Một Đời Không Quên

Chương 5



Tôi nuốt nghẹn trước những gì mình vừa cố gắng nói ra. Việt Phong gật gù, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu tôi anh ta đáp:

– Ừ… Mà em đang đi đâu thế?

– À… em có chút việc bận phải đi ngay. Anh Đăng đang ở phòng đấy anh cứ lên đi ạ.

Nói xong tôi vội bước nhanh, không muốn tiếp tục câu chuyện với những thông tin làm trái tim tôi nhói buốt từ người ngoài cuộc. Chuyện Hải Đăng lấy vợ… là chuyện đương nhiên thôi, năm nay anh cũng đã hai tám tuổi, đâu còn là cậu ấm sinh viên ngày nào…

Khi tôi làm xong khóa trở lại phòng 501, Hải Đăng đã không còn ở phòng. Đặt chìa khóa gốc trở lại bàn anh, tôi tò mò lướt qua bảng lịch làm việc của anh, bất ngờ cánh cửa bật mở. Hải Đăng quay trở lại nhanh hơn tôi nghĩ. Giật mình như kẻ trộm đứng ở bàn làm việc của anh, tôi lúng túng cúi mặt hỏi:

– Anh không đi với anh Phong à?

– Cô đã gặp lão ta?

Đôi mắt anh nheo lại nhìn tôi tỏ rõ ý không vui, tôi gật đầu, chẳng hiểu sao lại nhớ chuyện về cô vợ chưa cưới của anh từ Phong nên mím môi hỏi:

– Anh Phong nói vợ anh hay ghen… nếu cô ấy thấy tôi ở gần anh thế này… tôi sợ sẽ gặp rắc rối…

Hải Đăng tiến sát lại tôi, hai bàn tay anh vươn về tôi, bất ngờ kéo một lực khiến cơ thể tôi dính sát vào thân hình vạm vỡ của anh. Qua lớp áo sơ mi, tôi cảm nhận được tiếng tim đập của anh trong lồng ngực lớn, còn bên dưới… vật đàn ông đã vượt qua lớp quần để báo hiệu cho tôi biết ham muốn trong anh lúc này. Tôi vùng vằng muốn thoát ra, hai má đỏ bừng cúi xuống. Tư thế này… quá sức thân mật… không hợp với nơi làm việc như thế này!

Tôi hấp tấp nói, âm giọng gay gắt:

– Anh… đừng làm thế! Chuyện anh nói… tôi cũng không đồng ý đâu! Anh đã chặn mọi con đường kiếm sống của tôi, vì cần tiền để trả nợ cho nhà anh nên tôi đành chấp nhận làm trợ lý cho anh, nhưng… sẽ chỉ vậy thôi, đừng nghĩ tôi sẵn sàng… lên giường với anh!

– Chẳng phải ngày xưa… cô luôn sẵn sàng sao?

– Chuyện đó… đã là quá khứ! Anh cũng hiểu tại sao rồi mà!

Ngày đó… đúng như anh nói, tôi luôn sẵn sàng chiều anh. Hơn bao giờ hết, tôi mong có một đứa con với anh, mong được danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Lâm. Bố tôi ra nông nỗi ấy… tôi tin có kẻ đứng đằng sau đổ tội cho ông một cách tinh vi, bởi cho đến phút cuối cùng bố tôi vẫn một mực khẳng định mình không gây tội. Vậy mà, gia đình họ Lâm không hề nghe bố tôi, chỉ lạnh lùng tìm cách gỡ gạc lại số tiền bị mất từ gia đình nhỏ bé của chúng tôi. Bọn họ không phải là con người khi nhẫn tâm tịch thu toàn bộ tài sản rồi hàng tháng lĩnh những đồng tiền mồ hôi xương máu từ chúng tôi. Nhưng… chúng tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận. Hận thù mỗi lúc một chất chồng, tôi muốn có thế lực trong nhà họ Lâm để có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với gia đình khốn kiếp đó. Để làm được điều này, tôi cần có một đứa con với cậu ấm kiêu ngạo được cưng chiều nhất lại ham chuyện chăn gối với tôi là anh. Tôi thừa nhận, lần đầu tiên cùng anh vượt qua ranh giới là do tôi cố tình. Tôi biết đàn ông nào cũng thích chuyện đó, tôi biết anh luôn lén nhìn mông nhìn ngực tôi mỗi khi tôi vào phòng dọn dẹp, anh còn cố tình nhờ tôi cúi xuống lấy đồ để anh thoải mái ngắm nhìn cơ thể tôi. Chỉ cần tôi chủ động một chút, tôi và anh đã chính thức bắt đầu một mối quan hệ bí mật. Tôi lúc ấy có yêu anh không? Tôi không biết, tôi chỉ biết lòng hận thù xâm chiếm tất cả. Còn anh, anh luôn chỉ coi tôi như một thú tiêu khiển không hơn không kém để đáp ứng nhu cầu ở độ tuổi thanh niên hừng hực. Mỗi lần quan hệ với tôi anh đều dùng bao, khi tôi nói đừng, anh lạnh lùng gạt đi. Tôi lúc ấy… đề phòng với anh, với tất cả… Tôi chỉ mong một sơ suất nhỏ từ anh, tôi sẽ có một đứa con… Tôi của thời điểm ấy ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi có thai với anh, tôi sẽ được làm vợ anh, sẽ được làm thiếu phu nhân nhà họ Lâm đầy quyền lực, sẽ có tiền có quyền, sẽ có cơ hội phá tan nát được cả cái gia đình đó… để rồi… tôi đã phải trả một cái giá quá đắt.

Chuyện cũ lướt qua trong trí óc, tôi khựng lại, tự hỏi tôi nợ anh ở đâu? Anh không cho tôi có cơ hội trốn thoát, một lực bế ngang người tôi lên rồi tiến về chiếc giường lớn ở căn phòng bên trong. Nhu cầu của anh cần được thỏa mãn, nhưng… tôi không muốn!