Một Giấc Mơ Thu

Chương 16: XVI: Vu quy



Những ngày tháng sau đó yên ả trôi qua.

Có lẽ vì kỳ tuyển tú vào tháng ba đang đến gần, các phi tần trong hậu cung trái lại hòa hợp thân thiết, không còn nhằm vào nhau như lúc đầu, giống như đang đoàn kết muốn đối phó "kẻ địch mạnh" là các tú nữ chuân bị vào cung. Thậm chí, đã có vài người đến cung Nghênh Xuân viếng thăm Tô Lam Quỳnh, trong lời nói gần xa để lộ ý muốn kết minh, cùng nhau đối phó những tiểu chủ sắp tới.

Trong mắt bọn họ, những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đương nhiên sẽ có sức uy hiếp hơn so với những người cũ trong cung, hiện giờ Hoàng đế không con, bọn họ lại có ưu thế vừa trẻ vừa tươi mới, nếu được ân sủng lại sinh ra Hoàng tử, thì những phi tần cũ làm sao có ngày lành?

Tô Lam Quỳnh đưa ra câu trả lời rất quyết đoán: nàng từ chối. Mặc kệ những phi tần đó đồn đãi nàng giả vờ tỏ vẻ thanh cao như thế nào, Tô Lam Quỳnh cũng không bận tâm, đối với nàng mà nói, bây giờ không có chuyện gì quan trọng bằng hôn lễ của ca ca và Trưởng công chúa.

Sau khi tiếp đón người thứ tư đến cung của nàng xin "kết minh", Tô Lam Quỳnh hạ lệnh đóng cửa cung Nghênh Xuân không tiếp khách, sau đó đóng cửa không ra, toàn tâm toàn ý chuẩn bị quà mừng cưới. Bởi vì chị dâu tương lai của nàng là Trưởng công chúa, nên Tô Lam Quỳnh không hề có áp lực tâm lý, cứ có thời gian là chuyển đến cung của Trưởng công chúa ngồi cả ngày, chỉ kém nước ngủ lại, thậm chí có lần Hoàng đế đến cung Nghênh Xuân còn tìm không thấy người, khiến hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Lại nói, ngày cưới càng gần, Trưởng công chúa dù có trấn định thế nào cũng không kìm nén được khẩn trương, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ vô cớ và nghĩ vẩn vơ, các cô cô trong cung cũng khuyên bảo mấy lần, nhưng ngoài cuộc sáng suốt trong cuộc u mê, Trưởng công chúa tự mình áp lực, vẫn là có chút không thoải mái. Tô Lam Quỳnh thường đến nói chuyện, mặc dù thường xuyên chọc ghẹo nàng ấy, nhưng cũng khiến cho Trưởng công chúa thả lỏng rất nhiều.

Lúc này, Trưởng công chúa đang ngồi dưới tán cây râm mát, nàng ấy mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, trên đầu không cắm nhiều trang sức, chỉ dùng một cây trâm vàng búi gọn tóc lên cao, làm lộ ra cái cổ trơn bóng trắng nõn, gương mặt xinh đẹp diễm lệ hơi ửng hồng, bàn tay cầm kim đưa lên rồi lại buông xuống mấy lần.

Tô Lam Quỳnh cười ngâm ngâm nhìn bộ quần áo màu đen to rộng dành cho nam tử thêu hoa văn lá trúc và hoa Vân Anh trên tay Trưởng công chúa, mở to mắt vờ ngây thơ nói:

"Cân Huyền tỷ tỷ, lẽ nào muội nói sai sao? Bộ quần áo này tỷ thêu đẹp như vậy, đến muội nhìn thấy cũng yêu thích không thôi, không biết tỷ định tặng cho ai vậy?"

Các cung nhân nhịn cười lui ra xa, mấy ngày nay hầu như ngày nào Di phi cũng chọc Trưởng công chúa, họ đã quá quen với cảnh này.

Hai gò má Trưởng công chúa càng đỏ hơn, nàng ấy giận dữ liếc mắt: "Nha đầu xấu xa này, còn bảo thêm một tiếng nữa, đừng trách tỷ thu thập muội!"

Cái liếc mắt này mặc dù là oán giận, nhưng lại mang theo ba phần ngượng ngùng của cô gái chờ gả, khiến Trưởng công chúa lại càng xinh đẹp động lòng người, Tô Lam Quỳnh nghĩ thầm nếu để ca ca nhìn thấy màn này, linh hồn của ca ấy chắc chắn sẽ bị câu đi mất.

Nàng mím môi, giả vờ lui lại, không ngừng cầu xin tha thứ: "A, muội sai rồi, đừng thu thập muội, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà, tỷ tha cho muội nha, chị dâu tốt~"

Mặc dù miệng nói nhận sai, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, ba chữ "chị dâu tốt" lại càng được kéo dài vô tận, mang theo ý tứ trêu chọc không cần nói cũng biết.

Trưởng công chúa nghe xong, gương mặt càng đỏ hơn, tức giận bỏ quần áo xuống, muốn đi sang dạy dỗ cô em chồng tinh ranh.

Thấy Trưởng công chúa hành động, Tô Lam Quỳnh lúc này mới thật lòng xin tha, hai người lại chơi đùa một hồi, mới vui vẻ dừng lại chỉnh sửa đầu tóc trang phục, sau đó uống chút nước trà.

Tô Lam Quỳnh nhìn đồ án hoa văn trên tay áo của bộ quần áo, vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, còn đẹp hơn cả tú nương chuyên may quần áo trong cung, đột nhiên tò mò, hỏi: "Cẩn Huyền tỷ tỷ, áo cưới của tỷ thêu xong rồi hả?"

Trưởng công chúa hơi ngượng, nhưng vẫn gật đầu: "Đã xong từ hai ngày trước!"

Tuyên Ninh quốc có yêu cầu khá cao đối với các cô gái, không chỉ phải tinh thông cầm kỳ thư họa thi từ ca vũ, mà còn phải thông minh khéo léo, biết quản gia vụ, rộng lượng ôn hòa, làm một hiền thê lương mẫu. Trong đó có thể kể đến việc các cô gái sẽ tự may áo cưới cho mình, từng đường kim mũi chỉ phải vô cùng tỉ mỉ nghiêm túc để thể hiện sự trân trọng đối với cuộc sống hôn nhân, cũng như chúc phúc cho quãng đời còn lại của chính mình. Trưởng công chúa cũng như vậy, từ sau khi Hoàng đế tứ hôn, nàng ấy đã bắt đầu thêu áo cưới, bây giờ dù đã xong, nhưng lại có một quy tắt ngầm là, áo cưới của cô dâu phải do cô gái tự mình may, người khác không được chạm vào, cũng không được nhìn thấy, chỉ có ngày cô dâu xuất giá, mặc bộ áo cưới lên mới được nhìn, cho nên mặc dù Tô Lam Quỳnh là bạn khuê phòng của Trưởng công chúa, cũng chưa từng được diện kiến chiếc áo cưới đó trông như thế nào.

Tô Lam Quỳnh cười khẽ, lại tán gẫu với Trưởng công chúa về những chuyện thú vị cho nàng ấy bớt xấu hổ, lại một ngày nhàn nhã trôi qua.

Trong cung đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ, trên tường cung cũng được đính hoa trang trí tường nhiều màu sắc, khiến không khí vui mừng cũng không mất đi dù đã ra Tết, ai mà không biết chỉ một tháng nữa thôi, Trưởng công chúa sẽ xuất giá gả cho Tô Tri Viễn Tô tham tri đại nhân.

Hôn sự của Trưởng công chúa, đích trưởng nữ của Tiên hoàng, chị gái ruột của Hoàng đế, lại là hôn sự đầu tiên sau khi Tiên hoàng mãn tang, đương nhiên không phải hôn lễ bình thường có thể so sánh, chỉ riêng việc Hoàng đế đích thân giám sát từ khâu chuẩn bị đến lễ vu quy, ra mắt, đưa dâu,... cũng đã kéo sự quý trọng của hôn lễ này lên một tầng. Bên phía Tô gia cũng là khí thế ngất trời, rất nhiều bồn hoa Vân Anh được hoa tượng mua vào trong phủ, mặc dù trong phủ Thái phó cũng có hoa Vân Anh, nhưng dường như các vị chủ nhân Tô gia vẫn cảm thấy không đủ, tất cả mọi người đều tò mò, không biết họ muốn làm gì.

Trước ngày cưới một ngày chính là ngày vu quy, tức là ngày dành cho bạn bè và người thân cô dâu đến tặng quà cưới và chào tạm biệt cô dâu trước khi về nhà chồng, đây cũng là ngày cô dâu được học cách trở thành một người phụ nữ chân chính, không còn là thiếu nữ ngây thơ, biết được những điều một nữ nhân nên biết, và sẵn sàng để trở thành một người vợ, người con dâu, người mẹ tốt.

Trưởng công chúa nổi danh ôn hòa, tính tình lại hào phóng rộng rãi, có rất nhiều thiên kim giao hảo với nàng ấy, cho nên ngày vu quy của Trưởng công chúa, trong cung đông như trẩy hội, hàng chục cô gái nói cười yến yến, đang tụ tập cùng nhau ríu rít trò chuyện với Trưởng công chúa.

Mặc dù Tô Lam Quỳnh là em gái của Tô Tri Viễn, theo lý người nhà chồng không được tới, nhưng bởi vì nàng đã xuất giá, lấy chồng theo chồng, cho nên nàng cũng không còn là người Tô gia, trường hợp này đến cũng không có gì không hợp lệ.

Cả phòng đang nhộn nhịp vì nàng mà thoáng an tĩnh lại.

Cũng không phải Tô Lam Quỳnh ăn mặc xuất sắc gì, hôm nay Trưởng công chúa là nhân vật chính, nàng cũng không đến mức làm ra chuyện đoạt nổi bật của nàng ấy. Chỉ là hôm nay ai không biết Di phi trước mắt này chính là sủng phi của Hoàng đế, vào cung chưa được nửa năm đã từ tam giai Chiêu Nghi nhảy lên nhị giai Phi, còn nổi bậc hơn so với Tường Tần đang mang thai và Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Trưởng công chúa, những thiếu nữ này đều là người lớn, ai cũng có tâm tư riêng, nhất là khi tuyển tú sắp đến gần, mà họ lại nằm trong độ tuổi chờ tuyển tú, bây giờ nhìn thấy Tô Lam Quỳnh, những tiểu thư có ý muốn vào cung đều mang theo ánh mắt xem kỹ mà đánh giá nàng.

Hôm nay Tô Lam Quỳnh mặc một bộ cung trang màu lam nhạt thêu tường vân và như ý, tóc búi gọn gàng cài châu hoa đồng màu, không có khí thế của một nhị giai Phi, ngược lại vô cùng hiền hòa dịu dàng, bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn nàng cũng không lúng túng, đoan trang đi đến trước mặt Trưởng công chúa và Hoàng hậu, thỉnh an theo quy củ.

"Thiếp thân thỉnh an Trưởng công chúa, thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu cong khóe môi: "Di phi muội muội hôm nay thật sự là thanh nhã dịu dàng, bổn cung nhìn thấy cũng vô cùng kinh diễm."

Vừa ám chỉ nàng cố tỏ ra dịu dàng để đoạt nổi bật của Trưởng công chúa, vừa biến tướng nói nàng cố tình ăn mặc xinh đẹp để ra oai phủ đầu cho những tiểu thư ở đây.

Lời nói này đã kéo không ít cừu hận cho Tô Lam Quỳnh, mà Hoàng hậu cũng không có ý định muốn giải thích, chỉ nhàn nhạt cười.

Trưởng công chúa sao không biết tâm tư của Hoàng hậu và mấy người này, nàng ấy cười cười, lập tức vươn tay ra đỡ Tô Lam Quỳnh dậy: "Di phi đến rồi, bổn cung đã dặn bao nhiêu lần rồi, muội và bổn cung là chị em tốt, khi gặp bổn cung cũng không cần hành lễ, muội vẫn khăng khăng hành lễ vấn an, thật là cứng nhắc!"

Trong lời nói tưởng chừng như trêu chọc đùa vui này, lại biến tướng nhắc nhở những cô gái đang đánh giá Tô Lam Quỳnh rằng bọn họ chỉ là những vị tiểu thư không có phẩm cấp, mà người bọn họ đang soi mói là Phi tử đương triều, gián tiếp chỉ ra bọn họ không biết quy củ.

Dù sao Tô Lam Quỳnh là bạn bè với Trưởng công chúa, Trưởng công chúa cũng chính miệng nói qua không cần nàng hành lễ vấn an, mà Tô Lam Quỳnh lại vẫn hành lễ, đây là nàng hiểu quy củ, biết tiến biết lùi, mà một đám tiểu thư thấy Di phi lại không đứng lên hành lễ, đây là trắng trợn vô lễ, không có giáo dưỡng.

Những tiểu thư kia nghe ra ý tứ trong lời của Trưởng công chúa, đều đồng loạt đứng khỏi chỗ ngồi, nhún người hành lễ thỉnh an Tô Lam Quỳnh.

Biết Trưởng công chúa bảo vệ mình, Tô Lam Quỳnh mỉm cười cảm kích, cũng chưa vội nhìn sang những tú nữ đang duy trì tư thế hành lễ kia, mà nói chuyện với Hoàng hậu trước: "Cảm tạ Hoàng hậu nương nương khen thưởng, hôm nay là ngày vu quy của Trưởng công chúa, nếu thiếp thân ăn mặc lôi thôi, kia chẳng phải là không tôn kính Trưởng công chúa ư? Từ khi vào cung thiếp thân vẫn được Hoàng hậu nương nương dạy bảo, những điều này đương nhiên là sâu sắc ghi nhớ trong lòng."

Lời nói làm sắc mặt Hoàng hậu đã khó coi càng khó coi hơn.

Vốn dĩ từ lúc Trưởng công chúa lên tiếng làm chỗ dựa cho Tô Lam Quỳnh nàng ta đã rất không vui rồi, nhưng Tô Lam Quỳnh đáp trả như vậy, nói quy củ của nàng là do nàng ta dạy, đây chẳng khác nào ám chỉ Hoàng hậu dạy nàng cách dằn mặt các tiểu thư?

Cố tình Tô Lam Quỳnh là phi tử, nàng ta là Hoàng hậu, mà phi tần khi được tấn phong phi sẽ được ban ngọc sách, được đích thân Hoàng hậu dạy bảo, lời nói của Tô Lam Quỳnh hoàn hảo không chút kẽ hở, cho dù có truyền ra ngoài, người ta cũng không thể nói nàng bất kính Hoàng hậu hay có ý đồ xấu.

Hoàng hậu nghẹn lời, muốn nói nhưng lại không thể đấu lại cái miệng không xương của Tô Lam Quỳnh, trong lòng nàng ta bùng lên lửa giận, biết rõ sau hôm nay ấn tượng của nàng ta trong lòng các tiểu thư ở đây lại thấp hơn một tầng, suýt tí đã không giữ được dáng vẻ đoan trang một Hoàng hậu nên có.

Tô Lam Quỳnh lại không để ý nàng ta, cười ôn hòa nói với các tiểu thư: "Các vị không cần đa lễ, hôm nay là ngày lành vu quy của Trưởng công chúa, tin chắc mọi người cũng có tâm trạng giống như ta, đều mong Trưởng công chúa được hạnh phúc, vì vậy không cần phải câu nệ."

Nhóm tiểu thư đứng lên, nhưng cũng không giống như vừa rồi trắng trợn đánh giá Tô Lam Quỳnh, mà ngược lại thu liễm ánh mắt, rất có khuôn phép. Họ đã nhìn ra, Di phi này không phải người dễ chọc, chỉ nhìn Hoàng hậu liền biết, vừa ra trận đã thua, xem ra vị này cũng không ôn hòa thiện lương như vẻ ngoài của mình.

Hôm nay là ngày lễ vu quy của Trưởng công chúa, Tô Lam Quỳnh không muốn làm quá khó coi, cho nên nàng bắt đầu cười đùa, trêu chọc Trưởng công chúa, những người muốn lấy lòng Trưởng công chúa cũng hùa theo, không khí lúng túng ban nãy được hóa giải, nụ cười cũng dần dần nhiều lên.

Hoàng hậu thu liễm tâm trạng của mình, cũng nói một hai câu, lúc mọi người nghĩ Tô Lam Quỳnh sẽ đấu khẩu với Hoàng hậu thì nàng lại chỉ mỉm cười thuận theo, khiến những kẻ muốn xem trò hay không khỏi thất vọng.

Nói chuyện một lát, Hoàng hậu dẫn đầu tặng quà cưới cho Trưởng công chúa, trong hộp quà là một bộ trang sức lưu ly ánh bạc màu hồng nhạt, ngọc lưu ly là thứ hiếm có, cho dù là trang sức cũng rất khó cầu, ở nơi này lại có cả bộ, nhìn phân lượng, quả thật là lễ vật quý trọng.

Thấy Hoàng hậu mở đầu, những người khác cũng bắt đầu tranh nhau tặng quà, có son phấn, tranh chữ, đàn cầm, trâm cài, quần áo, túi thơm,... lễ vật chất đầy một bàn dài.

"Trưởng công chúa, đây là quà cưới tiểu nữ tặng ngài, chúc ngài tân hôn hạnh phúc!"

Đích nữ Trấn quốc công Từ Nghiên cười hì hì đi đến, nàng là con gái Trấn quốc công, cháu của Thái hậu, biểu muội của Trưởng công chúa, là bạn tốt của Trưởng công chúa và Tô Lam Quỳnh.

Nàng ấy cũng là một trong số ít người không có những suy nghĩ xấu xa bẩn thỉu với Tô Lam Quỳnh ban nãy.

Trưởng công chúa cười rạng rỡ nhận lấy, bên trong là một đôi hài màu đỏ thẫm thêu uyên ương nghịch nước, trên đỉnh hài có đính hai viên trân châu thật to, tay nghề không tính là xuất sắc, nhưng vừa nhìn đã biết là Từ Nghiên tự tay làm, cộng với hai viên đông châu kia, phải nói là vô cùng quý giá.

Trưởng công chúa vô cùng xúc động, chân thành nói: "Tiêu Tranh, cảm ơn muội."

Tiêu Tranh là tên chữ của Từ Nghiên.

Từ Nghiên ngượng ngùng cười: "Không có gì, Trưởng công chúa thích là tốt rồi."

Tay nghề thêu thùa của nàng không được giỏi, nhưng Trưởng công chúa vẫn vui vẻ nhận lấy, còn chân thành cảm ơn nàng, khiến Từ Nghiên rất ấm áp.

Nàng quay sang Tô Lam Quỳnh đang ngồi yên uống trà, hỏi: "Di phi nương nương, sao chưa thấy quà của ngài?"

Mọi người mới nhớ ra từ nãy tới giờ vị này vẫn luôn ngồi yên không động. Tô Lam Quỳnh là bạn cực thân của Trưởng công chúa, lại là em chồng tương lai, mọi người đều tò mò không biết nàng sẽ tặng cái gì, trên tay của hai cung nữ sau lưng nàng trống trơn, hình như là không mang theo quà?!

Tô Lam Quỳnh nhìn Trưởng công chúa, nói: "Quà của bổn cung à..."

Nàng cố ý thả chậm lời nói, khiến Trưởng công chúa và mọi người tò mò không chịu được, Trưởng công chúa hỏi: "Đúng đó, quà của muội là gì?"

Tô Lam Quỳnh cười: "Không nói cho mọi người biết đâu!"

Từ Nghiên bị nàng kéo hứng thú rồi lại không nói, trong lòng hụt hẫng, tức giận oánh trách: "Đáng ghét, lại dám treo hứng thú của ta!"

Trưởng công chúa cũng hợp lực: "Đúng đó, chúng ta phải trừng phạt nàng! Phạt Di phi ăn hết số hạt lạc trên bàn!"

Ai cũng biết, Di phi ghét nhất ăn hạt lạc.

Hoàng hậu cũng cười, đoan trang nói: "Di phi nhưng không được từ chối đâu đó!"

Tô Lam Quỳnh biết trong lòng Hoàng hậu không thích nàng, nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là vì chứng tỏ bản thân rộng lượng và lấy lòng Trưởng công chúa, cho dù như vậy, nàng vẫn mỉm cười, giả vờ không đồng ý mà ầm ĩ một hồi.

Bên trong phòng một mảnh cười vui.