Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 11: Trốn tìm



Mười lăm năm trước.

- Hải Đăng, chơi trốn tìm với tớ đi!

Cô bé con lon ton chạy tới rủ rê. Thế mà cậu nhóc "mọt sách" đằng kia vẫn ôm khư khư cuốn sách, không thèm để ý thế sự.

Liếc thấy người bên cạnh im lặng buồn rầu, cậu thở dài:

- Được rồi.. nhưng chỉ chơi quanh đây thôi nhé.

Châu vỗ tay cười tươi rồi kéo Đăng ra một bãi sân trống.

Từ xa đã nghe thấy tiếng chí chóe.

- Viên xô xì! A ha! Cậu thua rồi, lêu lêu - Châu lè lưỡi. - Úp mặt vào cái cây đằng kia!

Đăng chán nản:

- Được rồi, được rồi. Năm, mười, mười lăm, hai mươi..

Trong nháy mắt, cô bé như chú chim yến nhỏ, chạy nhảy không ngừng tìm kiếm một chỗ trốn thật kín đáo, hòng dằn mặt "ông cụ non" kia.

Mưa bắt đầu rơi.

* * *

Rào, rào.

Trời cuối thu se lạnh, mưa rơi ngày càng nặng hạt.

Sáu giờ tối, bầu trời đã buông xuống trần gian màu đen ảm đạm.

- Châu! Châu ơi!

- Cháu gái của bà đâu rồi..

- Bảo Châu?

Tiếng khóc sụt sùi hòa cùng tiếng mưa như trút nước của mẹ và bà nội Châu vang lên.

Đăng sốt ruột lắm. Cậu nhóc đã tìm bạn suốt ba tiếng đồng hồ, gào khản cả cổ mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Vừa lo lắng, mà cũng vừa tự trách. Nếu cậu không đồng ý chơi cùng, thì có lẽ Châu sẽ chỉ buồn rầu một chút thôi, không đến mức mất tích như thế này chứ?

Cả khu phố đổ xô đi tìm Châu.

Mấy ngày mưa ròng rã trôi qua, đáp lại sự cố gắng của mọi người chỉ là tiếng báo đài đưa tin về đứa bé mất tích không dấu vết khi đang chơi cùng bạn bè.

Đến nước này, người lạc quan nhất cũng chỉ có thể nghĩ đến phương án tiêu cực.. ngộ nhỡ con bé có mệnh hệ gì..

Nhìn gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp của vợ và mẹ, Đại không khỏi xót xa. Mọi việc dần đi vào ngõ cụt, bà con trong khu phố cũng chỉ biết lắc đầu bất lực, nhiều người còn tỏ ra tiếc thương và chia buồn với gia đình anh.

Cô con gái duy nhất của Phùng Quang Đại này, sao có thể để thần Chết cướp đi dễ dàng như thế?

Anh mặc kệ lệnh thu hồi lực lượng của cấp trên, tự mình dẫn theo một đoàn cán bộ của đội Tìm kiếm và Cứu hộ đi tìm Châu. Thấy người bạn chí cốt gầy rộc người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vũ Trung- bố Hải Đăng cũng tích cực thảo luận việc mở rộng phạm vi tìm kiếm cùng đội cứu hộ.

Suốt mấy ngày qua, đội đặc nhiệm đã truy lùng từ phố phường đến ngõ hẻm mà vẫn không có kết quả. Nhưng nếu Châu không ở đồng bằng thì sao? Một nơi không phải đồng bằng nhưng lại rất gần đồng bằng?

- Đây là nơi quan trọng cần tìm! - Anh Vũ Trung chỉ vào bản đồ, lớn tiếng nói.

Trước giờ xuất phát đi đến Tả Liên Sơn, Đăng lén trèo vào xe ô tô của bố và các chú.

Những gì hai ông bố bàn bạc mấy ngày qua đều được cậu ghi nhớ khi trốn sau rèm cửa nghe lén.

Đăng không muốn làm một đứa trẻ hư như thế, chỉ là cậu nhóc rất muốn đi tìm Châu, cậu vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói..

* * *

Tả Liên là tên gọi khác của núi Cổ Trâu, thuộc xã Tả Lèng, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu, là một trong những đỉnh núi cao nhất Việt Nam.

Tháng 10 và tháng 11 là thời điểm rừng Tả Liên thay lá.

Gió cuốn, lá bay xào xạc cùng các loại hoa trà rải rác khắp rừng khiến cho nơi đây mang một hương thơm dịu nhẹ, tinh khôi. Băng qua rừng trúc rì rào là một rừng hoa đỗ quyên đỏ rực. Giữa bạt ngàn cây cối, người ta nghe được đó đây tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim Bách Thanh ríu rít đón ánh mặt trời.

Thế nhưng, khi bầu trời dần ngả về đêm, khu rừng trở nên ma mị và huyền bí hơn bao giờ hết..