Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 26: Khúc nhạc buồn



Chiều cuối hạ năm 2019.

Khoa thần kinh.

- Parkinson?

Thảo ngồi bên cạnh Châu chờ kết quả, lần đầu nghe thấy một danh từ lạ, cô vò đầu lo lắng. Trước giờ chưa từng nghe qua căn bệnh này. Nó là gì vậy?

Bác sĩ giải thích.

- Parkinson là một căn bệnh liên quan tới thần kinh. Về cơ bản, Parkinson không phải là bệnh di truyền nhưng có khả năng liên quan tới gen. Nghĩa là nếu trong gia đình có người mắc bệnh này thì tỉ lệ mắc phải của đời sau sẽ rất cao.

Thảo vẫn không hiểu, bối rối hỏi loạn cả lên:

- Bệnh này có nghiêm trọng không? Uống vài liều thuốc có khỏi được không?

Nhìn biểu cảm của bác sĩ, cô biết cô đã phát ngôn một câu ngu ngốc.

Được rồi, cô thừa nhận là đầu óc cô nông cạn, không theo ngành Y, cũng chẳng tìm hiểu về Y Khoa. Nếu có Hải ở đây, chắn chắc cậu sẽ không hỏi những câu ngu xuẩn như cô.

Châu nhìn bác sĩ, gật đầu nói:

- Đúng là ông nội tôi mất vì căn bệnh này.

- HẢ? Có thể chết người sao? - Thảo hoảng hốt, lắp bắp chỉ vào Châu. - Vậy.. vậy cô ấy..

Bác sĩ lắc đầu:

- Còn phải tùy vào tình trạng của bệnh nhân. Tôi có xem qua tiền sử bệnh án, cô ấy đã từng làm trị liệu tâm lý vì cú sốc tinh thần, có lẽ đốm lửa đã nhen nhóm từ khi đó. Thời gian ủ bệnh rất lâu, và cũng rất khó phát hiện, đến giờ mới phác tác thì đã quá muộn.. Triệu chứng thường gặp ở người bệnh là run, đơ cứng cơ, cử động chậm, toàn thân mệt mỏi, hay cáu gắt. Ngoài ra còn có thể bị tụt huyết áp, mất ngủ, lo âu, giảm thị lực. Tệ hơn nữa là liệt nửa người dưới..

Nghiêm trọng thế sao? Thảo trợn mắt kinh ngạc, không nói được lời nào.

- Vậy nên các cô hãy chuẩn bị tinh thần trước. Điều gì chưa làm thì hãy tận dụng khi còn có thể. Căn bệnh này chưa có phương thức phòng ngừa và điều trị tận gốc, chúng tôi cũng không dám đảm bảo điều gì.. chỉ có thể kê thuốc cho bệnh nhân giảm cơn đau.

- Cái gì mà không thể đảm bảo hả? - Thảo đập bàn đứng dậy. - Các ông làm bác sĩ kiểu gì vậy? Có thể nhìn người khác chết dần chết mòn mà không có cách nào cứu chữa hay sao?

Vị bác sĩ nọ đứng dậy, cúi đầu với Châu, giọng tiếc nuối:

- Cô Châu đây cũng từng là bác sĩ, chắc cô hiểu được sự bất lực của chúng tôi. Xin lỗi.

Châu gật đầu:

- Cảm ơn bác sĩ, làm phiền rồi.

Căn phòng chỉ còn lại hai người, Châu thì thào gọi cô bạn đang bồn chồn, hay tay xoa vào nhau không ngừng:

- Thảo..

Giọng cô nhẹ tới nỗi dường như không nghe thấy. Thấy sắc mặt bạn u ám, Thảo vội chạy tới đỡ Châu, giọng run như sắp khóc:

- Tao đây, sao vậy?

- Đừng nói cho anh ấy biết.. cả bố mẹ tao nữa.. xin mày đấy..

- Đến lúc này rồi mà vẫn định giấu giếm à? Mày.. - Thảo nổi nóng. Nó không nghĩ cho mình chút nào sao?

Châu nhắm mắt mệt mỏi, đôi tay yếu ớt khẽ vịn lấy áo Thảo, thều thào:

- Nghe lời tao đi.. tao không muốn anh ấy sống trong đau khổ sau khi tao chết..

- Được rồi, được rồi. Tao không nói là được, đừng xúc động mạnh ảnh hưởng thần kinh. - Thảo thở dài, ôm chặt lấy Châu.

Châu không nhớ hôm ấy mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong căn phòng màu hồng quen thuộc.

Biết bản thân mắc bệnh hiểm nghèo nhưng Châu không cảm thấy buồn thương quá nhiều.. cô hiểu rằng mình cần chấp nhận sự thật, bình tĩnh đối diện với tương lai. Những chuyện trước kia chưa tính tới cũng đã tính xong rồi.

Từ ngày Châu nằm dưỡng bệnh, Thảo vẫn luôn ở bên chăm sóc chu toàn. Chuyện gia đình, công việc, đều do một tay cô sắp xếp.

Ngắm nhìn vạt nắng nhẹ điểm xuyết qua từng kẽ lá, Châu mỉm cười quay đầu nhìn Thảo:

- Tao muốn về thăm bố mẹ.. lần cuối.

* * *

Bước vào căn nhà đã gắn bó với cô mười tám năm trời, Châu cảm thấy khoan khoái lạ thường, mọi muộn phiền tạm thời được gạt bỏ.

Cô cố lấy lại vẻ mặt tươi tắn ngày nào, chạy vào nhà gọi thật to:

- Bố, mẹ! Con về rồi đây!

Bà Lan ôm chầm lấy con, hỏi han đủ điều, ông Đại đứng bên cạnh rơm rớm nước mắt. Đứa nhỏ này, đến giờ mới chịu về thăm ông.

Sau bữa ăn cơm, Châu lấy hết dũng khí mở lời với bố mẹ:

- Hôm nay con về đây là để tạm biệt bố mẹ. Con sẽ vào Nam sinh sống, ở đó công việc thuận lợi hơn.. có lẽ sẽ rất lâu con mới trở về.. nhưng không sao, bây giờ nhà bác Trung đã chuyển về đây, hàng ngày các bố các mẹ có thể trò chuyện với nhau rồi. Hơn nữa còn có Hải.. anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho cả hai người.

Bà Lan cười, gõ đầu cô:

- Con bé này, nghĩ xa thế làm gì? Cùng lắm là một, hai năm, kiểu gì mày chẳng vác mặt về đây..

Châu cũng khẽ cười.

Trước khi đi, cô ôm bố mẹ thật chặt, nhỏ giọng nói:

- Con gái bất hiếu.. xin lỗi bố mẹ..

Lời nói nhẹ như gió thoảng, chỉ đủ một mình cô nghe thấy..