Một Đời Dài Lâu

Chương 5



5

Cây nấm không am hiểu đi săn, ta ăn gió uống sương mà lớn, đây có lẽ là lần đầu tiên ta có ý đồ "đi săn" vật sống.

Ta vô cùng kích động.

Tuy nói nguyên nhân chủ yếu là bởi vì khi cái người này rơi xuống đây đã thảm không nỡ nhìn rồi, nhưng ít nhất ta bỏ công canh giữ ở vách núi chờ người rơi xuống, thậm chí còn bỏ ra sức lực ra nhảy một cái cho hắn ngã thẳng cẳng.

Nói đó là con mồi của ta, vô cùng hợp lý!

Ta đắc ý ngồi xổm bên cạnh nhân tộc, chờ hắn đi đời nhà ma.

Hồ ly tinh Hồ Mặc nói với ta rằng, tốt nhất không cần sát sinh lung tung để tránh việc gây ra nhân quả.

Cho nên ta vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể tự hỏi một chút tận dụng thi thể của nhân tộc này thế nào để không bị lãng phí.

Một canh giờ trôi qua, hắn đang hít thở.

Nửa ngày trôi qua, hắn vẫn còn đang hít thở.

Ta:...

Tại sao lại có người mạng cứng như thế này cơ chứ?!

Mưa dần nặng hạt, trên núi hiện ra sương mù. Ta hơi chút thiếu kiên nhẫn, biến thành hình người, kéo mí mắt hắn ra nhìn một cái.

Thanh khí tượng trưng cho sức sống vẫn còn đang quanh quẩn trong mắt hắn, chưa thấy có dấu hiệu tan biến.

Cái tên này mạng chưa đến đường cùng.

Cách đó không xa gió mang thanh âm của cỏ cây tới, chúng nó nói, có người đến.

Ta vô cùng uể oải, chuẩn bị dẹp đường về nhà.

Lần đầu tiên đi săn đã thất bại, hu hu.

Còn về cái người này, hẳn là sẽ bị đám người sắp đến cứu đi.

Ta vừa chuẩn bị buông mí mắt của hắn xuống thì đã thấy hai tròng mắt hắn rung động, mí mắt không quá thoải mái mà giãy giụa trong tay ta, cố gắng chớp mắt.

Hắn tỉnh rồi.

Hắn hơi thở dốc một tiếng, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Bởi vì đau đớn nên tiếng thở dốc phát ra cứ như tiếng gió mạnh va vào sơn cốc.

Đôi môi hắn đóng mở hồi lâu mới nói ra được mấy chữ.

Hắn nói: "Buông, buông tay."

A!

Nhân tộc yếu thật đấy, mới kéo mắt tí mà đã khó chịu, ta ngượng ngùng thu tay lại.

Lại nói, cơ thể mà ta biến hóa ra sẽ không bị khó chịu như thế đâu, hì hì! Đắc ý.jpg

Nhân tộc yếu ớt nói mấy chữ này xong lại hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ hơi thở mong manh.

Tiếng bước chân từ phương xa tiến lại ngày càng gần, mưa cũng rơi càng ngày càng lớn.

Có thể vì mưa quá to, cái đầu của cơ thể mà ta biến thành bị vào nước, ta nhìn người này, lại kỳ lạ mà nhớ đến Hồ Mặc.

Hồ Mặc không có tiền đồ bị một nhân loại nuôi dưỡng, ngày ngày vẫy đuôi lấy lòng (ta tưởng tượng).

Vậy nếu như ta có thể nuôi dưỡng một nhân loại làm sủng vật, chẳng phải đã chứng minh ta mạnh hơn hắn?

Ta, nuôi dưỡng một nhân loại.

Hồ Mặc, bị một nhân loại nuôi dưỡng.

Ta mạnh hơn Hồ Mặc.

Quá được luôn!

Không hề do dự thêm nữa, ta lập tức xách cổ áo của nhân tộc lên, sau đó bước nhanh vào màn sương giữa núi