không có trái tim?

"Ninh Tịch, em nói tôi không có trái tim vậy...thứ đang quặn thắt trong lồng ngực tôi là gì?"

Ngay cả hắn cũng không hiểu nổi dòng cảm xúc hỗn độn đang chảy trong người mình rốt cuộc được gọi là gì?

Không phải tức giận...

Không phải đau khổ...

Là tổn thương!

Sự tổn thương của hắn xuất phát từ chính người con gái mà hắn ngày đêm muốn điên cuồng chiếm hữu...

Song thứ mà hắn có được, rốt cuộc cũng chỉ là thân xác của cô.

Nực cười nhất là khi hắn phát hiện ra mình thật sự có tình cảm với Ninh Tịch cũng là lúc hắn cảm nhận được trái tim cô chưa bao giờ dừng lại bên hắn, thậm chí đến một chút tin tưởng cũng không có.

Hắn trút một hơi thở nặng nề, không gian xung quanh càng trở nên u ám.

Khuôn mặt hắn bị phủ lên một nét buồn bã nhưng không hề mờ nhạt, ngược lại càng trở nên sáng rực, đẹp đến nao lòng.

- Anh...

Cánh cửa phòng bật mở, một khoảng sáng từ hành lang hắt vào bóng lưng trầm tĩnh...

- Cút!

Giọng nói của Trầm Phong giống như một nhát dao sắc lạnh vụt qua trong đêm tối, song đối phương chẳng hề quan tâm. Cửa đóng lại, người không hề rời đi...

- Anh Phong.

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe rợn tóc gáy, một vòng tay táo bạo ôm lấy cổ, hắn bật dậy, đèn trong phòng loé sáng.

- Dư Sở Hạ? Không nghe thấy tôi nói gì sao? Cút ra ngoài!

Dư Sở Hạ vì phản ứng bất ngờ của Trầm Phong mà ngã nhào xuống đất, song cô ta không hề tức giận, thản nhiên đứng dậy bước đến bên cạnh Trầm Phong như bị tác động bởi một lực hấp dẫn trên người hắn.

- Em đến an ủi anh một chút, không được sao?

Cô ta vừa nói, bàn tay đã trượt trên khuôn mặt lạnh tanh của Trầm Phong, chẳng mấy chốc dừng lại trước ngực rồi xuyên qua lớp áo sơ mi, chạm vào da thịt rắn chắc.

- Nếu anh muốn cứu Ninh Tịch thì đêm nay phải là của em.

Phản ứng của Trầm Phong vẫn là né tránh nhưng khi Dư Sở Hạ nhắc đến cái tên "Ninh Tịch", toàn thân hắn bỗng nhiên có một cảm giác ớn lạnh xẹt qua.

- Cô...nói gì? - Trầm Phong giữ lấy cổ tay càn quấy của Dư Sở Hạ, dùng lực bóp chặt khiến máu không thể lưu thông, lòng bàn tay trở nên trắng

bệch. - Ngay từ đầu tôi nên nghĩ ra người bày trò này là cô mới phải. Dư Sở Hạ, cô đã làm gì Ninh Tịch?

Dư Sở Hạ không hề lộ một chút sợ hãi, so với hình tượng thánh thiện thường ngày của cô ta, trạng thái lúc này hoàn toàn trái ngược - nham hiểm, độc ác.

- Anh bình tĩnh một chút, người vẫn còn sống, toàn thân nguyên vẹn!

- Dư Sở Hạ! - Trầm Phong không giữ nổi bình tĩnh, ánh mắt hằn lên từng tia lửa giận như muốn đem tay cô ta bẻ gãy thành từng mảnh. - Cô rốt cuộc muốn gì?

- Thứ mà Dư Sở Hạ này muốn nhưng không có được, trên đời này cũng chỉ có một mình anh.

- Được!

Trầm Phong dứt lời, đem Dư Sở Hạ đẩy mạnh xuống giường, tiếp đến bầu không gian yên tĩnh vang lên những tiếng loạt xoạt, từng lớp quần áo lần lượt bị hắn thô bạo xé rách, ném vương vãi xuống sàn nhà, cơ thể loã lồ trắng muốt của Dư Sở Hạ bị hắn ép dưới thân.

Không một màn dạo đầu, hắn mạnh mẽ tiến vào bên trong khô khan của Dư Sở Hạ, sâu trong đáy mắt không hề tồn tại một chút ham muốn nào mà đầy rẫy sự chán ghét.

- Anh...nhẹ một chút! Em đau! - Dư Sở Hạ vòng tay qua tấm lưng rắn chắc, móng tay cắm vào da thịt hắn đến nỗi dớm máu nhưng không hề ngăn được cơn giận bùng phát trong người hắn.

Mỗi lần hắn tiến vào đều như muốn tách cơ thể cô ra làm đôi, đối với hắn, đây hoàn toàn không phải một trận ân ái mà là cực hình.

Dư Sở Hạ dù có xinh đẹp, kiều diễm động lòng người nhưng trong mắt hắn, cô ta giống như một miếng bánh mùi vị vô cùng dở tệ, thoạt nhìn đã khiến hắn ngán đến tận cổ song vẫn phải nhắm mắt nuốt chửng.

Dư Sở Hạ cố nén đau đớn, khoé môi kiều diễm thoát ra những tiếng rên rỉ ái muội, thoả mãn đón nhận từng luồng khoái cảm dạt dào.

Ngay từ đầu kế hoạch của cô ta đã được tính toán kĩ lưỡng, đầu tiên là gây ra hiểu lầm giữa Ninh Tịch và Trầm Phong sau đó bắt Ninh Tịch làm con tin, ép buộc Trầm Phong phải đáp ứng nhu cầu của mình.

Dư Sở Hạ không nghĩ rằng mình lại có thể thành công như vậy, càng không thể ngờ Trầm Phong lại bất chấp tất cả chỉ vì Ninh Tịch, thậm chí còn không màng đến căn bệnh "dị ứng người" mà thân mật với cô ta.

- A~ anh...anh Phong...em không chịu nổi!

Dư Sở Hạ không kịp thích ứng với tốc độ như vũ bão càn quét của Trầm Phong, hạ thể bị ra vào vô cùng đau đớn, toàn thân ưỡn lên hân hoan đón nhận sự ấm áp cứng ngắc của hắn, tâm trí bị dục vọng xâm nhập làm cho mơ hồ, nhịp nhàng di chuyển theo từng cú thúc mạnh của Trầm Phong.

Ngay cả khi đạt đến cao trào của sự hoan lạc, vẻ mặt của Trầm Phong vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc.

Hắn vừa mang nhục bổng ra khỏi nơi ướt át kích tình đã lập tức dùng tay siết chặt cổ Dư Sở Hạ, cô ta không hề phản kháng, cơ thể vẫn chưa thoát khỏi dòng khoái cảm, đôi mắt mơ màng ngắm khuôn mặt mà bấy lâu nay luôn mơ ước được chạm vào.

- Cô thoả mãn rồi chứ? Mau nói cho tôi biết Ninh Tịch đang ở đâu?

- Căn nhà gỗ phía sau tiểu khu A.

Trầm Phong vội vàng mặc lại quần áo, nén lại thứ cảm giác nóng rát đang không ngừng thiêu đốt trên cơ thể nhanh chóng bỏ xuống lầu.

- Bác Lưu, lát nữa cho người thay mới toàn bộ chiếc giường trên phòng tôi, đồ cũ tuyệt đối không được giữ lại!

- Cậu chủ, người cậu...? Đợi một chút tôi giúp cậu thoa thuốc!

- Không được, không kịp rồi! Tôi phải đi đã!

Bác Lưu kinh ngạc nhìn theo chiếc xe của Trầm Phong phóng vụt qua với tốc độ chóng mặt.

"Ninh Tịch, nhất định phải đợi tôi!"