Một Đời Không Quên

Chương 52



Tôi cố vớt vát hỏi vị lương y:

– Bác… có nhất thiết phải nằm yên một chỗ không bác? Cháu cảm thấy việc này… khó quá…

– Ít nhất thì sau khi uống thuốc một tiếng cô nên nằm cố định. Ngoài thời gian đó cô có thể vận động nhẹ nhàng, chú ý tuyệt đối tránh vận động mạnh hay quá sức.

Tôi gật gật đồng tình, hai mắt sáng lên, thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Một tiếng nằm yên… chỉ cần một tiếng… như vậy cũng khiến tôi cảm thấy dễ thở hơn. Nếu cứ phải nằm một chỗ trên giường cả ngày thì quá sức mệt mỏi.

Hải Đăng tiễn vị lương y kia ra tận cổng, phòng khách trống trơn sau những tiếng bước chân. Tôi chẳng muốn nằm lại phòng anh lâu hơn nên nhanh chóng vùng dậy bước ra ngoài. Vừa bước vào phòng khách, tôi sững lại khi thấy một cô gái trẻ khá xinh đẹp, cơ thể vòng nào ra vòng nấy giấu trong chiếc áo blouse trắng đẩy cửa. Cô ta cũng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi, đáy mắt lập tức long lên, bực bội hỏi:

– Chị là ai thế, sao lại ở phòng anh Đăng giờ này?

Âm giọng cô ta… tôi nghe quen quen, nhất thời không nhớ ra được là đã từng nghe ở đâu. Tôi vừa mở miệng định trả lời cô ta thì Hải Đăng quay lại. Đứng ở cửa phòng khách, anh mỉm cười lịch sự với cô gái vừa vào:

– Thảo à em, anh có chút việc. Em cứ vào trong kia chờ anh một lát. Anh tắm nhanh thôi.

Tôi sững sờ, toàn thân cứng đơ trước câu nói hết sức thân mật lại không hề che giấu mờ ám trước tôi. Bất giác tôi có cảm giác như bị dội thẳng một gáo nước lạnh toát từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Mặt mũi dường như đổi màu vô lý, tôi lúng túng nói với cô gái tên Thảo mà tôi đoán cô ta là y tá chăm sóc bà Dung lâu nay:

– Tôi… mới đến đây làm trợ lý cho anh Đăng. Chào cô!

Nói xong, không chờ cô ta trả lời, tôi bước nhanh khỏi gian nhà của anh, cảm giác như chỉ cần tôi đứng đó thêm một giây thôi tôi sẽ phát điên lên mất. Tôi luôn nghĩ bản thân đã bình tĩnh đối diện với việc anh buông thả bản năng, sẽ không có bất cứ phản ứng nào, vậy mà… đã xác định rõ ràng, đã biết anh vạch rõ ranh giới với tôi, vậy mà chứng kiến chuyện này tôi vẫn cứ không sao bình thường được. Tôi nhớ ra rồi, cô ta chính là người trả lời điện thoại thay anh… hôm đầu tiên tôi gọi cho anh sau sáu năm. Thì ra… cô ta chính là người… hàng đêm… cùng anh ở chiếc giường kia. Tại sao… tại sao nước mắt tôi lại lăn dài, cảm giác khó chịu như tảng đá ghè lên lồng ngực, khó chịu vô cùng?… Khanh, mày điên rồi, thực sự điên rồi!

Tôi bỗng giật mình, vội lau nước mắt khi nghe mẹ nói phía sau:

– Mẹ vừa về nhà kia lấy ít quần áo, con xem thế nào đi tắm đi. Mẹ để đồ của con ở đây nhé!

– Vâng…

Không muốn mẹ hỏi chuyện thêm, tôi cúi mặt chộp bộ quần áo mẹ để ở giường, bước nhanh vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp xả lên da thịt như giúp tôi giải tỏa, cũng giúp tôi che đi những giọt nước mắt ngớ ngẩn. Sau bao nhiêu chuyện… tôi vẫn không sao thoát khỏi cảm giác yêu đương với anh, dù cho khoảng cách giữa tôi và anh mỗi lúc một xa xôi, xa đến tận cùng…

Khi tôi từ phòng tắm bước ra, mẹ tôi đang gấp mấy bộ đồ của tôi cất vào chiếc tủ gỗ lớn trong phòng. Mẹ quan tâm hỏi:

– Ban nãy mẹ thấy có ông già mặc áo xám sòng đi cùng cậu Đăng, đó là vị lương y mà cậu ấy nói phải không con, ông ấy khám cho con chưa?

Mẹ tôi đã đổi ngôi xưng với Hải Đăng như ngày xưa cho phù hợp. Tôi gật đầu, nhẹ giọng đáp:

– Vâng… ông ấy bắt bệnh cho con rồi. Từ mai con sẽ uống thuốc ông ấy kê. Cũng may con chỉ phải nằm yên một tiếng sau khi uống thuốc thôi, con cũng chưa biết ngày uống mấy lần, mai thuốc đến ạ.

– Ông ấy nói triển vọng thế nào hả con?

– Mười phần trăm… mẹ ạ.

– Ừ, thôi thế cứ theo chứ có cách nào đâu. Cái số con nó khổ thì phải chịu!

Vừa nói mẹ lại vừa rơm rớm nước mắt. Tôi mỉm cười đóng lại cánh cửa tủ giúp mẹ, chuyển chủ đề hỏi mẹ đôi ba câu rồi nhìn mẹ bước khỏi phòng. Không gian yên tĩnh vỗ về lòng người. Sau mấy viên thuốc tây, cảm giác buồn ngủ lại ập đến, cơ thể tôi lúc này thực sự cần được nghỉ ngơi, thân xác, trí não và cả… trái tim khó chịu đang nhói đau từng hồi khi nghĩ đến những hình ảnh thân mật trên chiếc giường ban nãy tôi vừa nằm đó.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận một vòng tay ấm áp, một mùi hương quen thuộc làm tôi ngỡ ngàng, thế nhưng tôi lại chẳng muốn mở mắt, chẳng muốn tỉnh giấc. Dù chỉ là giấc mơ thôi… cơn mơ của riêng tôi… tôi muốn được gần anh, muốn được anh vỗ về siết chặt. Hải Đăng… Anh làm ơn đừng đi, đừng bỏ mặc tôi, tôi xin anh! Tôi đau đớn, tôi khổ sở trong bóng tối lạnh lẽo đến cùng cực. Cơ thể tôi vô thức run rẩy, tôi ú ớ gì cũng không rõ nữa. Bên tai tôi vang lên thanh âm êm ái dễ nghe, tôi như được dòng suối nóng phủ lên thân thể băng giá, toàn thân được thả lỏng mà an tĩnh thở đều.

– Khanh… đừng sợ… có tôi ở đây rồi!

Đến khi tôi mở mắt, một mùi hương rất nhẹ vừa quen vừa lạ dường như vẫn còn lưu lại. Tôi đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một điều gì đó. Mọi thứ trong phòng không có gì khác lạ, nơi cửa sổ có tấm rèm lớn màu hồng che nửa vẫn một vẻ như khi tôi bước vào. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi. Tôi lập tức bước lại, gạt tấm rèm lớn sang một bên, phát hiện ra cửa sổ này thực chất là một cánh cửa ra vào dẫn ra vườn hồng. Lâm Hải Đăng… có phải cánh cửa này cố ý đánh lừa người nhìn như cách đây sáu năm anh đã làm? Đêm qua… có phải tôi không hề mơ… mà người lẻn vào phòng ôm tôi… chính là anh?