Một Đêm "Mây Mưa"

Chương 54: Biệt ly



Hướng Vinh khoe khoang bản thân là người 'kiên nhẫn đến phút cuối', tuy nửa thật nửa giả nhưng xét trên nhân phẩm và kinh nghiệm trong quá khứ, cậu nhất định xứng đáng với danh hiệu ấy. Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ chúng sẽ gieo vào lòng Chu Thiếu Xuyên một hạt mầm hy vọng.

Vài cơn mưa xuân tí tách chóng đến chóng đi báo hiệu cho mùa phượng đã về. Tiết trời dần oi ả, bầu không khí cũng mang đậm hơi thở nóng nực đặc trưng ngày hè. Đến cuối tháng năm, các ngôi trường bắt đầu nảy mầm những cảm xúc chia tay mùa tốt nghiệp, khu ký túc nam toà số 2 của Đại học J tự khắc hưởng ứng với quần chúng nhân dân.

Bấy giờ các anh em người thì học cao học; người thì ra nước ngoài; hoặc là tìm việc sớm giống Hướng Vinh; thậm chí cũng không thiếu những cô cậu tình nguyện kiếp sống lang bạc của một cư dân Bắc phiêu. Tựu trung, mỗi người đã vạch cho mình con đường phía trước và bến đỗ mới, những gì còn lại chỉ là một khúc hoan ca tuổi trẻ.

Hướng Vinh không rõ lắm nữ sinh trải qua tháng ngày đại học cuối cùng như thế nào, song nam sinh có lẽ phải dùng hai từ 'kinh dị' mới đủ sức lột tả. Bước sang tháng sáu, hầu như tối nào cũng phải rượu chè bia bọt. Dường như những cậu trai trẻ ở tuổi đôi mươi đều muốn thích nghi sớm với văn hoá bàn nhậu của người Trung Quốc. Họ tự phát tự giác mà chẳng cần ai khuyên nhủ, uống đến say bét ngã trái ngã phải mới miễn cưỡng đặt ly xuống.

Bởi Hướng Vinh nhiều lần phải đưa đám cháu chắt về ký túc xá nên không kịp rời đi trước giờ khoá cửa, cậu đành qua đêm trên chiếc giường trống đã gắn bó với mình gần hai năm đại học. Năm giờ sáng lồm cồm bò dậy, Hướng Vinh vội rửa mặt rồi phóng về nhà thay quần áo đi làm.

Nhìn ai đó thường xuyên chạy long nhong ngoài đường, Chu Thiếu Xuyên dần nảy sinh cảm giác bất mãn. Hôm nọ Hướng Vinh mang theo mùi rượu nồng nặc về nhà, ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu hắn chính là —— Chẳng lẽ tối hôm qua cậu ấy uống hai lít rượu xái? [1]

[1] Rượu xái (Erguotou): một loại rượu rất phổ biến ở Bắc Kinh. Rượu này được sản xuất trong mấy chai thuỷ tinh, có rất nhiều màu như trắng, xanh lá cây v..v Nhưng có lẽ trong truyện nhắc đến vỏ chai màu xanh lá nên mới có tình tiết bên dưới dưới đó.

Kỳ thực Hướng Vinh không quá chén như hắn nghĩ. Hôm sau cậu còn phải đi làm, không thể giống với mấy thằng nhãi nằm ở ký túc xá đến trưa trời trưa trật. Hơn nữa trình độ bia rượu của cậu chẳng phải hạng xoàng, hai lít rượu xái có lẽ không thể, nhưng mỗi người một chai thì không nhầm nhò gì cả. Đối với Hướng Vinh, rượu bia như nước lã. Cậu càng uống càng tỉnh, đối đáp trôi chảy, vả lại còn có thể đi trên một đường thẳng.

Song thấy người yêu không hài lòng, từ đó Hướng Vinh đã kiếm chế hơn nhiều. Đẩy hết vài bàn nhậu không cần thiết, nhưng cậu vẫn chẳng thể về nhà đúng giờ. Thừa dịp ký túc xá vắng người, một hôm cậu lén lút xách hộp đồ tới. Nửa tháng kế tiếp, mỗi ngày sau khi tan tầm, Hướng Vinh đều chạy đến ký túc xá quần quật mấy giờ. Cuối cùng vào ngày sinh nhật giữa tháng sáu của Thiếu gia, cậu đã hoàn thành món quà tặng hắn.

Đó là một chiếc nhẫn được mài từ sừng tê giác. Thiết kế đơn giản nhẵn bóng, trên mặt nhẫn khắc hoa văn sẫm màu tinh xảo, bên trong nhẫn là tên viết tắt của Chu Thiếu Xuyên. Khoan nói đến giá cả đắt rẻ, dù sao thì đây cũng xem là hàng thủ công độc nhất vô nhị trên thế giới.

Chu Thiếu Xuyên cực kỳ ưng ý món quà này, chỉ là có hai điểm mà hắn vẫn hoài không hiểu —— Thứ nhất, vì sao chiếc nhẫn này không vừa ngón nào cả? Sau này theo lời giải thích của Hướng Vinh, rằng cậu không tính để Thiếu gia đeo nó trên tay. Cậu tặng kèm một sợi dây chuyền để hắn lồng nhẫn vào trong, độ vài vừa đủ để chiếc nhẫn chạm đến ngực.

Chu Thiếu Xuyên chấp nhận lời giải thích này, nhưng điểm thắc mắc thứ hai là vì sao trên nhẫn chỉ khắc tên của hắn chứ không phải tên của hai người. Hắn đã săm soi cả hồi lâu cũng không thấy cái tên Hướng Vinh trên nhẫn.

"Cậu xem tôi tặng cậu cái gì kìa." Chu Thiếu Xuyên chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay Hướng Vinh, "Rồi bây giờ cậu nhìn lại cậu đưa tôi cái gì đi. Chỉ có tên tôi nghĩa là sao? Cậu định chờ tới sau này tôi bị tai nạn hay lẩm cẩm đãng trí, chiếc nhẫn này sẽ thay tôi báo tên cho người khác hả?"

Sinh nhật phải nói chuyện tốt lành, ai như thằng nhóc nhà cậu chỉ toàn nói gở! Hướng Vinh nhướng mi liếc hắn: "Ban đầu tính khắc tên hai mình. Lúc đó không biết tại sao, chắc do run tay thành ra chỉ có tên cậu. Nhưng tôi thấy vẫn đẹp nên không sửa lại. Mai mốt tôi đưa cậu cái khác."

Hướng Vinh chỉ nói một nửa sự thật, nửa còn lại không phải do tay run mà do não cậu nhảy số nghiêm trọng. Hướng Vinh không thể giải thích rõ ràng với hắn, khi ấy vừa niệm ba chữ Chu Thiếu Xuyên thì cậu đã say sẩm choáng váng; sau một hồi mất hồn mất vía, thành phẩm chính là như thế.

Gọi tên người yêu thôi cũng khiến người ta ngu ngốc. Trước giờ Hướng Vinh chỉ thấy tình huống này trong tiểu thuyết, không ngờ đến một ngày cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác như si như dại đó. Hơn nữa, trình độ ngu xuẩn không thua gì những nhân vật trong sách.

Dù thế nào thì Chu Thiếu Xuyên đã rất vui vẻ. Hắn đeo món quà trên cổ như bảo vật bậc nhất thế giới, ngoại trừ lúc tắm thì cả khi ngủ cũng chẳng muốn cởi ra. Đôi khi Hướng Vinh còn ghẹo hắn, nói rằng vật gì trên đời mà hắn chả thấy, cớ sao xem vật rẻ tiền này như bảo bối không bằng? Chỉ là lần nào cũng chưa nói hết câu đã bị Chu Thiếu Xuyên đè xuống giường, làm Hướng Vinh đến lả người mới thôi.

"Tình yêu chính là trói buộc người khác." Hướng Vinh thở dốc, mệt thì mệt nhưng cái miệng vẫn còn sung lắm, "Cậu đưa tôi vòng tay, tôi đưa cậu nhẫn. Hình dáng khác nhau nhưng bản chất giống nhau, cuối cùng tình yêu chính là một cái bẫy."

Miệng chó không thể mọc được ngà voi, người như cậu là điển hình cho kiểu thiếu chịch. Chu Thiếu Xuyên lười nói, hắn chỉ đơn giản đè cậu thêm lần nữa trên sô pha, lần này chịch đến nỗi cậu phải nhận sai xin tha mới dừng lại.

_

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai. Ngày nhận bằng tốt nghiệp, trước giờ chính thức chia năm xẻ bảy, Hướng Vinh rốt cuộc đã có thể chứng kiến đêm điên cuồng hằng năm trong truyền thuyết Đại học J.

Hướng Vinh bị các anh em lôi kéo đành buộc lòng qua đêm ở ký túc xá. Một đám trai tráng thừa sống thiếu chết quay cuồng đến mười một giờ đêm, cuối cùng chẳng biết thằng chó nào khơi mào ném rượu xuống lầu, cả bọn như được mở ra linh hồn chó điên trong người mà phát động cuộc thi ném chai. Tiếng vỡ vụn vang vọng từ một phòng lan rộng đến toàn bộ khu ký túc, Hướng Vinh tưởng tượng đến viễn ảnh man rợ ngày mai, chắc hẳn khắp nơi thuần một màu xanh chói lọi hoành tráng...

Bạn cùng phòng của Hướng Vinh tính ra còn hiền chán —— Uống bia, ăn đậu phộng và cắn hạt dưa. Mọi người tính tâm sự xuyên đêm nhưng nào biết Lí Tử Siêu đột ngột gào khóc như sói tru. Hướng Vinh vừa dỗ vừa hỏi mới biết mùa tốt nghiệp của thằng bạn trở thành mùa chia tay đúng nghĩa đen —— Mấy tháng trước Tôn Kiều gặp một nghiên cứu sinh tiến sĩ đang có ý định nộp đơn du học Mỹ, sau này còn muốn định cư và sinh con ở đó. Sức hấp dẫn của ba chữ 'quốc tịch Mỹ' đã ăn đứt quê cha quê mẹ, Tôn Kiều dứt khoát từ bỏ Lí Tử Siêu, nhào vào vòng tay của tiến sĩ.

Lí Tử Siêu khổ tâm hổm rày, hôm nay nhân dịp tụ tập anh em thân thiết bèn bùng nổ một trận cho thoả đời. Hắn khi cười khi khóc, chẳng khác nào rối loạn tâm thần. Hướng Vinh ôm hắn vào lòng an ủi hồi lâu, cuối cùng còn dẫn hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt. Chỉ là oan gia ngõ hẹp, vừa quay đầu đã thấy Tôn Kiều lấy khăn lông treo trên tường đưa hắn. Hành động vừa đánh vừa xoa của Tôn Kiều đã kích động cơn điên của Lí Tử Siêu. Hắn nắm chặt chiếc khăn trong tay, hùng hùng hổ hổ xông đến dỡ cánh cửa phòng tắm, toan ném xuống lầu qua ô cửa sổ.

Một cái khăn rách mà chẳng nỡ lòng ném đi, ấy vậy dám ngang nhiên huỷ hoại của công, tố chất sinh viên đại học đương thời thật là ba chấm.

Tất nhiên câu chuyện kinh khủng đó không thể diễn ra, Hướng Vinh đã ôm chặt Lí Tử Siêu đặng tránh hắn lên cơn điên giữa đêm hôm khuya khoắt. Dùng một ngàn lẻ một cách xoa dịu tâm hồn bé bỏng, rốt cuộc Hướng Vinh cũng thành công dỗ kẻ mượn rượu giải sầu lên giường ngủ say. Đám người còn lại vừa ăn đậu phộng vừa nhấm nháp ly bia, nhớ về những tháng ngày chỉ lo học hành vui chơi, đồng thời không khỏi trông chờ về một tương lai vô hạn ở phía trước.

Hôm sau là thứ bảy, Hướng Vinh ngủ bù thêm một lúc đến chín giờ. Cậu sực nhớ tới Chu Thiếu Xuyên đã nói đón mình lúc mười giờ, bèn đứng dậy rửa mặt đánh răng, và chào tạm biệt các anh em. Tuy rằng sân ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn sót một ít mảnh thủy tinh, Hướng Vinh cẩn thận né chúng rảo bước tới cổng trường.

Lên xe, cậu phát hiện Chu Thiếu Xuyên đang nhìn chăm chú vào điện thoại, hơn nữa thật hiếm thấy khi không quay đầu nhìn mình. Cậu tò mò nhìn thoáng qua, trên màn hình là tin nhắn gửi từ thuê bao nước ngoài, nhìn kỹ hơn thì nhận ra toàn là tiếng Pháp.

Hướng Vinh suýt quên mất Chu Thiếu Xuyên không phải người Trung Quốc. Bấy giờ trông thấy tiếng Pháp, cậu mới nhớ ra mình đã tốt nghiệp, con đường du học của Chu Thiếu Xuyên cũng phải đi đến hồi kết. Liệu gia đình có thúc giục hắn trở về không? Đặc biệt là bà Địch. Tuy bên họ đã lâu không hành động nhưng cũng có thể đang âm thầm ấp ủ kế hoạch mới?

"Cậu đang xem gì vậy?" Hướng Vinh chạm nhẹ vào Chu Thiếu Xuyên.

Dường như Chu Thiếu Xuyên không nghe thấy, thật lâu sau vẫn không trả lời.

Trực giác báo hiệu có điều không ổn. Hướng Vinh hắng giọng, nhận ra người bên cạnh đã hoàn hồn bèn lặp lại câu hỏi vừa nãy.

Chu Thiếu Xuyên đặt điện thoại xuống. Hắn mím môi, hồi lâu sau mới trả lời: "Sáng nay trợ lý của bố gọi tới, ông ấy đã nhập viện vì xuất huyết não... Mẹ cũng gọi cho tôi. Tôi đang xem tin tức liên quan."

Trên màn hình vừa rồi hình như hiển thị hình ảnh một công ty dược phẩm, bên cạnh còn có chữ Pharmacie. Hướng Vinh nhìn Thiếu gia, hiểu rằng khi nãy hắn đang gián tiếp xác nhận thông tin. Thế nên... Nghe tin bố mình xuất huyết não, phản ứng đầu tiên của hắn là... Xác minh tin tức?

Nếu người khác xử lý theo cách tương tự, có lẽ không biết nên mếu hay nên cười. Nhưng đổi thành Chu Thiếu Xuyên lại hợp tình hợp lý. Hướng Vinh im lặng chốc lát, đoạn hỏi: "Bây giờ tình hình thế nào? Ở bên đó chắc vẫn còn khuya, đang giải phẫu sao?"

"Đang làm. Xuất huyết mười lăm mil, cần phải phẫu thuật. Tình hình... chắc vẫn ổn." Chu Thiếu Xuyên nhắm mắt, nói.

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, song không khỏi chất chứa cảm giác khác thường. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến người bố mà không dùng giọng điệu khinh khỉnh như mọi khi. Vả lại, dưới lời tường thuật điềm tĩnh là một chút lo lắng mà dường như chính hắn cũng chẳng hay.

Dẫu sao cũng là cha con, mặc cho tình cảm có hạn nhưng vẫn là huyết thống ruột thịt, không thể hoàn toàn lãnh đạm thờ ơ.

Hướng Vinh thầm nghĩ, nếu đây là sự thật thì bước tiếp theo Chu Thiếu Xuyên nên trở về thăm nhà.

Nhưng khoảnh khắc vừa muốn cất lời, Hướng Vinh chợt khựng lại. Trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh dự cảm chẳng lành —— Một khi Chu Thiếu Xuyên về Pháp thăm bệnh, tạm thời không nói đến phải ở lại bao lâu. Nhưng tương lai... liệu có khi nào một đi không trở lại?

Hướng Vinh khẽ siết chặt tay, cảm thấy mình đã lo xa rồi. Chợt, Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu: "Tôi... tôi muốn trở về."

Hai chữ 'trở về' như con dao khứa vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Hướng Vinh. Không hiểu vì sao, nhưng trong vòng mười giây, cậu không thể đưa ra phản ứng thích hợp. Cậu mải cuốn vào vòng lặp vô hạn —— Nếu Pháp gọi là 'trở về', còn Bắc Kinh thì sao? Một chuyến lữ hành ngắn hạn phải có trong đời?

Thấy Hướng Vinh lặng thinh, đôi mắt còn khẽ cụp xuống, Chu Thiếu Xuyên đoán được phần nào suy nghĩ trong cậu. Nhưng trên cả, hắn chỉ nghĩ Hướng Vinh nảy sinh cảm giác lưu luyến trước khi chia xa. Chu Thiếu Xuyên đan tay mình vào tay cậu: "Tôi chỉ trở về một lúc. Nếu ông ấy không sao, tôi sẽ lập tức trở lại. Chắc chắn không lâu, cậu..."

Tôi? Tôi làm sao? Hướng Vinh nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng kéo mình thoát khỏi mớ suy nghĩ mông lung kỳ lạ —— Người ta về nhà chỉ muốn thăm bệnh, không hề tồn tại bất kỳ âm mưu quỷ kế, vì sao phải miên man đến những chuyện không đâu? Hơn nữa lo được lo mất chẳng phải đức tính tốt. Ngay cả cậu cũng từng tự nhủ, trong tình cảm cần phải học cách tin tưởng lẫn nhau. Ở những thời điểm quan trọng, lẽ ra cậu nên dành cho hắn sự thấu hiểu và lời động viên nhiều hơn.

Nhưng tôi... không thể đi cùng cậu. Nghĩ đến đây, Hướng Vinh bỗng tiếc nuối vô vàn. Cậu sắp chuyển thành nhân viên chính thức, năm đầu tiên chỉ có năm ngày phép tính lương, vả lại không thể vừa ký hợp đồng lao động đã nộp đơn nghỉ phép. Trước giờ, tự do đối với dân làm công ăn lương là hữu hạn. Cậu đành siết tay Chu Thiếu Xuyên, đoạn nói: "Đi đi, tôi chờ cậu trở về."

Chờ cậu trở về... Một lời nói hết sức bình thường rơi vào lòng Chu Thiếu Xuyên lại có tác dụng trung hoà cảm xúc tựa khế ước thiêng liêng. Hắn tin rằng mối quan hệ giữa hắn và Hướng Vinh không thể phá vỡ, và đồng thời hắn cũng có những lo lắng tồn đọng trong lòng y như cậu.

Bà Địch đã gọi điện cho hắn từ sớm, yêu cầu hắn bay đến Hong Kong trước, rồi mới sang Pháp với bà. Khoảng thời gian không thể ở cạnh Hướng Vinh, mấy tên chó săn dưới tay bà chắc chắn tận dụng mọi thứ. Năng lực ly gián tình cảm rất mạnh, Hướng Vinh chưa từng thấy thủ đoạn kinh tởm của bọn chúng. Nhưng Chu Thiếu Xuyên cũng hy vọng, cậu sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thấy nó.

May thay mục đích chuyến đi của bà Địch không phải quan tâm đến sự sống chết của người chồng xa lạ, mà là quan tâm rằng ông ta có sửa di chúc hay không. Bà Địch không thiếu tiền, nhưng nó không ảnh hưởng đến tham vọng chiếm đoạt cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Chu. Bà mong mỏi con trai trở thành người cầm lái công ty càng sớm càng tốt, sau đó cưới vợ sinh con. Thế hệ sau sẽ thừa hưởng gen di truyền của bà, và từ đó nắm giữ vĩnh viễn đế chế dược phẩm nhất nhì châu Âu.

Vì thế bà phải tạm thời đóng vai người vợ hiền huệ trước mặt người khác. Năng lực của bà Địch có hạn, e rằng không đủ thời gian để ý tới Hướng Vinh. Chu Thiếu Xuyên nghĩ vậy, hơn nữa còn tự cảnh cáo bản thân phải theo dõi sát sao mọi động thái của bà bên đây.

Nghiễm nhiên điều quan trọng nhất cũng như hắn nắm chắc nhất —— Hướng Vinh vừa nhạy cảm vừa sắc sảo, không ai có thể đả động đến cậu. Tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm và IQ của người yêu, tuy bản thân đột ngột đưa ra quyết định tạm thời rời đi, nhưng ngoại trừ quyến luyến không nỡ thì hắn không hề cảm thấy hối hận.

Sự tình xảy ra một cách bất ngờ, khó tránh khỏi mọi thứ đều hấp tấp vội vã. Chu Thiếu Xuyên đã đặt vé khởi hành vào hai ngày sau, sáng sớm bay thẳng tới Hong Kong gặp bà Địch rồi mới bay chuyến tiếp theo sang Pháp. Hướng Vinh giúp Chu Thiếu Xuyên sắp xếp hành lý. Đến khi nhìn thấy những bộ quần áo của hắn vẫn còn treo trong tủ, không hiểu vì sao Hướng Vinh sinh ra cảm giác an toàn —— Đồ đạc vẫn còn, vậy người rời đi nhất định trở về.

Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Hướng Vinh đã bật cười thành tiếng. Đây là xã hội pháp trị, ai có thể ngăn Chu Thiếu Xuyên rời đi? Chẳng lẽ bà Địch còn muốn giam lỏng hắn? Hay ép hắn phải cưới một cô nàng nào đó?

Cuộc đời nào máu chó như mấy phim truyền hình ba xu chứ!

Đêm đó trước khi rời đi, hai người lại không nhịn được quấn quýt triền miên. Hướng Vinh cố hết sức tránh khỏi bầu không khí mơ mơ màng màng như người say rượu liều chết ôm hôn, bởi trong tiềm thức cho rằng đó là điềm gở nên mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ. Sóng tình vơi đi, cũng là lúc cậu mệt mỏi ngủ thiếp.

Chu Thiếu Xuyên nắm tay cậu ngủ đến nửa đêm. Nhưng hôm nay, hắn mơ một giấc mộng. Trong mơ Hướng Vinh tay nắm vali, mỉm cười chào tạm biệt hắn. Nụ cười cậu vẫn nhẹ nhàng như gió xuân thoang thoảng, song hắn nhìn thấy hai chữ ly biệt hiện rõ trong đôi mắt ấy. Đó vốn dĩ là đôi mắt chất chứa tình cảm dịu dàng của hắn, nhưng vì sao bây giờ chỉ còn vỏn vẹn lời biệt ly không đầu không cuối? Hướng Vinh thất hứa. Hướng Vinh không chờ hắn. Hướng Vinh bỏ hắn ở lại. Chu Thiếu Xuyên giật mình tỉnh giấc, vầng trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn đứng dậy rót ly nước, đến khi trở về vẫn thấy người yêu ngủ say bên cạnh. Chu Thiếu Xuyên, mày sao vậy? Hôm nay còn bày đặt thần hồn nát thần tính? Chu Thiếu Xuyên tự cười nhạo bản thân, giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực. Chẳng phải hắn chỉ rời đi một lúc sao? Vả lại, Hướng Vinh phải đi đâu cơ chứ!

Chỉ là giấc mơ như thật đã đánh tan cơn buồn ngủ. Chu Thiếu Xuyên nằm xuống bên cạnh Hướng Vinh, nhìn hàng mi dài cong cong đến khoé miệng ngậm ý cười nhẹ nhàng, cuối cùng ánh mắt đánh rơi trên khuôn mặt say ngủ của người yêu. Hướng Vinh rất đẹp. Trong nét thanh tú là sự ngang tàng của tuổi trẻ, trong sự ngang tàng là tính cách rộng mở, nhưng đốn tim hắn chính là tấm lòng chân thành của cậu. Hắn thấy khuôn mặt Hướng Vinh đẹp vô cùng, dù nhìn bao lâu cũng không biết chán...

Thế nên, Chu Thiếu Xuyên nhìn Hướng Vinh đến hừng đông...

Sáng sớm hôm sau lên đường đến sân bay, Hướng Vinh xin nghỉ phép ba giờ đặng lái xe đưa Chu Thiếu Xuyên tới. Trước khi vào trạm kiểm tra an ninh, hai người cần phải băng qua lối đi vừa dài vừa rộng, đủ để chậm rãi tiêu tan nỗi lưu luyến lẫn nhau. Chu Thiếu Xuyên là thanh niên cơ hội nhất năm, đi chưa bao xa đã đột ngột xoay người ôm lấy eo Hướng Vinh. Và sau đó, là một nụ hôn nóng bỏng ập tới môi cậu.

Hôn đến nỗi mọi người xung quanh phải tò mò nhìn sang, hôn đến nỗi chiếc lưỡi Hướng Vinh cũng phải tê dại. Nhưng sau nụ nôn ướt át, Hướng Vinh chỉ nở nụ cười hạnh phúc. Cậu không phải là người ưa kiêu ngạo ưa khoe khoang như người yêu, song cũng chưa bao giờ là kẻ sợ này sợ nọ. Hướng Vinh không quan tâm mình đã thu hút bao nhiêu cặp mắt, cậu chỉ muốn khắc ghi một dấu vết vĩnh viễn không thể xoá nhoà trong tim hắn.

Chu Thiếu Xuyên đi ngược về sau. Mãi đến khi chuẩn bị bước vào khu vực kiểm tra an ninh, hắn mới làm động tác gọi điện thoại cho Hướng Vinh đang nhìn mình chằm chằm ở đầu bên kia. Hướng Vinh khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau thêm một chốc trước khi chính thức bước vào giai đoạn yêu xa.

Trên đường trở về, Hướng Vinh lái xe của Chu Thiếu Xuyên, dần dà cảm thấy không quen với việc đi đi lại lại một mình. Mọi khi cậu thường ngồi bên ghế lái phụ, dù lái xe cũng luôn có Chu Thiếu Xuyên ở bên cạnh. Đến tận giờ phút này, Hướng Vinh mới thật sự nhận ra Thiếu gia phải rời xa mình một thời gian.

Từ lần đầu tiên khi bị Thiếu gia vô tình làm gãy xương, đối phương đã mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cậu, thậm chí còn mang vẻ bá đạo không nói lý. Và đến khi mối quan hệ chín muồi, hai người gần như chưa bao giờ tách ra. Hướng Vinh nghĩ, lần này cách biệt không biết khi nào gặp lại, nhưng dẫu sao đây cũng là một hành trình dài của đời người, cậu và hắn không thể ngày đêm dính lấy nhau. Hướng Vinh tự an ủi bản thân, thôi thì nhân dịp này hãy tập trung vào sự nghiệp nhiều hơn. Tương lai Hướng Hân về Bắc Kinh, cậu cũng có điều kiện dẫn con bé ăn chơi thả ga.

Song song với nỗi buồn chia xa Chu Thiếu Xuyên, thông tin chuyển thành chính thức của Hướng Vinh đã gửi đến email toàn thể nhân viên công ty. Trên thực tế, không phải hệt như giám đốc đã nói chỉ có hai định biên nhân sự. Ngoại trừ cậu và Ngô Hiểu Quang, còn có tay súng của gã —— Hứa Ý Tường cũng trở thành nhân viên chính thức.

Thực tập sinh chuyển thành chính thức hiển nhiên phải tổ chức ăn mừng, đúng lúc sinh nhật của Ngô Hiểu Quang cũng sắp tới, giám đốc đã đặc biệt sắp xếp buổi liên hoan ăn uống kết hợp karaoke. Tuy hình thức tổ chức chẳng có gì mới lạ, nhưng nó thoả mãn đám cu li xã hội thường xuyên tăng ca. Dù sao Hướng Vinh cũng là một trong ba nhân vật chính, thành thử mọi người ép cậu ngồi giữa.

Hướng Vinh không mấy đam mê với chuyện ca múa, cậu hát hai bài tượng trưng rồi lặng lẽ ngồi một góc uống Budweiser. Chẳng biết ai la làng bảo nhân vật chính uống bia thì có gì hay, sau cùng còn gọi cho mỗi người một ly Long Island*. Hướng Vinh không từ chối, dù sao thứ đó đối với cậu chẳng khác nào là nước lã. [2]

[2] Long Island: Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng (Món ruột của mình mà Vinh bảo giống nước lã...)

Giữa lúc mọi người đang high hết cỡ, điện thoại Hướng Vinh rung lên hai lần —— Đã đến giờ Chu Thiếu Xuyên video call. Người này lạ lùng lắm, chẳng biết chế độ voice call có gì không ổn mà lần nào cũng nằng nặc đòi thấy mặt cậu. Hướng Vinh mượn lý do mắc vệ sinh để trốn vào WC, sau đó mới nhận cuộc gọi video.

Chu Thiếu Xuyên đang ở bệnh viện. Cuộc phẫu thuật của bố Chu rất thành công, song hiện tại vẫn nằm ở ICU. Dù sao cũng có y tá chăm sóc nên Chu Thiếu Xuyên chỉ cần ngồi trông bên cạnh, không phải làm gì cả. Nhưng xét thấy ông ấy phải mất một thời gian mới hồi phục như trước, Chu Thiếu Xuyên không tiện rời đi nơi khác.

Hướng Vinh hiểu, cũng không hối thúc hắn. Cậu đã tra thời gian cần thiết phục hồi chức năng sau phẫu thuật sọ não trên Internet, có lẽ sẽ mất một tháng hoặc lâu hơn, không khéo đầu năm sau Chu Thiếu Xuyên mới trở về.

Trong lòng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn vắng vẻ, song cậu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng phóng khoáng như ngày thường. Hướng Vinh hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bố Chu như mọi khi, chợt Chu Thiếu Xuyên hỏi về bữa tiệc ăn mừng nhân viên chính thức.

"Chán chết." Hướng Vinh nói nhỏ, sẵn tiện quay camera cho hắn xem xung quanh, "Tôi trốn vào WC rồi. Mọi người đã xỉn quắc cần câu, nãy giờ chỉ có hét chứ không hát. Nói chuyện thì phải gào lên mới nghe nổi, tôi muốn nhảy lầu lắm rồi."

"Uống rượu nữa à?" Chu Thiếu Xuyên cau mày. Hắn không thể thông qua giọng nói và khuôn mặt nhận biết Hướng Vinh uống nhiều hay ít, dù sao thì cậu chẳng có bất kỳ phản ứng khác thường nào mỗi khi bia rượu vào người, "Tôi vừa đi thì cậu uống. Uống ít thôi, lát nữa về tới nhà nhớ nhắn cho tôi một tin."

Hướng Vinh cười: "OK. Nhưng sao tôi thấy chưa đi được hai tuần mà giọng cậu đã lơ lớ, sắp mất giọng Bắc Kinh rồi."

"Tại vì cậu không chịu nói chuyện với tôi." Chu Thiếu Xuyên nhân cơ hội lên án, song nụ cười lại rất mực cưng chiều, "Mai mốt nghỉ trưa nói chuyện với tôi một lúc, nhé?"

Buổi trưa ở đây hẳn là buổi sáng ở bên Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh mỉm cười gật đầu, bỗng nghe thấy có người phía sau gọi hắn bằng tiếng Pháp.

"Cậu làm gì thì làm đi, tôi cũng phải ra ngoài rồi. Tối về tôi nhắn tin cho cậu." Hướng Vinh nói, "Nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng bỏ bữa."

Chu Thiếu Xuyên quả thật có chuyện cần trao đổi với người bên kia. Hắn mỉm cười, kết thúc cuộc gọi video một cách miễn cưỡng. Hướng Vinh ở trong WC thêm chốc lát rồi ra ngoài.

Phòng karaoke đã bước vào giai đoạn hậu bia rượu, Ngô Hiểu Quang đang hát song ca với một chị kiến trúc sư trẻ tuổi, nhóm người xung quanh múa may quay cuồng làm nền cho hai người họ. Hướng Vinh ngồi xuống vị trí cũ, toan lấy chai nước khoáng súc miệng, bỗng thấy Hứa Ý Tường bên cạnh đã nâng ly Long Island lên.

"Hình như tôi chưa uống với cậu. Chúng ta thực tập chung một kỳ, coi như là duyên phận. Dù không ở cùng nhóm nhưng về sau làm chung công ty, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn."

Thấy đối phương đang nâng ly cocktail, Hướng Vinh cũng chẳng thể bất lịch sự dùng nước thay rượu. Cậu nâng nửa ly Long Island chạm nhẹ vào ly của Hứa Ý Tường, đoạn một hơi uống hết.

Chẳng lẽ tan đá nên đổi vị? Hướng Vinh khẽ cau mày, cảm thấy nửa ly cocktail còn lại không giống với hương vị ban đầu.

Đồng nghiệp hối thúc nhập bọn chơi xúc xắc, Hướng Vinh đành dẹp bỏ mối nghi hoặc về ly rượu sang một bên. Nhưng dần dần, cậu phát hiện có điều không ổn. Một nút thành hai nút, hai nút thành bốn nút, mỗi lần đổ xúc xắc thì thiếu điều ném thẳng ra ngoài. Hướng Vinh cảm thấy mí mắt trĩu nặng, dạ dày càng ngày càng quặn thắt, dường như có dấu hiệu muốn nôn mửa.

"Cậu say rồi..." Không biết là ai đã thì thầm vào tai cậu một câu như vậy. Và sau đó... cậu cảm nhận được có người đỡ mình lên, kéo cậu ra khỏi phòng karaoke.

Đèn nê-ông dọc hai bên đường loé lên chói mắt, giữa lúc mơ mơ hồ hồ, cậu thấy có ai đó đỡ mình vào xe. Cơn choáng váng nặng nề đánh sập lý trí, những gì cuối cùng cậu nghe thấy trước khi hoàn toàn bất tỉnh chính là tiếng thở đứt quãng của mình.