Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 9: Thổ lộ



Dưới ánh chiều tàn, chàng trai có nụ cười hiền và đôi mắt biết cười khiến Châu thẫn thờ:

- Cậu biết tôi từng thích cậu mà, phải không?

- Phải.

- Nếu bây giờ, tôi nói tôi vẫn..

Tôi thích cậu. Tôi nói tôi thích cậu..

Ngàn lời muốn nói, thấy người hững hờ cũng đành thôi..

- Muộn rồi nhỉ? Về thôi. - Hải đứng dậy vươn vai.

Châu nhìn theo bóng lưng cậu, lòng trùng xuống.

- Tôi ở lại đây một chút. Cậu về trước đi.

Bước chân Hải hơi khựng lại rồi lại bước đi thong thả.

Châu chẳng hề hay, trong bóng tối, gương mặt kia đang bình thản hay lòng đầy sóng gợn.

Chỉ mỗi cậu biết, cô và cậu như hai thế giới khác nhau, quá khứ và hiện tại, ánh sáng và bóng tối, thiên đàng và địa ngục.. tựa như hai vì sao La Hầu và Kế Đô, mãi mãi chẳng thể chập lại về một điểm.. Vậy nên.. dù trời long đất lở, cậu và Châu cũng chẳng thể đến bên nhau.

* * *

Châu vẫn ngồi đó ngắm sao trời.

"Trăng dưới nước là trăng trên trời.

Người trước mặt là người trong tim."

Khoảnh khắc thấy cậu cười, cô chợt cảm thấy mình như quay về những năm tháng của tuổi mười tám. Sao trời chẳng thể đợi được cô nữa, rơi cả vào đáy mắt của người trong lòng, bầu trời đêm lúc này chỉ còn vầng trăng thanh lạnh..

Bảo Châu của năm mười tám tuổi có thể gối đầu trên bàn học và nói về những ước mơ cùng một tương lai xa vời.

Bảo Châu của năm mười tám tuổi khi vẫn còn đang lo sợ và mơ hồ, đã gặp được một người. Người đó có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến cô mãi không thể quên.

Cô đã từng muốn hét thật to cho cậu biết:

"Vũ Trung Hải! Cậu có biết vì cậu mà tôi đã làm gì không?

Tôi đã đợi trước cửa một tiếng mỗi ngày để được đi học cùng cậu.

Tôi đã chờ cậu sau mỗi tiếng trống tan trường.

Tôi đã vô thức viết tên cậu đầy cả trang nhật ký.

Tôi đã nghĩ về cậu mỗi khi nghe một bản nhạc tình.

Tôi đã lo cho cậu đến nỗi không ngủ được.

" Sao cậu ấy về muộn thế? "

" Cậu ấy ngủ quên sao? "

" Cậu ấy đang làm gì? "

Tôi chẳng quan tâm gì khác ngoài cậu.

Chỉ cậu thôi."

Hàng chữ đẹp nhất tôi từng viết, đó là tên của cậu..

Thế nhưng.

Thiếu niên một khi vừa trưởng thành sẽ quên mất người thi sĩ cùng thổi sáo năm nào, trong lòng thỉnh thoảng lại mang đầy sự khát khao về một miền hoang vu, chỉ là ngọn gió của năm đó đã không còn nữa..

Đúng vậy, Châu của năm mười tám tuổi ấy đã mãi nằm lại trong kí ức.

Giờ đây chỉ còn một Phùng Bảo Châu hai mươi ba tuổi đang ôm một nỗi niềm sâu kín, chẳng biết giãi bày cùng ai.

"Nữ Nhi Hồng, người say ta tỉnh.

Trường tương tư, ta tấu người nghe."

Có lẽ tương tư là căn bệnh khổ nhất thế gian.. không có thuốc tốt, cũng chẳng thể chữa lành.. ôm một mối mơ đến khi sức tàn lực kiệt..

Hóa ra, khi đem lên bàn cân so sánh, cô chỉ như một vì sao, luôn luôn ở đó, chỉ là cậu sẽ mãi chẳng thể thấy cô khi đang mải miết đuổi theo mặt trời.

Hóa ra, có một vài người, một khi đã gặp thì rất khó để quên đi..

Những chiếc lá vàng rơi trên cây me già như báo hiệu sự rung động của thời niên thiếu vẫn chưa kết thúc. Cơn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua, cứ thế đem theo cả sự chua xót về một tình yêu thầm mãi chẳng thể dứt.

Tròn bảy năm, trái tim cô chưa hề rời xa.

Châu ôm lấy đầu.

Tôi chỉ muốn hỏi.. trái tim của cậu còn đó không? Nếu còn, tôi muốn lấy nó đi.. vậy mà nó đã chạy theo điều gì?

* * *

Trời đã khuya, từng cơn gió lạnh táp vào mặt, Châu mới nhận ra mình cần về nhà.

Bước ra khỏi cửa, cô thấy một bóng người đang ngồi gần đó.

Trộm à?

Không đúng, không có một tên trộm nào lại lặng lẽ ngồi trong góc tối, khiến người ta cảm giác như cả thế giới đang quay lưng với anh ta.

Châu tiến lại gần, cô giật mình hét lớn.

Hải vội bịt miệng Châu.

- Im nào, hét gì ghê vậy.

Trời ạ, tên này chẳng phải về rồi sao? Vẫn còn lảng vảng ở đây à?

Nhìn thấy cậu, Châu hơi buồn nhưng cũng lấy lại dáng vẻ thường ngày, gân cổ lên chửi:

- Cậu đó! Đêm hôm khuya khoắt còn ở đây làm gì? Định dọa ma người khác à?

- Thế còn cậu? Đêm hôm khuya khoắt ở đây làm gì? Mắt long lanh thế kia? - Hải cười đểu.

- Tôi.. tôi.. - Châu ấp úng. Chẳng lẽ lại nói với hắn mình vừa khóc một trận đã đời vì hắn à? Không đời nào!

Hải không tra hỏi thêm nữa:

- Tôi sợ tối muộn, một mình cậu về sẽ không an toàn. Về thôi.

* * *

Rảo bước trên con phố vắng hoe, hai người sánh vai đi bên nhau nhưng mỗi người lại chạy theo dòng suy nghĩ của riêng mình.

Kịch.

Châu vừa đi vừa cúi đầu, chợt thấy một bóng người cao gầy đứng chặn trước mặt. Trông gã như một tên lang băm chính hiệu, râu ria lồm xồm, đi đôi giày cao bồi đế dày cổ cao, trên người khoác một chiếc áo da màu nâu cánh gián.

- Ồ? Xem ai ở đây này? Chú đã tìm cháu rất lâu đấy. - Gã nhìn Châu chằm chằm, hai mắt sáng ngời.