Một Lần Đau, Vạn Lần Nhớ Nhau

Chương 22



Tôi nghe cuộc điện thoại ấy mà tay cứ run lên vài nhịp bởi tôi cảm nhận anh ta không hề đơn giản cũng như tôi nhận ra mình đang bị anh ta điều khiển mất rồi.

Tôi rất muốn chửi vào điện thoại và nói lời từ chối cho việc điên khùng của Bắc Phàm nhưng mạng nhỏ này ai có thể cứu tôi không. Mặt nhăn nhó nhìn dòng người rời đi gần hết, lấp lóa tôi thấy những người vừa mới hợp tác của Vỹ Anh đang mân mê từng cô gái đi bên cạnh ông ta.

Những người đó tôi nhìn thấy chán ghét ỷ mình có tiền, có quyền rồi muốn làm gì thì làm đôi tay họ đang mân mê cơ thể của những cô gái với các bộ đồ cắt xẻ một cách lộ liễu nhiều cặp hưng phấn, nóng lòng đến mức đang hầm hực làm tại xe của mình.

Hình ảnh đó tôi thật muốn chạy lại đó vào chỗ đó của từng tên để hắn không còn cái thói dục điên cuồng ấy. Hình như, người đàn ông đó vừa mới đi cùng quý phu nhân của mình mà đúng không.

Tôi thấy ông ta đang vụng trộm với ai đó muốn nhìn cho kĩ thì phía sau có lực tay che đi đôi mắt của tôi và hơi thở phả mạnh vào cổ tôi.

Sự nhột đấy làm tôi rùng mình kêu lên:

- Aaa.

Âm thanh nhỏ nhưng đủ làm người đàn ông đó rục rịch trêu chọc:

- Nếu em cứ la như vậy tôi không đảm bảo được.

Anh ta nói cái gì mà đảm bảo với không tôi rất muốn thoát khỏi vòng tay đó. Nó làm tôi khó chịu và ớn lanh,

- Anh mau buông tôi ra.

Tôi nhắc nhở như vậy mà anh ta cứ tiếp tục thả từng hơi vào người tôi và đôi mắt vẫn bị bịch lại:

- Em vẫn chưa trả lời tôi. Sao?

- Đừng.

Tôi không thể nào chịu nỗi cách anh ta đang làm với mình nên né tránh đi rất nhiều lần và cố giãy giụa để thoát ra khỏi cơ thể anh với hương thơm đặc trưng đấy. Nó làm tôi càng ngày càng quen thuộc và tôi nhận thấy mình bắt đầu dễ nhận dạng anh ta rồi.

- Bắc Phàm, anh buông tôi ra.

Đây là lần đầu tôi phản kháng mạnh mẽ trước mặt anh ta vậy, tôi đã cánh mạnh vào tay đó và ngay lúc không để ý chạy ra rồi quát vào gương mặt đáng ghét đó.

- Anh nghĩ gì vậy? Anh nghĩ anh là ai vậy? Là người có thể tùy tiện đụng vào người khác sao? Anh nghĩ tôi cũng như người khác sao có thể dễ dàng phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời anh sao? Anh là cha tôi chắc.

Tôi xả giận bản thân bằng những người nói mạnh đấy khiến gương mặt đang vui vẻ trong sự trêu chọc tôi đã dần toát ra sự lạnh lùng, khó chịu nhưng tôi không quan tâm, tôi không còn hứng thú để nhìn vào sắc mặt anh ta để rồi sợ hãi.

Không nói lời nào anh ta đi về phía tôi. Những bước đi như tiếng đập của trái tim tôi vậy, tôi bất giác lùi về sau vì muốn giữ khoảng cách nhưng anh ta nào cho tôi được như ý nguyện. Một phát nắm lấy cánh tay tôi kéo mạnh về phía anh và cánh cửa xe mở ra anh ta đẩy tôi vào trong đấy.

Hành động diễn ra một cách nhanh chóng, tôi không kịp trở tay hay đề phòng bởi trong một cái chớp mắt mà anh ta có thể xoay ngược tình thế như vậy.

Tôi mở to mắt ngây ngốc nhìn rồi lại thở mạnh vì tôi thật sự sợ anh ta rồi. Anh ta không còn như lúc đầu, mọi điều đấy chỉ là giả tạo. Anh ta.

Suy nghĩ chưa xong thì cằm tôi bị nắm chặt, tay tôi bị tay anh giữ lại, cơ thể bị ép chặt vào cửa xe và nụ hôn bất ngờ ập đến môi tôi.

Tôi sốc, rất sốc. Trời đất làm như đảo lộn vậy vì tôi bị anh ta hôn mà còn là nụ hôn đầu. Nói chính xác nó không phải là hôn mà là bắt ép, anh ta cắn vào môi tôi:

- Ưm…Bắc…P…h…à…m.

Vùng vẫy trong vô vọng, nước mắt không tự chủ mà rơi có lẽ vì hoảng sợ với hoàn cảnh như vậy nên tôi đã không kìm lòng được mà yếu ớt để lộ dáng vẻ yếu đuối này trước mặt hắn.

Anh ta vẫn hôn, đôi tay nắm cằm đã buông nhưng nó bắt đầu thăm dò ở những nơi khác. Vòng eo được ôm sát vào chiếc váy đang bị anh ta xoa nắn và trêu đùa.

- Ưmm

Nụ hôn càng ngày càng ướt át, tôi không theo kịp tiến độ ấy và sự linh hoạt đó nên lúc đau tôi đã hơi mở miệng thuận lợi để anh ta tiến chiếc lưỡi thoăn thoắt của mình vào và chiếm lấy mật ngọt, uốn éo thăm dò từng ngóc ngách ở đó.

Sự mê loạn càng ngày bị đẩy lên tôi không điều khiển được bản thân mà tay lúc này đã buông lỏng sang hay bên, người mềm nhũn dựa vào cơ ngực rắn chắc đấy mặc sức anh ta làm càn.

“Rẹt, rẹt”

Tiếng kéo khóa váy làm tôi giật mình mở trừng mắt lên và cảm nhận rõ phía sau lưng đang bị Bắc Phàm đụng chạm. Chiếc váy bị kéo xuống nhưng do khá cứng nên anh ta khi dứt nụ hôn với tôi thầm mắng:

- Chết tiệt!

- Bắc Phàm, anh đừng làm vậy! Tôi…tôi

Sợ đến nỗi không biết nói gì vì đầu óc đã trống rỗng, môi sưng lên đến mức đau rát tôi có sức nắm lấy tay anh ngăn lại và lắc đầu:

- Đừng…Không…

Đôi tay anh ta bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi cứ nghĩ nếu nó giáng xuống mặt tôi thì tôi cũng phải chịu thôi nhưng đau lắm. Cắn môi đến mức dấu hôn đang ươm máu đã chảy ra:

Thứ gì đó đang chạm nhẹ vào mặt tôi, những giọt nước mắt được lau đi tôi ngớ người mở mắt và thấy anh ta đang nhẹ nhàng nâng gương mặt tôi quan sát.

Sợ nhìn thẳng vào mặt nên tôi lãng tránh ánh mắt thì:

- Em quay đi chỗ khác thử xem.

Chưa đầy 1 giây cơ thể tôi bất động. Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể rơi vào tình huồng mà tôi chẳng có thể nói được lời nào. Ba mẹ tôi họ còn chưa làm vậy với tôi mà anh ta. Tức đến mức hừng hực cả người bỗng bị dập tắt ngay bởi lời nói:

- Quyết định đến nhà tôi. Nếu em có ý định chống lại thì thử xem.

Thấy tôi im như hến không lời nói nào phát ra anh ta nói tiếp:

- Đừng khiến tôi phải nóng lên bởi tôi không chắc mình có thể làm ra chuyện gì đâu. Ngoan ngoãn vẫn là điều tốt nhất mà không phải sao. Em không thấy muốn giữ được mạng nhỏ của em thì đầu óc thông minh của em nên biết phải làm gì rồi chứ.

Những lời đấy ghim thẳng vào tim tôi. Tôi không nghe lầm cơ chứ, hắn ta cũng coi tôi như một món hàng sao, anh ta nghĩ anh ta có quyền quyết định cuộc đời tôi hay sao hả? Anh ta là một tên điên thật rồi, chẳng như vẻ lúc đầu lạnh lùng xa cách với bao phủ nữ khác như họ đã nghĩ mà chính xác là một con sói đang ẩn trong bóng tối để săn lùng.

Muốn cách xa nhưng anh ta kéo tôi ngồi lên đùi và xoa lên môi tôi:

- Cấm em sau này không được cắn môi nữa, nghe rõ chưa?

Không muốn tuân theo nhưng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể gật đầu cho anh ta vui lòng.

Chưa từng nghĩ đến khi vào làm nhiệm vụ tôi sẽ rơi vào trường hợp bị điều khiển về thể xác như vậy. Tôi thà chịu đau đớn của súng đạn cũng không muốn bản thân đang dần trở thành món đồ như này của anh ta đâu. Tôi không muốn, ngàn lần cũng chẳng muốn.

- Chú Long, lái xe về biệt thự Kim Lam đi.

Cứ như vậy, tôi ngồi lên người anh ta và đôi tay đấy ôm chặt tôi vào lòng.