Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 1: Gặp gỡ



- Bạn ơi, mở giúp mình chai nước được không?

- Ơ.. à ừ.

Cậu bất ngờ nhận được một yêu cầu kì lạ từ cô gái đang đứng đối diện mình.

Không quen biết nhau mà vẫn nhờ mở hộ chai nước, trong khi cô ấy đang ngồi cùng bạn bè của mình sao?

Gương mặt cậu thoáng lộ ra vẻ khó hiểu nhưng nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười hiền.

Nhận được chai nước từ tay chàng trai trước mặt, cô nói lời cảm ơn nhưng gương mặt vẫn cúi gằm.

- Ahaha dũng cảm lắm, Châu!

- Thử thách không tệ nhỉ.

- Haha..

Thế là hết, liêm sỉ chẳng còn gì nữa rồi.. Châu đưa mắt lên lườm lũ bạn, mặt đỏ bừng, thì ra cả lũ hùa nhau chơi xấu cô. Chúng nó sống chết lôi kéo cô vào chơi Dare or Truth, đến khi vòng quay hướng về phía Châu, lũ ấy đưa mắt nhìn nhau cười nham hiểm, bắt cô thực hiện hành động ngốc xít này.

Âm mưu của chúng là muốn đẩy cô tiếp cận với crush!

Châu đưa tay lên xoa thái dương. Thôi thì lỡ rồi, chỉ là nhờ mở giúp chai nước, có gì to tát đâu? Không nghĩ nữa là được..

- Này, Hải!

- Hải!

- Hả, gì thế? -Cậu giật mình nhìn về phía thằng bạn thân.

- Tao gọi mày bỏng họng luôn rồi đấy! Nghĩ việc nước việc dân hay sao mà chìm đắm thế? - Đạt gắt gỏng.

Hải gượng cười, thỉnh thoảng đưa mắt về phía cô bạn kì lạ khi nãy.

TÙNG.. TÙNG! TÙNG!

Tiếng trống cà chớp của bác bảo vệ vang lên, theo sau là giọng nói đanh thép của thầy dạy Giáo dục quốc phòng:

- Toàn khối chú ý! Tất cả về vị trí tập kết!

Canteen như có một đàn ong vỡ tổ ùa ra, những bước chân dồn dập vang lên khắp sân trường, người đang chạy thì chạy nhanh hơn, người đi bộ thì lười chạy quá, bám áo bạn để bạn kéo đi vậy.

Rốt cuộc thì sau ba phút, kẻ cúc chưa cài, người mũ chưa đội cũng phải buông bỏ hết, tất cả đứng ngay ngắn, trang nghiêm.

Giữa đoàn người như thế, Hải đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt quét qua một dáng người.

Thì ra lớp của cô bạn đó lại ở ngay bên cạnh lớp mình.

Cô có dáng người cân đối, tuy nhiên lại hơi thấp so với tiêu chuẩn chung của một học sinh lớp 11, vậy nên bị lưu đày lên phía trên để đứng cũng không trách được ai.

Cậu rất muốn tịnh tiến lên một chút nhưng chiều cao không cho phép nên đành bất lực, chỉ dõi mắt nhìn lên trên.

Cô vì muốn ngắm crush nên cũng len lén nhìn xuống dưới.

Mắt chạm mắt.

Châu giật mình, mặt đỏ như quỳ tím tiếp xúc với axit. Cô vỗ mặt để trấn tĩnh, hít một hơi rồi tập trung theo dõi thầy giáo dặn dò.

Phải mất hơn ba mươi phút để thầy phổ biến nội quy, chia vị trí thực hành và các nhóm cử người đi lấy súng, gậy, băng gạc.. cuối cùng cả tiểu đoàn mới có thời gian để xoa bóp lỗ tai của mình.

Mỗi lớp là một trung đội, mỗi nhóm là một tổ đội.

Mọi người nhanh chóng di chuyển về vị trí của mình, rồi khẩn trương đi lấy dụng cụ.

Vì nhỏ con, lại đứng đầu, nên Châu đành gánh lấy trách nhiệm cao cả: Vác súng về cho tổ đội của mình.

Ngán ngẩm nhìn bốn khẩu súng trường dưới đất, cô hít một hơi rồi dang tay ôm trọn hai khẩu vào lòng.

Còn hai khẩu nữa tính sao đây? Không nhanh chân thì sẽ bị kỉ luật mất.

Nhìn các bạn thong thả xách bốn khẩu súng về vị trí tập kết, lần đầu tiên Châu thấy hận vẻ nấm lùn nhỏ bé của mình.

Xoạch, xoạch.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.

Châu giật mình quay lại nhưng lại lập tức quay mặt đi.

Ôi thần linh ơi, sao lại để con gặp người thương khi đang lâm vào cảnh bết bát thế này chứ..

- Để tôi giúp cậu.

Hải thờ ơ nói rồi xách hai khẩu súng, xoay người đi thẳng.

Châu vẫn đứng như cây cau đón gió, không kịp phản ứng lại.

- Còn không mau nhanh lên? - Hải quay đầu gọi.

Về đến đơn vị, cậu đưa súng cho cô rồi trở về chỗ của mình. Châu chỉ kịp gật đầu tỏ ý cảm ơn, vì chưa kịp mở miệng nói thì Hải đã đi mất hút rồi.

Người đâu mà nhanh thế cơ chứ!

- Trốn đi gặp người yêu hay sao mà lâu thế? - "Bà cô" Đạt cằn nhằn.

- Còn cười tủm tỉm nữa? - Đạt kinh ngạc.

Trong đầu cậu là một loạt phân cảnh romantic như trong phim Titanic và nhân vật chính lại là thằng cu Hải- bạn cậu và một cô nương bí ẩn nào đó.

Ừm, đã đến lúc trổ tài thám tử rồi.

Gái lớp Tự Nhiên thường rất ít, đã ít mà chúng nó lại giở thói đàn ông, thành ra một lớp ba mươi đứa con trai, năm đứa con gái lại vô tình trở thành ba mươi lăm thằng đàn ông!

Không có khả năng!

Người tình bí ẩn đó chỉ có thể học khối Xã Hội!

Vậy là một manh mối đã xuất hiện.

* * *

- Giải lao tại chỗ!

Chỉ cần có chỉ thị này, cả sân trường lại rộn ràng, tràn ngập màu xanh lá của quân trang bộ đội.

Châu cùng hai đứa bạn thân ngồi dưới đất buôn chuyện.

- Này, tia xem có bạn nào đẹp trai không? - Nhỏ Linh cười, mắt sáng như đèn pha.

- Ngay bên cạnh kìa! - Phương hất cằm về phía bên phải, nhìn Linh cười nham hiểm.

Linh nhìn qua một lượt, chợt nó quay đầu lại, đưa tay lên miệng che:

- Bên dưới, bên dưới có bạn mắt đẹp lắm, gu tao!

Chủ đề buôn dưa lê đến rồi, ba đứa chụm đầu vào nhau, kẻ tấu người cười, ồn ào cả một khu.

Bỗng dưng Phương bịt miệng:

- Này, có vô duyên quá không? Chúng mày nhìn lớp 11 chuyên Toán 2 bên cạnh xem, người ta đang bàn xem làm thế nào để được mười điểm chuyên đấy!

- Hình như dưới kia là Hải phải không? - Linh tò mò.

- Phải rồi, con "bồ" tao thích thằng đó lắm, đợi tao hỏi nó!

Vừa dứt lời, Phương đã nhoài người sang bên trái, là lớp chuyên Anh, nó chật vật mãi mới lôi được cô "bồ" của nó ra để diện kiến Châu và Linh.

- Mày đã nhắn tin với Hải chưa? - Phương xí xớn hỏi.

Nhưng Phương Anh chỉ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Châu trầm tư nhìn Phương Anh. Bạn ấy cũng thích Hải, nhưng nụ cười buồn quá, là do Phương Anh không dám thổ lộ? Hay do Hải từ chối Phương Anh?

Nhìn người bạn hiền lành, xinh xắn, nụ cười vốn dĩ mang nét tinh nghịch nhưng lúc này lại vương một chút gì đó buồn rầu, tiếc nuối, Châu thở dài. Phương Anh nổi trội hơn cô về mọi mặt, nhưng Hải lại chẳng bận tâm, cô còn cớ gì để theo đuổi nữa?

Phương lại chẳng nhận ra điều gì, vẫn cười cười nói với Phương Anh:

- Ngại cái gì, nó có người yêu chưa? Để tao hỏi cho!

Vừa nghe thấy thế, Phương Anh đã chạy mất hút. Thế mà nhỏ Phương vẫn kiên định hỏi cho bằng được.

Nó len lén đi tới chỗ Tuấn- thằng bạn trong hội kín "tiên nữ Winx" của nó, thì thầm vào tai bạn rồi trở về chỗ ngồi.

Lát sau Tuấn nói với Hải vài câu rồi nhìn về phía nhóm Châu đang ngồi, Hải cũng cười cười rồi đưa mắt nhìn theo.

Châu thấy hơi ngại. Chẳng phải là hỏi thông tin cho Phương Anh sao? Tình huống này lại như bắt nguồn từ phía Châu vậy?

Đạt như nhận ra điều gì đó, kéo Hải lại rồi thì thầm:

- Tao biết rồi, mày thích bạn đó hả?

- Ai? Nói gì đấy?

- Bảo Châu 11 chuyên Pháp. - Đạt cười khà khà.

- Ngốc à? Mày có nhớ bạn gái nhờ tao mở hộ chai nước không? Tao thấy kì lạ nên quan sát một chút. Chỉ vậy thôi.

Đạt đơ người. Chơi với nhau lâu năm, cậu biết tính cách thằng cu này rất rõ ràng, thích là thích, mà không thích là không thích. Trong trường hợp này, ánh mắt rõ ràng là để ý người ta nhưng lời nói lại phủ nhận hoàn toàn, là sao?