Một Giấc Ngủ Dậy Ảnh Đế Sủy Nhãi Con

Chương 2



Đoạn Tông Chi cũng biết việc này không thể trách Tần Khác được, người ta chưa bao giờ có tình cảm với mình, hắn cũng không thể không có mặt mũi mà có cái kiểu hắn thích Tần Khác thì Tần Khác cũng phải thích hắn, chỉ là có chút không cam lòng.

Thở dài, hắn không phải vai chính, không có số mệnh của vai chính, không có năng lực làm tan chảy một toà băng sơn như Tần Khác, mệnh cũng không có, còn nói cảm tình cái gì, nhìn rõ hiện thực đi.

Đoạn Tông Chi buồn buồn mà đọc hết quyển sách, vừa đóng sách lại quyển sách liền biến mất, Đoạn Tông Chi cũng phảng phất như bị hút vào, lập tức lâm vào hắc ám.

Đó chắc chắn là hắc ám, một mảnh hư vô, tựa hồ thực rộng lớn lại tựa hồ thực chật chội, các cảm quan trên người đều mất đi cảm giác, hắn thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của mình, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu, cũng có lẽ chỉ là một lát, hắn nghe được tiếng kêu vui sướng của một con chó.

"Bánh trôi!" Đoạn Tông Chi hô một tiếng, rồi sau đó bừng tỉnh.

Hắn mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, vài giây sau, Đoạn Tông Chi chớp chớp mắt, dần dần thấy rõ cảnh tưởng trước mắt.

Trần nhà, đúng, vừa nhìn đã biết đây là một cái trần nhà rất phú quý.

Hắn xoa xoa thái dương, phú quý cái gì, trần nhà này từ khi hắn mười hai tuổi, vào mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều có thể thấy

Đây là phòng ngủ của hắn.

Đoạn Tông Chi ngồi dậy, nhìn chung quanh một vòng, lại đi đến phía trước cửa sổ kéo ra rèm cửa, dưới lầu Bánh Trôi vui vẻ mà chạy trên bãi cỏ.

Hắn xác định đây là Tần gia, nhưng cảnh tượng sau khi chết còn rõ ràng trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút hoang mang, sao lại thế này?

Cửa phòng ngủ bị gõ ba tiếng, Đoạn Tông Chi đi qua mở cửa, ngoài cửa là lão quản gia Ứng thúc trên mặt cười tủm tỉm: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Đoạn Tông Chi gật gật đầu, lại đi trở về phòng tắm rửa mặt, trở ra, Ứng thúc như cũ ở cửa chờ hắn, thời điểm Đoạn Tông Chi đi đến bên người ông ông hơi hơi khom người, sau đó lạnh mặt cùng Đoạn Tông Chi xuống lầu.

Ứng thúc là tổng quản của Tần gia, cơ hồ là nhìn Đoạn Tông Chi lớn lên, nhưng trừ bỏ hắn vừa đến Tần gia mấy ngày nay, Ứng thúc rất ít tự mình tới gọi hắn rời giường.

Ông dù sao cũng là tổng quản, từ sáng đến tối, Tần gia cơ hồ mỗi việc đều thông qua ông đầu tiên, Ứng thúc tới kêu hắn rời giường giống như là có nguyên nhân.

Đoạn Tông Chi bất động thanh sắc mà nói: "Ngày hôm qua ngủ quá muộn, có điểm đau đầu."

Ứng thúc nghe vậy, quay đầu lại, sắc mặt mang chút ưu tư: "Thiếu gia ngày hôm qua uống không ít rượu, đợi chút mời Phương bác sĩ đến xem đi?"

Tối hôm qua uống rượu, còn uống không ít, chắc là có tiệc tối gì đó hoặc là một bữa tiệc, bữa tiệc có thể làm hắn uống rượu không nhiều lắm, người trước khả năng tính lớn một chút.

Đoạn Tông Chi lắc đầu: "Không cần."

Tần gia rất lớn, nhưng mỗi một khu vực đều được phân chia các công dụng hợp lý, Đoạn Tông Chi lại ở tại khu vực trung tâm, từ phòng ngủ đến nhà ăn đi cũng không mất bao lâu.

Hắn đứng cách bàn ăn ước chừng mười bước thì đứng lại.

Đoạn Tông Chi không nghĩ tới một ngày còn có thể gặp lại Tần Khác, mặt đối mặt.

Nam nhân ngồi ở bàn ăn hình như cảm giác được, ngẩng đầu hướng bên này nhìn qua, Đoạn Tông Chi tránh còn không kịp cùng đối diện với tầm mắt của anh, trong mắt cảm xúc chưa kịp thu lại, Đoạn Tông Chi trong nháy mắt hoảng loạn, tránh đi tầm mắt của anh, chờ hắn nhìn lại, Tần Khác đã cúi đầu xem văn kiện trên tay.

Đoạn Tông Chi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi qua.

Tần Khác sẽ thường xuyên ở bữa sáng, hoặc là trên xe xem một ít văn kiện, có thể không phải là chuyện gì quan trọng—— cũng có thể là rất quan trọng —— anh sẽ tự mình chỉnh sửa tốt lại các số liệu trên văn kiện.

Dù sao đại bộ phận Tần Khác ở trước mặt người khác đều làm bộ làm tịch, họ sẽ chẳng thể biết sau lưng đều bị anh ngấm ngầm tính kế.

Đoạn Tông Chi tập mãi thành thói quen, ở vị trí bên tay phải của anh ngồi xuống, hầu hết thời gian ở Tần gia trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ, Tần Khác ngồi chủ vị, Đoạn Tông Chi ngồi ở bên cạnh anh.

Tập văn kiện mà Tần Khác cầm hôm nay không giống như mọi khi, Đoạn Tông Chi nhìn nhiều hơn một chút, hẳn là một quyển album.

Hắn nghĩ tới quyển sách tiểu thuyết kia viết về ảnh chụp trong thư phòng Tần Khác, hiện tại hắn ngồi ở đây, vậy người Tần Khác xem là ai?

Bữa sáng được bưng lên, Đoạn Tông Chi cảm thấy canh gạch cua hôm nay có chút trướng mắt, hắn không nhịn được hỏi: "Đang xem vị cố nhân nào?"

Cố nhân hai chữ nói ra rất nặng, lại kéo dài, âm dương quái khí.

Tần Khác xốc xốc mí mắt, đem album trên tay cho hắn.

Đoạn Tông Chi vừa định nói đưa cho tôi làm gì, liền thấy ảnh chụp trong album, chính là hắn.

Đoạn Tông Chi: "......"

Mở ra trang đầu tiên, Đoạn Tông Chi thập phần quen mắt, là di ảnh được dùng trong lễ tang của hắn, chẳng qua hiện tại là màu sắc rực rỡ, đây là tấm ảnh chụp trong ngày sinh nhật hai mươi tuổi của hắn.

Nếu đoán không sai, cũng là tấm ảnh mà Nguỵ Tri Tri nhìn thấy kia.

Thật đúng là "Cố nhân".

Đem album đưa cho hắn, lúc sau Tần Khác lại xem một tài liệu khác mà trợ lý đưa đến

Đoạn Tông Chi góc độ vừa lúc có thể nhìn đến tư liệu đánh số: 20200708

Hôm nay là ngày mùng bảy tháng 8, ngày hôm qua là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, ảnh chụp là ngày hôm qua chụp, hôm nay đã được chỉnh sửa tốt đưa lại đây.

Hai mươi tuổi cũng là một sinh nhật quan trọng, tối hôm qua Tần gia vì sinh nhật của hắn mà tổ chức một bữa tiệc, không long trọng bằng sinh nhật của Tần Khác, nhưng hắn là người ngoài duy nhất ở Tần gia được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, tối hôm qua các tân khách đều dùng một ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

Đoạn Tông Chi nhẹ nhàng khuấy đảo cháo gạo kê trong bát, rũ mắt che giấu trào phúng dưới đáy mắt, tang lễ của hắn cũng được Tần gia làm đến long trọng như vậy, một bữa tiệc sinh nhật có tính là gì đâu?

Vậy thì có là gì?

Tần Khác vẫn cự tuyệt hắn.

Với hắn mà nói, sự việc tối qua là của hai năm trước, sự việc của ngày này hắn có chút mơ hồ, nhưng lúc ấy lấy hết can đảm lúc sau bị người ta không chút lưu tình mà cự tuyệt, xấu hổ cùng 囧 bách phảng phất bị khắc ở sâu trong linh hồn, mặc kệ qua bao lâu lúc nhớ lại vẫn luôn làm hắn muốn nhắm mắt trốn tránh.

Hắn thừa cảm giác say đi tìm Tần Khác, coi đây giống như công việc thường ngày mà báo cáo với cấp trên của mình, người trưởng thành rồi, lời nói không cần phải quá rõ ràng.

Tần lão gia tử để hắn ở bên cạnh Tần Khác là ý gì, đại gia trong lòng đều hiểu rõ.

Đoạn Tông Chi đối với chính mình mà nói, hắn cũng không có gì không muốn, Tần Khác đối với hắn khá tốt, huống hồ, hắn thích Tần Khác, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng hắn biết hắn thích Tần Khác.

Hắn biết Tần Khác đối hắn hẳn là không có loại tình cảm này, hắn cũng không để bụng, Tần Khác đối với hắn không giống hắn đối với Tần Khác, điểm này không thể nghi ngờ.

Ngay lúc đó hắn cho rằng Tần Khác đời này sẽ không yêu người nào, nếu như vậy, anh đối với hắn cũng có một chút khác biệt, cũng đủ làm hắn dâng chính mình cho anh.

Nhưng mà Tần Khác cự tuyệt.

Đoạn Tông Chi nhớ mang máng, đời trước, sáng sớm hôm nay, Ứng thúc cũng tới gọi hắn xuống.

Chẳng qua hắn không xuống lầu, hắn không phải một chút mặt mũi cũng không cần, tối hôm qua mới tự tiến cử bản thân lại bị người ta cự tuyệt, hắn cũng không thể không biết xấu hổ đến mức hôm sau lại lượn lờ trước mặt người ta.

Đời trước làm như thế nào điều chỉnh lại cảm xúc, Đoạn Tông Chi đã quên. Dù sao hiện tại hắn rất cảm kích Tần Khác, cảm kích Tần Khác không có thật sự thu hắn.

Tần Khác là người như vậy, cùng hắn, có thể bởi vì quyền, tài của hắn, thậm chí là mặt của hắn, nhưng tuyệt đối không thể là bởi vì yêu hắn, không chiếm được sự đáp lại, như dơi vào đầm lầy đầy cô độc cùng tuyệt vọng, càng giãy giụa, càng vướng sâu trong vũng lầy.

Ăn xong bữa sáng, người làm mang lên cho hắn một ly sữa bò, Đoạn Tông Chi có điểm nị, sữa bò này mỗi ngày đều được mang lên cho hắn, hắn từ mười hai tuổi uống đến hai mươi tuổi, ở ngày hôm sau sinh nhật hai mươi tuổi vẫn được uống, trên thực tế, hắn đến trước khi chết vẫn luôn uống loại sữa này.

Từ trước tập mãi thành thói quen, hiện tại lại có chút chán ghét.

Đoạn Tông Chi bỗng nhiên rất muốn uống sữa bò Vượng Tử, mười hai tuổi về sau hắn liền không được uống nữa, vị ngọt thơm thơm mùi sữa kia thế mà vẫn được giấu kĩ trong kí ức của hắn, trong lúc lơ đãng nhớ lại, lại khiến hắn có chút thèm hương vị này.

Đầu bếp của Tần gia không gì làm không được, hắn muốn đồ uống gì đầu bếp đều có thể vì hắn mà làm, lại bỏ rất ít các loại kiểu như màu thực phẩm, đường hoá học linh tinh.

Nhưng trong nhà sẽ không chuẩn bị loại sữa chỉ mấy đồng tiền này.

Đương nhiên, nếu hắn nói muốn uống, Ứng thúc sẽ đại biểu Tần gia thay người làm trong nhà hướng hắn xin lỗi, sau đó sữa bò Vượng Tử sẽ được đưa đến trong vòng mười lăm phút.

Hơn nữa phòng điều chế đồ uống sẽ được chuyển thành phòng đựng sữa cho hắn.

Hắn không muốn làm lộn xộn lên.

Đoạn Tông Chi nhìn chằm chằm sữa bò trong chốc lát, mới ừng ực ừng ực một ngụm uống hết.

Có thể là say rượu, hôm nay hắn uống không thấy ngon miệng lắm, bữa sáng ăn so với ngày thường chậm hơn một chút, chờ hắn uống xong sữa bò, Tần Khác mới buông văn kiện trong tay đứng dậy, Đoạn Tông Chi liền đi theo sau anh.

Tần Khác bước chân không ngừng hướng ra phía ngoài cửa mà đi, Đoạn Tông Chi không nói một lời đi theo hắn, nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua.

Đoạn Tông Chi uống chút rượu, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt lượng lượng, nhìn Tần Khác, bên trong có hâm mộ, có chờ mong, rốt cuộc là lần đầu tiên làm loại sự tình này, hắn có chút ngượng ngùng mà nhấp môi, hô một tiếng tam gia.

Lúc ấy Tần Khác như thế nào?

Tần Khác trong mắt không có chút dao động nào, biểu tình kia so với nhìn một người xa lạ cũng không khác nhau là mấy, nhìn đến Đoạn Tông Chi, trên mặt rốt cuộc không nhịn được cười, anh nói: "Tông Chi, cậu không phải muốn như vậy."

Đoạn Tông Chi nghĩ, đây đâu phải vấn đề hắn muốn hay không muốn, là Tần Khác nghĩ không muốn.

Là Tần Khác không cần hắn.

Đoạn Tông Chi sau mới hiểu được, Tần Khác là muốn hắn an an phận phận theo bên người, vì thế đời trước từ một ngày kia bắt đầu mãi cho đến chết, hắn đều làm như vậy.

Không có việc gì liền an tĩnh như một bình hoa, có việc thì như một cây đao.

Chuyện này Đoạn Tông Chi làm hai năm, thuần thục thật sự.

Hắn đi theo sau Tần Khác xuyên qua đại sảnh, cửa đại sảnh rộng mở, tài xế đã lái xe đến trước cửa, bảo tiêu đứng ở cạnh cửa xe chờ.

Tần Khác bỗng nhiên bước chân dừng lại, quay đầu, Đoạn Tông Chi không rõ nội tình, có ý tứ gì, lại một lần nữa không cần hắn đi theo?

"Đi thay bộ quần áo khác."

Đoạn Tông Chi theo tầm mắt anh mà cúi đầu nhìn chính mình một cái, một màu xanh biển của tơ lụa, vừa thấy liền biết có giá trị xa xỉ, trọng điểm đây là áo ngủ.

Hắn mặc áo ngủ liền cùng Tần Khác ra ngoài.

Giống như mọi ngày sau khi ăn sáng xong hắn sẽ cùng Tần Khác ra cửa, nhưng hôm nay thức dậy quá muộn, thời điểm Ứng thúc tới gọi hắn liền trực tiếp xuống lầu, đã quên phải thay quần áo.

Đoạn Tông Chi lỗ tai lặng lẽ mà đỏ lên, hắn đối với cảm xúc của Tần Khác có chút nhạy bén, hắn xác định Tần Khác vừa rồi là đang cười.

Anh là có ý gì, ngay từ đầu cho rằng hắn chỉ là muốn đưa anh ra cửa, cho nên cái gì cũng chưa nói, hiện tại biết hắn là muốn đi theo, nên mới muốn hắn về phòng thay quần áo?

Đây là phải đợi hắn?

Đoạn Tông Chi không phải thực xác định, loại sự tình này nếu phát sinh trên người người khác, Tần Khác tuyệt đối sẽ không chờ, người khác cũng không có cơ hội đưa Tần Khác ra cửa, việc nhỏ không đáng nhắc đến này vậy mà Tần Khác đối hắn lại có chút dung túng.

Đoạn Tông Chi đã từng cho rằng, đây là toàn bộ ôn nhu của Tần Khác, dung túng hắn như vậy làm hắn vui mừng, hiện tại......

Đoạn Tông Chi mặt vô biểu tình mà nghĩ, Tần Khác đều có thể ôm người khác mà dỗ dành, đây cũng chỉ là việc bé như cái đầu ngón tay, hắn cao hứng cái gì chứ?

Đương nhiên, đây xác thực cũng là một việc đáng được trân trọng, vì dù sao cái việc ôm dỗ dành đó cũng là đãi ngộ của bảo bối tiểu cục cưng, mà hắn không được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng không cho được thứ hắn muốn, hà tất một lần lại một lần cho hắn hy vọng.

Luyến tiếc, không rời đi, buông không được.

Đoạn Tông Chi đè nặng khóe miệng: "Đau đầu, không đi."

Hắn nói xong xoay người lên lầu, trong nháy mắt lúc xoay người, Đoạn Tông Chi mím môi, hắn biết Tần Khác đứng tại chỗ nhìn hắn, cố nén không có quay đầu lại nhìn phản ứng của Tần Khác, đây là lần đầu tiên trong hai đời hắn ném sắc mặt với Tần Khác.

Tần Khác thân phận đặt ở kia, rất ít khi bị người khác cự tuyệt, càng sẽ không có người không cho anh mặt mũi. Hiện tại hắn trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt mũi của anh, Tần Khác sẽ nghĩ như thế nào?

Đoạn Tông Chi sống lưng vẫn thẳng tắp, một đường đi đến cầu thang cũng không quay đầu lại.

Tần Khác đối tốt với hắn, đại khái là bởi vì hắn nghe lời lại dùng tốt. Hiện tại hắn không nghe lời, Tần Khác hẳn là cũng sẽ thu hồi ưu đãi của hắn, vừa lúc chặt đứt niệm tưởng của hắn.

Tần Khác tại chỗ nhìn hắn trong chốc lát, mãi cho đến khi Đoạn Tông Chi đi qua chỗ rẽ, nhìn không thấy hắn mới đối với Ứng thúc nói: "Gọi bác sĩ lại đây."