Một Đời Không Quên

Chương 12



Mai Anh nghe xong, bất ngờ quắc mắt, khuôn mặt đỏ lên quát lại tôi:

– Cô bị ảo tưởng à? Ô sin mà cũng thích trèo cao! Hay muốn bịa chuyện phá vợ chồng tôi để ngồi vào chỗ tôi đấy hả? Anh, anh cho cô ta nghỉ việc luôn đi!

Cô ta níu tay Hải Đăng đề nghị. Tôi đến bó tay với cô vợ tự tin quá đáng này, là tự tin thật hay ngu xuẩn, hay… cố tình chấp nhận đây?

Hải Đăng không nổi giận như tôi hình dung, chỉ nhàn nhạt nói:

– Cô ta đang làm việc trả nợ mà thôi. Anh không muốn mất tiền oan. Mặc kệ cô ta, mình về đi!

Hai người bọn họ lướt nhanh qua mặt tôi. Tôi lắc đầu, dù sao tôi cũng chẳng cần quan tâm. Điều tôi cần lúc này… nếu không phải là vô vọng tìm kẻ đẩy bố tôi vào tù tội nợ nần như niềm tin của tôi suốt tám năm qua thì chính là thoát khỏi Lâm Hải Đăng. Càng lúc tôi càng muốn thoát khỏi Hải Đăng hơn sau những gì tôi hiểu thêm về con người anh. Tôi không muốn giúp sức cho kẻ khốn nạn như anh thêm nữa!

Vỗ tay vào trán suy nghĩ, đầu nhức như búa bổ, tôi bất ngờ khi cánh cửa phòng làm việc lại một lần nữa mở ra. Người bước trở lại là Hải Đăng.

– Anh còn quên gì sao?

Tôi mím môi lạnh nhạt hỏi. Hải Đăng bất chợt tiến sát lại bên cạnh tôi làm tôi e dè lùi cả người cả ghế xoay về góc tường, ngước lên trừng mắt nhìn anh:

– Anh chơi đùa với bao nhiêu phụ nữ chưa chán à? Mà tôi ngạc nhiên khi vợ anh còn để tôi ngồi lại đây đấy!

– Sao cô chưa về?

Anh thở hắt ra, bước trở lại máy tính bật lên rồi ngồi xuống làm việc tiếp. Bó tay thật, con người này có vẻ không yên tâm rời công việc để về sớm. Nói về tinh thần làm việc, tôi thực sự công nhận Lâm Hải Đăng nghiện việc không kém nghiện “chuyện kia”.

– Tôi không phải là tuýp thích trốn việc.

Tôi thản nhiên đáp lời, nhắm mắt lại lắc lắc đầu. Hai mi mắt vừa mở ra lại đối diện ngay đôi mắt sâu thẳm trong suốt như pha lê đang chiếu về tôi. Không thể nào trông mặt mà bắt hình dong được, kẻ sở hữu khuôn mặt đẹp như thiên sứ kia lại có thứ tính cách ác quỷ. Anh không còn chỉ ám ảnh tôi trong những giấc mơ mà đang từng giờ từng phút ám tôi như quỷ đói!

– Tôi đã ghi âm lại hết những lời anh nói với tôi. Tốt hơn anh nên buông tha cho tôi đi nếu không muốn rắc rối với pháp luật!

Tôi nhếch miệng đe dọa. Hải Đăng có vẻ không quan tâm, anh mặc kệ những lời tôi nói, rũ mắt tập trung vào màn hình khiến tôi hơi cụt hứng.

– Hợp đồng với công ty Era xong chưa?

Era là công ty bên Đức muốn nhập số lượng lớn sản phẩm từ Thuận Hưng mà sáng nay chúng tôi đã thuyết phục thành công. Tôi tức điên lên, gắt:

– Anh có nghe tôi nói không thế?

– Cô thích thì cứ kiện!

Con người này… nắm trong tay quá nhiều nên chẳng sợ gì cả, thật đáng ghét! Tôi thở hắt ra, bực bội nói:

– Anh giỏi, tôi biết! Vậy chuyện bố tôi gây tội ở Phong Sơn… bố tôi không làm, tại sao anh không tin tôi, không tìm kẻ đứng sau để tôi đỡ phải mất công lừa anh?

Tôi ấm ức, hai mắt đỏ lên, thêm một lần chất vấn. Hải Đăng vẫn không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt nói:

– Tòa án phán quyết, tại sao bố cô không cãi?

Có nói gì với con người này cũng là vô ích. Tôi gục đầu tuyệt vọng, những gì trước mắt tôi như tối sập. Quá khứ kia vĩnh viễn không có cách nào lôi ra ánh sáng, thậm chí có thật hay không chuyện có kẻ đứng sau tôi cũng không thể biết. Nào ngờ, anh bỗng cất lời:

– Tôi vẫn đang điều tra. Cô biết điều thì im lặng cho tôi.

Tôi sững sờ như không tin vào tai mình, hai mắt mở to ngẩng lên nhìn vẻ thờ ơ của Hải Đăng. Anh… không thờ ơ với vụ án của bố tôi như tôi nghĩ? Có phải… tôi vẫn chưa từng hiểu về anh?

– Bà Dung… bị đột quỵ à?

Tôi lạnh nhạt hỏi thăm về bà ta. Hải Đăng gật đầu, không bàn luận thêm. Lúc này… quả thực tôi rất rối. Hải Đăng chính là niềm hi vọng của tôi. Anh đang điều tra về chuyện năm xưa, từ bao giờ, hay từ thời điểm đó mà giờ anh vẫn chưa tìm được? Liệu có phải liên quan đến những kẻ tai to mặt lớn của Phong Sơn đứng sau khiến anh không dễ dàng tìm ra? Nếu mọi chuyện đúng là vậy, thì tôi buộc phải trông cậy ở anh. Tôi mím môi chấp nhận đáp:

– Tôi hiểu rồi. Tôi gửi anh bản hợp đồng với công ty Era bây giờ, anh xem ok thì tôi sẽ in.

Hải Đăng lướt mắt xem bản thảo hợp đồng tôi gửi qua email, anh gật đầu nói:

– Chiều mai cô đem qua cho họ ký, họ cũng đã nhận lời bữa tiệc tối mai công ty tiếp đãi. Cô nhớ có mặt.