Một Đời Không Quên

Chương 27



Lâm Hải Đăng… địa vị của anh ở Phong Sơn lúc này đã hoàn toàn khác, dù không phải vị trí hô mưa gọi gió nhưng đã đứng dưới một số người mà trên vô số người. Có phải… tôi nên tìm đến anh không? Mặt mũi nóng bừng khi có suy nghĩ này, tôi tự vỗ vào đầu mình. Tôi còn mặt mũi nào mà đến tìm anh nữa? Tôi đúng là kẻ ngốc nghếch, Hải Đăng là ai chứ, chẳng phải anh vốn dĩ được trải thảm đỏ từ lúc ra đời hay sao, sớm hay muộn anh cũng sẽ trở về Phong Sơn, sẽ có một chỗ đứng cao vời vợi ở đó, chỉ là… tôi có chút bất ngờ khi anh đứng ở vị trí cao đến như vậy. Trên hết… cũng vì thái độ đáng ghét của anh đối với tôi mà tôi không dám đặt niềm tin ở anh. Giờ anh cũng đã chán tôi rồi… tôi van xin anh thì có gì để anh lưu tâm đến đây? Con người anh… có thế nào cũng cực kỳ sòng phẳng, anh sẽ không giúp đỡ không công khi tôi chẳng có gì để trao đổi… mà tôi cũng… không muốn trao đổi thể xác với anh một phút giây nào nữa!

Tin tức Lâm Hải Đăng nhậm chức tổng giám đốc tổng công ty thiết bị gia dụng Phong Sơn lớn hàng đầu cả nước ầm ĩ khắp các mặt báo. Hình ảnh anh đẹp trai rạng ngời phát biểu trước toàn thể công nhân viên Phong Sơn trong ngày đầu nhậm chức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải trầm trồ xuýt xoa. Người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa có tài năng, vừa có gia thế, lại sở hữu một ngoại hình điểm mười như anh… hẳn là khát khao của bao nhiêu cô gái trẻ.

– Trời đất quỷ thần ơi, nhìn ông tổng mới của Phong Sơn này, hay tao xin nghỉ việc để đầu quân cho Phong Sơn nhỉ mày? Đẹp trai số má… mới hai tám thôi… chưa có vợ!

Tôi nghe tiếng Huệ ở bàn bên đang rú lên với Trang. Trang xì một tiếng, tỉnh táo nói:

– Mày dở à, vào được đó thì mày cũng chỉ là một nhân viên quèn, bao giờ mày đầu thai lại vào nhà bộ trưởng thứ trưởng gì đó thì còn hi vọng nhá!

– Mày không biết chứ… hôm trước có một bài phỏng vấn bên lề trên một trang báo giới trẻ, anh ấy nói gu của anh ấy là một cô gái hoang dã đấy… Lượng fan của anh ấy lại càng đông đảo hơn mày ạ, người đâu mà hết sức tự nhiên không giả tạo! Ôi… mê chết mất!

Tôi khẽ lắc đầu, con người Hải Đăng có chết cũng không đổi được cái tính dê xồm thích giăng lưới, thế này thì lại làm số đông chị em mất ăn mất ngủ mơ mộng mất thôi.

– Chị Khanh, em nghe nói lúc trước chị từng làm việc ở Thuận Hưng à, chị làm gì ở đấy thế?

Huệ hỏi với về phía tôi, con bé này… tìm hiểu Lâm Hải Đăng kỹ ghê. Tôi có chút khó chịu, ậm ờ trả lời cho qua chuyện:

– Chị xin vào làm văn thư mà nghỉ sớm rồi em.

– Tiếc nhỉ, tưởng chị có chút gì liên hệ với anh Lâm Hải Đăng thì cho em xin… hihi.

Con gái thời nay cũng mạnh mẽ chủ động gớm, thế này… gu của anh có khắp mọi nơi rồi đấy! Chẳng hiểu sao… cảm giác trong lòng tôi bực bội khó chịu vô cùng khi nghe những cô gái mơ mộng thẳng thắn nói muốn tiến đến với anh. Con người anh… dễ chừng dang rộng vòng tay đón từng em một, mỗi em một đêm ấy chứ!

Bực là bực vậy nhưng trong lòng tôi… câu hỏi có nên tìm Hải Đăng nhờ vả hay không vẫn luẩn quẩn không cho tôi yên. Nếu không thể nhờ anh… tôi còn có thể nhờ ai được đây? Một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Lâm Việt Phong sao? Anh ta là kẻ giả tạo đáng ghét đầy một bụng mưu mô, chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt. Nếu phải nhờ anh ta thì… tôi thà nhờ Hải Đăng còn hơn! Tôi thở dài một hơi, cuộc sống này… chưa bao giờ là dễ dàng!

Sau một ca dạy tiếng Anh buổi tối, tôi bắt xe buýt trở về. Vừa mở cửa vào nhà, mẹ tôi chợt hốt hoảng lao ra nói với tôi:

– Khanh, mẹ vừa vào nhà tắm một lát, trở ra đã không thấy bố con đâu, mẹ sơ suất quá không chốt cửa… Mẹ con mình đi tìm bố con đi, đêm hôm thế này đi lung tung lại tai nạn con ơi!

Tôi sững sờ bủn rủn, hốc mắt cay xè vội cùng mẹ chạy ra khỏi ngõ, hai mẹ con chia mỗi người một ngả. Bố… bố tôi dở điên dở khùng lao đi đâu thế này? Vừa đi tôi vừa gọi, nước mắt lăn dài:

– Bố… bố ơi… huhuhu… bố đâu rồi? Bố về với mẹ con con đi! Bố ơi…

Tôi cứ thế vừa đi vừa khóc, chưa bao giờ bố tôi bỏ đi vào buổi tối thế này, bình thường bố rất sợ bóng tối, vậy mà hôm nay…

– Tôi thấy có ông nào thơ thẩn đi ra phía bờ sông ấy, cô thử ra tìm xem có phải bố cô không?

Một người phụ nữ phóng xe đạp đi qua trước mặt tôi thương tình nhắc nhở, hai mắt đỏ hoe sáng lên hi vọng tôi rối rít cảm ơn cô ấy rồi chạy một mạch theo con đường mòn ra bờ sông.

Bố… Bố tôi đang ngồi bên bờ sông, hai mắt ông lơ đãng nhìn dòng nước tối đen dưới chân. Chút ánh đèn cầu le lói khiến thân hình nhỏ bé của ông thêm tiều tụy. Chưa đến sáu mươi mà bố tôi cứ như đã quá bảy mươi, nhìn ông thế này tôi đau lòng đến thắt gan thắt ruột, bước từng bước chầm chậm về phía bố, không muốn làm ông giật mình.