Một Đời Dài Lâu

Chương 8



8

Ta không ngủ quá lâu, chợt mở mắt ra đúng vào lúc tuyết đầu mùa vừa phủ kín rặng thông xanh.

Một sợi nấm buộc trên người Tống Tri Thời nói cho ta biết, sủng vật của ta đã trở về.

Cả người hắn hỗn độn, ngã lộn nhào trước cửa nhà, nền đất nhuộm đỏ máu tươi.

Tên ngu ngốc này, bảo trở về sẽ báo đáp ta nhưng cái dáng vẻ máu me khắp người này rõ ràng là đến đòi nợ thì có.

Chủ nhân thiện lương quyết định lại cứu mạng hắn lần nữa.

Thời gian giống như đã lặp lại, ta ném hắn vào căn phòng lúc trước hắn ở, còn mình thì đi tìm thảo dược cho hắn ăn.

Tìm thuốc đối với ta cũng không khó khăn gì, trái lại thì sắc thuốc càng khó hơn một chút, ta bị khói bếp sặc đến nỗi ho khan không ngừng.

Thuốc sắc ra trông không tốt không xấu, ít nhất là không nát bét hết cả.

Ngay lúc ta định cạy miệng Tống Tri Thời rồi đổ thẳng vào thì hắn đã tỉnh rồi.

"A Như?" Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, hắn nhìn chằm chằm vào ta một hồi lâu rồi mới cụp mắt che đi ánh nước bên trong: "Ta cứ nghĩ là sẽ không còn được gặp lại nàng nữa."

Những lời này cứ như đã dính phải nước tuyết tan, nghe mơ hồ mà nghẹn ngào vô cùng.

Rõ ràng hắn bị thương không nghiêm trọng như lần trước, nhưng chẳng biết tại sao ta lại cảm thấy hắn giống như cây tùng xanh bị bẻ gãy, thân thể tàn phế ấy trần trụi trong gió, phát ra tiếng kêu than trong im lặng.

Ta hơi chút luống cuống tay chân, đành phải cầm chén thuốc đưa cho hắn: "Uống, uống trước đi."

Nhân tộc các ngươi lúc bị thương cần uống thuốc, vậy nên ngươi uống xong cũng sẽ khỏe lại đúng không?

Tống Tri Thời nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn A Như."

Nụ cười của hắn cũng thay đổi.

Ánh sáng nhảy múa trên mặt nước nay đã chìm xuống đáy sông, bị vùi lấp dưới một tầng băng tuyết và nước bùn dày đặc.

Ta chợt ý thức được, lần này sủng vật của ta bị thương rất nghiêm trọng.

Bây giờ hắn cần thời gian và một nơi yên tĩnh để liếm láp miệng vết thương của mình.

Ta không thể làm gì cho hắn ngoài việc tìm thật nhiều thảo dược tốt hơn về, bày ra trước bệ cửa sổ của hắn.

Nói mới nhớ, từ lúc ta nhặt Tống Tri Thời về đến giờ, thảo dược trong ngọn núi gần đây cứ như gặp phải tam tai.

Không chỉ một lần ta nghe thấy chúng nó tụ lại một chỗ điên cuồng nhục mạ Tống Tri Thời phá hoại con cháu của chúng nó. Cỏ cây cũng biết mềm nắn rắn buông, chúng nó chưa bao giờ dám chỉ trích ta, chỉ có thể âm thầm mắng tên lam nhan họa thủy này.

Mãi cho đến một ngày Tống Tri Thời mở cửa sổ ra đúng vào lúc ta đang đặt thảo dược lên. Hắn phủi tuyết đọng trên người ta xuống, bất đắc dĩ nói: "A Như, cảm ơn nàng, chớ phí tâm."

Ta suy nghĩ một lúc, hỏi hắn: "Vậy ngươi khỏi rồi sao?"

Bóng đêm dày đặc, khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến mặt hắn không còn chút huyết sắc nào.

Hắn thử thăm dò mà vươn tay tới gần ta, nhẹ nhàng vén tóc mai rối tung bên má của ta ra sau, trấn an nói: "Ta khỏi rồi, A Như."