Một Đồng Tiền Xu

Chương 87



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: zhuudii

Yến Trí Viễn tự thú rồi.

Thôi Dật là người rất biết săn sóc người khác vì để cho hắn không bị sốc quá mà dùng tên của ba hắn.

Làm hắn có ít nhất hai giây để giảm xóc.

Hai giây sau Yến Hàng nhẹ nhàng dựa lên tường trên hàng lang.

Bố tự thú rồi?

Bố vậy mà đi tự thú.

Bố cuối cùng cũng tự thú rồi.

"Cậu ta muốn gặp luật sư," Thôi Dật nói, "Bây giờ chú qua đấy."

"Chú đại diện vụ án của ông ấy hả?" Yến Hàng hỏi.

"Ừm, sao thế?". Thôi Dật nói.

"Không phải là chú không đủ chuyên nghiệp hả? Chú tiếp toàn là vụ kiện của dân kinh doanh mà." Yến Hàng hỏi.

"Yến Trí Viễn có thể mời hai luật sư đại diện chắc," Thôi Dật chậc một tiếng, "Chú còn chẳng thu phí, cớ gì lại không muốn chứ."

(*Raw là 不要白不要 nghĩa là mấy cái đồ mà miễn phí thì đương nhiên là cần rồi á.)

Yến Hàng cười cười.

"Buổi tối cháu ở nhà chờ tin của chú đi." Thôi Dật nói.

"Vâng." Yến Hàng đáp một tiếng.

"Đây là chuyện tốt," Thôi Dật nói, "Cháu hiểu mà đúng không? Bất luận là đối với ai đi nữa, cậu ấy tự thú cũng là chuyện tốt, bố của cháu vẫn rất thông minh."

"À," Yến Hàng đáp lời, "Cháu biết."

"Cháu điều chỉnh cảm xúc chút đi," Nghe thanh âm là Thôi Dật đang lên xe, "Bây giờ chú phải sang đấy rồi."

"Nhờ chú cả, chú Thôi." Yến Hàng nói.

"Lúc cầu xin người ta là miệng ngọt nhất," Thôi Dật chậc một tiếng, "Yên tâm đi."

Sau khi cúp điện thoại, Yến Hàng xuống dưới lầu đứng bên cạnh thùng rác, châm điếu thuốc.

Điểu chỉnh cảm xúc.

Thật ra cảm xúc của hắn rất ổn định, trừ sự kinh ngạc lúc đầu ra thôi.

Bây giờ hắn rất bình tĩnh.

Cực kì bình tĩnh.

Giống như là chiếc giày còn lại cuối cùng cũng bị vứt xuống đất.

Bịch một tiếng, tất cả mọi cảm giác đều theo đó rơi xuống đất.

Hắn lấy di động ra gửi cho Sơ Nhất một tin nhắn.

- Bố anh tự thú rồi, bây giờ lão Thôi qua đó.

Chưa được một giây sau Sơ Nhất đac gọi điện sang.

"Tự thú? Chú, chú, chú Yến tự, thú á?" Thanh âm của Sơ Nhất rung hết cả lên, làm cho Yến Hàng có cảm giác Sơ Nhất mới là con trai của bố.

"Ừm," Yến Hàng nói, "Lão thôi mới gọi cho anh, bây giờ cũng không rõ mọi chuyện thế nào, buổi tối chú ấy về mới biết được."

"Anh thế, nào rồi?" Sơ Nhất hỏi.

"Rất tốt," Yến Hàng nói, "Đừng lo lắng."

"Ò," Sơ Nhất dừng một chút đè thấp giọng, "Liếm liếm nè."

"Hả?" Yến Hàng sửng sốt.

"An ủi á." Sơ Nhất nói.

"Đệt." Yến Hàng cười lên, điếu thuốc đang kẹp tí nữa thì rơi rồi, "Cún ngoan."

Sơ Nhất không hề muốn cúp điện thoại nhưng Yến Hàng phải đi về bếp, thời gian chuẩn bị bữa tối đến rồi, cậu chủ có thể cúp điện thoại.

Cậu lo lắng cho cảm xúc của Yến Hàng, tuy rằng lúc vừa nghe tin chú Yến tự thú cậu sốc đến mức nhìn thấy cái gì cũng mơ mơ hồ hồ luôn nhưng về tổng thể mà nói là thở phào nhẹ nhõm, ít nhất chú Yến không sao.

Nhưng chuyện này đối với Yến Hàng là cảm giác thế nào cậu không thể xác định được, Yến Hàng vốn dĩ đã bị thần kinh..... Không, bệnh tâm thần? Tâm lý có vấn đề! Đúng vậy, vốn dĩ đã có vẫn đề về tâm lí rồi lỡ như cái chuyện này đối với anh ấy là kích thích gì đó.....

Sơ Nhất nhíu mày đi trở về bên cạnh xe của Lý Tiêu, cầm lấy vòi phun tiếp tục rửa bùn.

Nước vừa phun ra liền nghe Lý Tiêu hét một tiếng:"Ôi".

Sơ Nhất vội vàng buông tay, ngước mắt nhìn nước trong vòi xịt trực tiếp vượt qua đầu xe phun thẳng lên người Lý Tiêu.

"Xin lỗi," Sơ Nhất bị doạ một trận, cầm giấy mấy tờ khăn giấy chạy tới lao người hắn, " Tôi lấy khăn, khăn lông cho anh."

"Không sao, không sao," Lý Tiêu phủi phủi quần áo, " Mùa hè nóng mà, làm cho hạ nhiệt chút."

Sơ Nhất lại đi lấy khăn lao xe mới cho hắn sau đó lấy lại bình tĩnh, tiếp tục rửa xe.

Hôm nay nhân viên rửa xe không đủ, lúc Lý Tiêu đến đây không ai chịu đến đây chịu tội, vừa lúc cậu từ khu bảo dưỡng đi lại, lập tức bị xách đến rửa xe cho Lý Tiêu, còn là một mình nữa.

"Nghe quản lí cửa hàng của mấy cậu nói," Lý Tiêu ở một bên cần khăn lao lung tung trên quần áo, "Mấy ngày nữa cậu khải giảng rồi là không đến nữa hả?"

"Ừ," Sơ Nhất gật đầu, "Tôi làm thêm, thêm hè."

"Cuối tuần nè ngày nghỉ nè, cũng không tới luôn hả?" Lý Tiêu hỏi.

"Ừ." Sơ Nhất trả lời.

"Cậu còn bao nhiêu lâu nữa thì tốt nghiệp thế?" Lý Tiêu tiếp tục hỏi.

"Sang năm." Sơ Nhất trả lời.

"Tốt nghiệp rồi vẫn làm sửa chữa ôtô nhỉ?" Lý Tiêu nói, "Xe của tôi vẫn không hỏng, không có cơ hội để cậu thử."

"Chút nữa tôi giúp, giúp anh làm hỏng, hỏng động cơ là được," Sơ Nhất nói, "Trông anh háo, hức thế mà."

Lý Tiêu cười lên: "Cậu thật sự rất thú vị luôn ấy, tôi thích cái thái độ này của cậu."

Sơ Nhất nhìn hắn một cái không nói gì.

"Thật đấy." Lý Tiêu nói.

"À." Sơ Nhất đáp một tiếng, lúc này đầu cậu có hơi loạn cũng lười cân nhắc xem lời này của Lý Tiêu có ý gì, dù sao công việc cũng sắp kết thúc rồi.

"Trao đổi số điện thoại cái nhỉ." Lý Tiêu đi đến bên cạnh cậu.

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Kết bạn với nhau ấy mà." Lý Tiêu nhìn cậu.

Sơ Nhất hơi do dự, nói số của mình cho Lý Tiêu, hai thằng con trai muốn kết bạn với nhau từ chối có hơi không thích hợp lắm, Lý Tiêu cũng không có hành động quá mức nào.

"Có rảnh tìm cậu đến uống trà," Lý Tiêu nói, "Nếu cậu thích chó cũng có thể đến chỗ của tôi chơi, chỗ đấy của tôi còn có cái nông trang, có thể tuốt tuốt cẩu đạp đạp thanh....."

Sơ Nhất sặc một cái.

(*撸撸狗踏踏青, kiểu xoa xoa chó với đi chơi ý nhưng 撸 còn có nghĩ là thỉu dem:)) Yến Hàng hay nói là tuốt cẩu ẻm cho nên......)

Rửa xe có Lý Tiêu xong, thời gian cậu tan làm cũng sắp đến rồi, lúc này không tiệm cũng không còn mấy người đến, Sơ Nhất xin quản lí cửa hàng nghỉ trước nữa tiếng.

"Không cần xin nghỉ," Quản lí cửa hàng nói, "Cậu đi đi, nữa tiếng thì có việc gì chứ."

"Cảm ơn ạ." Sơ Nhất nói.

Thật ra thì bây giờ đến khách sạn của họ chờ Yến Hàng tan tầm không có tác dụng gì lắm, cậu bình thường tan làm cũng sớm hơn Yến Hàng rất nhiều.

Nhưng cậu không yên tâm lắm, cậu không biết sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không, cậu đến ngồi xổm trước cửa phải lập tức nhìn thấy Yến Hàng mới an tâm.

Tới khách sạn rồi cậu liền ngồi ở dưới tàng cây đối diện.

Vào trong nhà hàng ngồi không tiện lắm, Yến Hàng không phải tổ trưởng nữa rồi đoán chừng không thể gọi một ly nước lọc để chiếm một cái bàn được, lại nói mình còn mặc quần áo lao động, toàn là mùi dầu máy.

Cậu cúi đầu ngửi chính mình, còn có mùi mồ hôi nữa cơ.

Chậc chậc.

Cho nên cứ thành thật ngồi xổm ở đây chờ là được rồi, khá là giống với bé chó đáng yêu.

Di động vang lên một tiếng cậu lấy ra nhìn là Lý Tiêu muốn thêm bạn tốt với cậu.

Cậu thở dài, do dự vài giây mới chấp nhận Lý Tiêu, rồi cho anh ta vào nhóm "Không thân", ở đây cơ bản đều là bạn học không quen biết còn có mấy người chả hiểu sao lại thêm nữa.

Sau khi chấp nhận Lý Tiêu gửi một cái mặt cười qua.

- Bận

Sơ Nhất trả lơi hắn một chữ, tiếp tục ngẩn ngơ nhìn cửa khách sạn đối diện.

Lúc sáng ra cửa cậu còn lo lắng rằng có thể xảy ra chuyện gì đó không, Sơ Nhất nghĩ có khi nào sẽ lại xảy ra cái chuyện đánh lén nữa không, lúc ấy liền nghĩ đến khi tan làm phải chạy đến đây trông ngay.

Không ngờ rằng, chưa hết một ngày mà sự tình hoàn toàn không giống nữa rồi.

Chú Yến vậy mà tự thú.

Vậy cái người hồi trước không bắt được đâu rồi?

Còn xuất hiện không?

Chú Yến sao lại đột nhiên tự thú?

Là xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hay là có cái gì thay đổi rồi?

Sơ Nhất xoa ấn đường, cảm giác suy nghĩ có tí vậy thôi mà mấy nếp nhăn nhỏ của cậu lại sắp sâu thêm rồi.

Nữa tiếng sau khi Lão đại rời đi, Yến Hàng viết xong ghi chép công việc hằng ngày rồi dọn dẹp chỗ của Lão đại ổn thoả mới đi thay quần áo.

Hắn vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại ra gọi vào số của Sơ Nhất.

"Alo?" Sơ Nhất nhận điện thoại rất nhanh.

"Muốn ăn gì hả?" Yến Hàng nói, "Anh đem đồ ăn về."

"Trực, tiếp về đi," Sơ Nhất nói, "Em lo cái, người kia."

"Không cần lo lắng mà," Yến Hàng gật đầu với bảo vệ, đi ra cửa khách sạn, " Không xảy ra chuyện gì đâu."

"Sao lại thế?" Sơ Nhất hỏi.

"Bố anh chỉ nói ngồi xe lão Thôi đi làm thôi," Yến Hàng nói, "Không nói phải ngồi xe lão Thôi tan làm mà."

"Hả?" Sơ Nhất dường như không hiểu lắm.

"Chắc là ông ấy giải quyết chuyện của mình rồi," Yến Hàng nói đứng ở ven đường, do dựa không biết nên vào siêu thị bên cạnh mua đồ ăn hay là về siêu thị trước cổng tiểu khu mua, lúc ánh mắt hắn đảo qua con đường đối diện, hắn ngẩn người: "Cún yêu dấu à, anh nhìn thấy đồng nghiệp của em đấy à?"

"Anh nhìn thấy, thấy Cún yêu, dấu đó." Người mặt đồ lao động đối diện vẫy tay với hắn.

Là Sơ Nhất.

Vừa nhìn thấy Cún một cái liền khiến người ta vô cùng thoải mái.

"Em làm sao thế?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất đang chạy đến.

"Tan làm là đến, đến luôn," Sơ Nhất chạy đến trước mặt hắn cười cười, "Em lo lắng."

"Có gì đáng lo chứ," Yến Hàng chậc hai tiếng, dùng sức xoa hai cái trên đầu cậu, còn muốn ôm ôm nữa nhưng sau lưng còn có đồng nghiệp nên chỉ có thể nhịn xuống.

"Em sợ có, có người đánh úp," Sơ Nhất nhìn quanh bốn phía, "Không nhìn thấy, thấy ai khả nghi hết."

"Sẽ không có ai khả nghi đâu." Yến Hàng cười cười lại thở dài khe khẽ.

Tuy rằng tin nhắn của bố chỉ đơn giản có một cậu nhưng tin tức vẫn rất chính xác.

Nếu thật sự còn có gì đó nguy hiểm, sẽ không để hắn ra khỏi cử để đi làm, cũng không bảo Thôi Dật đón hắn tan tầm.

Bố thật sự đã làm sáng tỏ chuyện này rồi.

Cho nên mới tự thú.

"Ăn cơm hấp đi," Sơ Nhất ở bên cạnh nói, "Lâu rồi chưa, ăn."

"Được." Yến Hàng gật đầu.

"Bò sốt tiêu đen, cà ri cá phi lê." Sơ Nhất nói.

"Không thành vấn đề." Yến Hàng đặt cánh tay lên vai cậu.

"Chú Thôi có tin, tức gì không?" Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.

"Không có," Yến Hàng nói, "Lúc này không vội, đợi thôi."

"Tự thú ở nơi, nơi này hả?" Sơ Nhất hỏi.

"Phải," Yến Hàng gật đầu, "Có điều giống ba em lúc đấy không thể gặp người nhà, chỉ có thể gặp luật sư, có thể gửi lời cho luật sư."

"Ừm." Sơ Nhất ôm eo hắn vỗ vỗ hai cái.

"Còn mấy ngày nữa em khai giảng?" Yến Hàng hỏi.

"Ba ngày," Sơ Nhất nói, "Ăn tết xong là thực, thực tập rồi, cũng gần, gần như đi làm, chính thức còn có tiền nữa."

"Lấy lương rồi đừng có mà keo kiệt thế nữa," Yến Hàng nói, "Tự mình mua mấy cái quần lót đi, đừng nói 100 tệ một cái ít nhất cũng phải 50 tệ một cái đấy."

"Em mặc của anh " Sơ Nhất trả lời rất kiên quyết.

"Sao em không biết xấu hổ thế hở?" Yến Hàng nói, "Keo kiệt đều keo trên đầu anh hết rồi à?"

"Lúc nhớ anh, anh thì kéo quần, ra ngó, ngó một cái." Sơ Nhất nói.

"Đừng có ép anh đánh em trên đường nhá." Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất vui vẻ cười ha ha hai tiếng.

Nguyên liệu làm cơm hấp rất đơn giản không cần đến siêu thị lớn, Yến Hàng ở siêu thị trước cửa tiểu khu mua xong đồ.

Tuy rằng biết Thôi Dật mà có tin gì sẽ báo cho hắn trước nhưng sau khi về đến dưới lầu hắn vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua toà kế bên.

Đèn nhà Thôi Dật vẫn đang tắt.

Sau khi về nhà, Yến Hàng lấy điện thoại ra đặt trên bàn trà đi vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Sơ Nhất rất chu đáo, cơm giao đến ngày hôm qua vô cùng nhiều, còn thừa lại không ít, vừa lúc thích hợp để làm cơm hấp, đặc biệt là dưới tình huống không có tâm tình nghiêm túc nấu cơm, cơm hấp không cần động não.

Ngày thường hắn nấu cơm Cún sẽ ở phòng khách tự chơi với cái đuôi của mình, hôm nay hắn ở trong bếp bao lâu Sơ Nhất liền đứng bên cạnh hắn chờ bấy lâu.

Sau khi đem khay nướng bỏ vào lò nướng, Yến Hàng thở dài xoay người bưng lấy mặt Sơ Nhất: "Em sợ hay là lo lắng cho anh?"

"Em sợ." Sơ Nhất thành thật trả lời, " Em không yên, yên tâm được."

Yến Hàng ôm cậu hôn một lúc lâu: "Mau đi tắm cái đi chó thúi, sắp không há miệng gặm được nữa luôn rồi."

"Ò." Sơ Nhất cười cười.

Sao khi cơm nước xong xuôi, Yến Hàng với Sơ Nhất cùng làm tổ trên sofa xem TV.

Thông thường mà nói, lúc Sơ Nhất tắm xong thơm tho ngào ngạt thế này Yến Hàng phải muốn làm gì đó trên người cậu nhưng hôm nay thế mà lại khá đứng đắn để cậu ngồi trong lòng thôi.

Ngón tay hắn xoay xoay dúm tóc của Sơ Nhất, xoay hơn cả tám trăm vòng cũng không dừng lại được.

Lúc di động trên bàn trà cuối cùng cũng vang lên, Sơ Nhất nằm trên đùi cả đêm xoay tới xoay lui không yên tĩnh nổi dùng vận tốc ánh sáng ngồi bật dậy cầm lấy di động đưa cho Yến Hàng, cả quá trình này không đến 0,5 giây.

Yến Hàng nhìn lướt qua màn hình, lúc nhìn thấy tên Thôi Dật đồng thời cũng bắt máy: "Thế nào rồi?"

"Bây giờ chú đến chỗ cháu." Thôi Dật nói.

"Chú đang ở đâu?". Yến Hàng hỏi.

"Dưới lầu." Thôi Dật trả lời.

"Được." Yến Hàng ngắt điện thoại, đột nhiên có hơi hoảng hốt nhìn Sơ Nhất: "Chú Thôi ở dưới lầu, bây giờ lên ngay."

Sơ Nhất ngẩn người, lại nhảy lên đi đến cạnh cửa, mở cửa ra.

Sau đó vẫn luôn chờ ở cừa, đến tận lúc Thôi Dật từ thang máy đi ra.

"Đừng có ghi âm ấy." Thôi Dật vào nhà.

"Chú có thể viết chữ, viết một tờ đốt một tờ."Yến Hàng nói.

Thôi Dật cười cười, đi đến máy lọc nước tự rót cho mình cốc nước, uống xong rồi mới đi đến sofa ngã người xuống, duỗi chân ra thở phào nhẹ nhõm.

Sơ Nhất đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

"Sao rồi?" Yến Hàng hỏi.

"Vẫn còn ổn," Thôi Dật nói, "Chú bảo Tiểu Bạch giúp liên lạc với bạn cô ấy, luật sư chuyện nghiệp hay không có xuất sắc không cháu không cần lo lắng đâu."

"Ừm."Yến Hàng nhìn y.

"Xác định là tự thú hơn nữa còn có biểu hiện lập đại công," Thôi Dật thấp giọng nói, "Chú cảm thấy có hi vọng."

"Ừm." Yến Hàng đáp lời.

Lập đại công.

Nếu như không đoán sai, bố thật sự dựa vào không biết là niềm tin hay là sự cố chấp của mình, cuối cùng tự mình kết thúc chuyện này.

Thôi Dật không nói nữa, dựa vào sofa nhìn trần nhà, qua một lúc lâu mới nở nụ cười: " Có lúc nào cháu cảm thấy tên cáo già ấy rất ngầu không?"

"Lúc ông ấy chơi khăm cháu đấy." Yến Hàng nói.

"Cậu ấy có lời giải thích với mẹ cháu rồi," Thanh âm của Thôi Dật vẫn rất thấp,"Lúc cảnh sát đến nơi có hai người bị trói trên mặt đất còn cậu ấy thì ngồi xổm bên cạnh hút thuốc."

Yến Hàng ngẩn ra một lúc mới cúi đầu cười cười.

"Cái cảnh tượng ấy," Thôi Dật nói, "Chắn chắn vô cùng giống tên lừa đảo ngổi xổm ven đường buôn thuốc giả ấy."

Yến Hàng cười ra tiếng.

"Mấy cái khác cháu không cần quan tâm, chú xử lí là được," Thôi Dật nói, "Bố cháu không có thay đổi gì, vẫn bộ dánh cũ, bị thương cũng không ảnh hưởng gì, cơ bụng phát tướng rồi."

Yến Hàng vẫn cười, không nói gì.

"Cậu ấy bảo chú đem ảnh chụp của cháu cho cậu ấy," Thôi Dật nói, "Cái ảnh chụp chính diện mặt mày tươi cười chứ không phải chụp lén...... Cậu ấy chụp lén cháu lúc nào đấy?"

"Không biết." Yến Hàng chậc một tiếng.

Thôi Dật lấy di động ra chỉa vào hắn: "Nào, cười một cái."

Yến Hàng quay mặt đi, nhe răng nhếch mép.

"Với cả," Thôi Dật nhìn ảnh chụp, cất di động, "Cậu ấy nói với cháu, xin lỗi con."

Yến Hàng nhẹ nhàng run lên, cắn răng không lên tiếng.

"Vốn còn một câu cậu ấy rất yêu cháu nữa," Thôi Dật nói,"Nhưng sau đó cảm thấy quá trời buồn nôn nên bảo chú xoá kí ức đi."

Yến Hàng cúi đầu, bật cười.

Lúc hắn cười nước mắt liền cứ thế chảy ra, một giọt rất lớn đáp trên sàn nhà.

"Chú đi liên hệ đã qua hai ngày nữa còn phải đi," Thôi Dật nói, "Cháu có muốn nói gì với cậu ấy không?"

Yến Hàng chậm rãi hít một hơi, nổ lực khống chế nước mắt đang mất không chế: "Đợi ông ấy ra ngoài rồi tính đi."

"Được." Thôi Dật vỗ vai hắn, đứng dậy: "Chú về đây."

"Chú Thôi." Yến Hàng quay đầu đi.

"Hửm?" Thôi Dật nhìn hắn.

"Nhờ chú rồi." Yến Hàng nói.

"Yên tâm đi," Thôi Dật cười cười, "Đối với chuyện của cậu ấy cho dù thế nào chú cũng sẽ cố hết sức."

Sau khi Thôi Dật rời đi, Yến Hàng vào phòng tắm mở vòi nước giội lên mặt cậu.

Yến Trí Viễn dùng gần hai mươi năm tự mình bắt được kẻ thù giết vợ năm ấy.

Yến Hàng không biết ông ấy dựa vào cái gì.

Chấp niệm, tình yêu hay là rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ bố trói hai tên hung thủ lại rồi ngồi xổm bên cạnh hút thuốc, Yến Hàng đột nhiên rất muốn khóc, hắn không biết tại sao mình lại muốn khóc.

Hắn không biết lúc bố ngồi yên đó chờ cảnh sát đến có tâm trạng thế nào, đang nghĩ gì.

Kết thúc nhỉ?

Có lẽ cái gì cũng không nghĩ, dùng thời gian dài như vậy để kết thúc chuyện này, trả giá lớn như thế để có thể đạt được mục đích, trong nháy mắt kết thúc ấy có lẽ cái gì cũng trống rỗng.

Yến Hàng giội nước rất lâu, cảm thấy nước giội lên mặt thôi có hơi nhàm chán thế là giội lên đầu luôn.

Sau khi tắm xong hắn cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

"Sơ......" Hắn vừa lao tóc vừa xoay người, đột nhiên nhìn thấy cái người đứng trước cửa phòng tắm, nhịn không được hét một tiếng, "Á!"

Cái tiếng hét này mang theo nhu cầu phát tiết cảm xúc cuối cùng của hắn luôn, hét rất hăng say chấn động cả phòng tắm bé xíu, chính hắn cũng cảm thấy nội công của mình thâm hậu thật.

Biểu cảm lo lắng trên mặt Sơ Nhất cũng bị hắn hét đến mức biến thành khiếp sợ.

"Sao em lại đứng đây vậy hả?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Đứng ở, ở đây thôi mà anh hét, hét thành ghê vậy rồi," Sơ Nhất nói, "Đứng sau, sau anh chắc anh hét, hét nát cái gương, luôn quá......."

"Em không thể ngoan ngoãn ngồi ở ngoài chờ anh ra hả?" Yến Hàng có chút bất đắc dĩ.

"Anh có thể hông?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng nhìn cậu, một lát sau ném khăn lông sang bên cạnh, ôm cậu: "Ài......"

"Đỡ chút nào không?" Sơ Nhất xoa nhẹ trên lưng hắn.

"Ừm," Yến Hàng nhắm mắt lại, "Không sao rồi."

"Lần đầu tiên em, em thấy, có người khóc, đến muốn gội, gội đầu luôn á," Sơ Nhất nói, "Anh khác, khác người thật đó."

"Cút." Yến Hàng nói.

"Em giúp anh sấy, sấy tóc nhé." Sơ Nhất nói.

"Tại sao, mở điều hoà chút là khô rồi." Yến Hàng nói.

"Không biết, chỉ là muốn giúp, giúp anh sấy." Sơ Nhất nói.

"........Cái từ sấy này," Yến Hàng nói, " Không thể tùy tiện dùng một mình, biết chưa?"

"Hả?". Sơ Nhất nghe không hiểu.

"Sấy đi," Yến Hàng vỗ vỗ cậu, "Nào, giúp anh sấy đi."

(*吹: thổi, sấy (tóc). Một người "thổi" cho một người cái còn có nghĩa là BJ cho.)

Yến Hàng ngồi trên ghế duỗi dài chân ra, cúi đầu chơi di động.

Sơ Nhất rất nghiêm túc mà cầm máy sấy thổi hù hù trên đầu hắn.

Rất là thú vị, khi gió thổi qua tóc, tóc giống như là nở ra một đoá hoa nhỏ vậy.

Yến Hàng xem bình luận Weibo lâu lâu lại cười hai tiếng.

Với hiểu biết của Sơ Nhất đối với hắn, tâm trạng lúc này của hắn vẫn ổn, cảm xúc chắc là ổn định nhưng trong lòng suy nghĩ lung tung rất nhiều vấn đề, bình luận mà bình thường lười xem nay lại xem để phân tán lực chú ý của chính mình.

"Có cái, cái gì buồn cười hở?" Sơ Nhất hỏi.

"Chốc nữa tự em xem đi," Yến Hàng nói, "Có chị gái vẽ truyện tranh, em xem không?"

"Một lát, lát nữa em tự xem." Sơ Nhất nói.

"Ôi zời," Yến Hàng ngẩn đầu gối lên bụng cậu, "Bảo em tự coi nên không vui rồi hở?"

"Tự em xem, tự em tra," Sơ Nhất nói, "Anh cũng chẳng, chẳng phải bách khoa, toàn thư."

"Có xem không hả?"Yến Hàng hỏi.

"Xem." Sơ Nhất gật đầu tắt máy sấy đi.

Yến Hàng đưa điện thoại đến trước mặt cậu.

Chị gái ấy vẻ cảnh tượng hai người họ một người nấu cơm, một người ăn cơm, một bức tranh chibi rất đơn giản nhưng vẽ rất đáng yêu, đông tác nấu cơm của Yến Hàng đã đến độ Quan âm nghìn tay luôn rồi, trước mặt chó con lại là một chồng chén, trong miệng toàn là đồ ăn.

"Dễ thương quá đi," Sơ Nhất nhìn con số 1/3 trên hình vẽ, "Còn nữa hở?"

"Phía sao đừng......" Yến Hàng còn chưa nói xong, Sơ Nhất đã vuốt màn hình một cái.

Yến Hàng lập tức lấy điện thoại về, nhưng Sơ Nhất thấy được nội dung trên bức vẽ tiếp theo.

Không phải hình chibi.

Nhưng bởi vì không phải là hình chibi cho nên vẽ cái gì nhìn cái là hiểu ngay, đặc biệt là cái loại ánh mắt sắc bén của Sơ Nhất.

Hình 2/3 chính là hai người chồng lên nhau.

Không mặc quần áo.

Tuy rằng trước giờ Sơ Nhất không xem sách cấm, truyện tranh khiêu d*m, truyện chữ người lớn, truyện XX, tất cả mấy thứ bậy bạ luôn nhưng suy cho cùng cậu cũng không phải thằng ngốc.

Chỉ là cái nội dung trên bức vẽ này trước giờ cậu chưa từng tưởng tượng đến.

Cậu chưa chừng nghĩ rằng giữa cậu và Yến Hàng sẽ xuất hiện cái tư thế này.

Cái tư thế này không phải lúc tuốt cún.

"Sấy tóc."Yến Hàng không hề để ý đến chuyện bức vẽ này, rất bình tĩnh mà cúi đầu chơi điện thoại.

Sơ Nhất cầm máy sấy sửng sốt rất lâu sau đó nắm lấy tóc Yến Hàng kéo lại, cúi đầu nhìn hắn đang ngửa mặt lên: "Cho em xem lại."

_____

Bò sốt tiêu đen:



Cà ri cá phi lê: