Một Lần Nữa Nhé

Chương 1: Danh Tiếng Vang Xa



Phí Thiên Nghi người bác sĩ nổi tiếng thành công, tiếng tài danh vọng có đủ tất cả mọi thứ, nhưng cô chỉ thiếu mỗi tình yêu mà thôi, sinh ra trong một gia đình nghề nông ở một tỉnh nhỏ của đất nước, nơi cô lớn lên cũng chỉ ở một xóm làng nhỏ không giàu có, nhưng bố mẹ cô luôn đặt vào chính người con gái của mình một ước mơ có thể rời khỏi cái làng quê nghèo và lạc hậu này.

Những năm đi học qua cuối cùng người vang danh khắp bốn phương trong ngành y học lại chính là cái tên vô danh không có nhiều sức ảnh hưởng, lại chẳng có gia đình làm hậu phương để nương tựa nhưng vẫn đạt được thành công riêng cho mình được gọi tên Phí Thiên Nghi.

Trời vừa chỉ mới vào Đông thời tiết thì đòn hàng ngàn cơn gió rét buốt hết cả người, khiến cho người từ nhỏ đã ốm yếu nên mỗi đợt rét như vậy cô thật sự chẳng chịu nổi, Thiên Nghi bước trong trời đông buốt lạnh vẫn trên con đường quen thuộc như cũ đi đến bệnh viện ra trường cũng được đâu đó 6 năm trời rồi, từng ấy năm bởi vì cô tự biết gia đình mình khó khăn nên từ khi đi học cho đến đi làm cô cũng chẳng có nổi được một chiếc xe hơi bởi tiền tích góp những năm qua cô điều gửi về cho bố mẹ ở quê.

Nhìn cảnh vật xung quanh mình lòng cô cảm thấy vạn vật khi mùa đông mọi thứ hình như được phủ một tầng lớp mới vậy đi ngang qua những thương hiệu giàu sang và sa hoa khiến cô phải nhìn theo, nơi mà có thể là cả đời này cô cũng chẳng dám đặt chân đến cơm áo gạo tiền lại một lần nữa đặt nặng vào đôi vai gầy trơ của cô gái nhỏ như cô.

Vừa vào đến bệnh viện cô đã nghe đến việc hôm nay có một phú nhị đại đến bệnh viện của bọn cô để chữa trị cho ông nội của chàng tổng tài ấy, hình như cô nhớ không lầm là khoa não thì phải.

Đang mãi suy nghĩ chuyện gì đó mà cô lại đi lộn tầng khi nhìn lên bảng để đây chính là khoa não thì cô thật sự muốn đập chết mình sao mà có thể đi lộn đến 5 lầu như vậy được chứ, có thể nói rằng khoa não và khoa xương khớp mà cô đang làm chính là hai khoa quan trọng nhất của bệnh viện nhưng khoa cô cũng chỉ đứa sau khoa tim mạch mà thôi.

Nhận ra được chuyện mình đi nhầm khoa thì cô lại phải cong chân chạy xuống khoa của mình khi vừa mới đến thang máy dành riêng cho bác sĩ cũng với các bệnh nhân vip mới được sử dụng, bước được chân vào thang máy thì cô mới có thể thở ra được một hơi đầy mệt mỏi, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì cô nhìn từ xa đã nhìn thấy viện trưởng khoa của cô và viện trưởng khoa não nhưng đi bệnh cạnh còn có người mặc âu phục đen đơn giản, nhưng vẫn toát lên một khí thế bức người nhìn sơ qua có vẻ như chàng trai này còn khá nhỏ tuổi.

Thật sự cô của bây giờ rất ngại với việc gặp mặt viện trưởng khoa não bởi vì bác ấy đã có ý muốn giới thiệu cậu con trai cả nhà bác ấy, nhưng đối với người đó cô thật sự không có một tí gì gọi là thiện cảm cả.

“Chào hai viện trưởng ạ” nhưng cô vẫn giữ cửa cho đoàn người đó bước vào, và theo một quán tính từ rất lâu mà cô cúi đầu chào cả hai vị.

“Bác sĩ Nghi đấy à, chào cô à hôm nay tôi muốn giới thiệu với cô một vị giám đốc rất trẻ tuổi” viện trưởng Hà khoa não rất nhiệt tình giới thiệu người đứng kế bên mình.,

“Đây giới thiệu với Đinh tổng đây là bác sĩ đại tài của khoa xương khớp đó ạ, đây có thể gọi là vị bác sĩ được viện trưởng Ngô Hòa đây tự hào lắm đó” viện trưởng Hà vui vẻ nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Nghe như vậy cô cũng chỉ biết nhìn người con trai trẻ tuổi kế bên mình mà cười trừ mà thôi, còn đối với viện trưởng Ngô nghe thì không ngừng gật đầu đồng ý với lời nói của viện trưởng Hà.

“À còn đây là giám đốc Đinh của tập đoàn Đinh thị nổi tiếng đó, cũng sẽ là người tài trợ cho bệnh viên chúng ta, à mà còn hiện tại ông nội của cậu ấy đang điều trị ở khoa não nhưng vẫn có một số bệnh về xương khớp nên khoa chúng ta vẫn kết hợp với khoa não để điều trị cho cụ Đinh nhé nên cả khoa nhờ cô với bác sĩ Khánh nhé” viện trưởng Ngô cũng không quên giới thiệu người đàn ông kế bên cũng như là công việc của cô.

Nghe đến việc điều trị cho bệnh nhân gia tộc lớn thì cô đã khá lo lắng nhưng khi nghe đến một cái tên cả dodừi này cô không muốn đội trời chung thêm một lần nào nữa.

“Vâng thưa viện trưởng tôi sẽ cố gắng hết sức” không đồng ý cũng không được nên cô cũng chỉ còn cách thuận theo.

‘Tôi xin phép đi trước” cánh cửa thang máy vừa mới mở ra cô đã cúi đầu chào ba người họ rồi rời đi không một lời nào.

Rời khỏi cái thang máy nhiều người cao cơ hơn mình cô moiws có thể dễ thở hơn một chút, vừa về đến phòng của mình thì cô đã lên mạng ngay lập tức gõ từ khóa “Tổng giám đốc Đinh thị”.

Thông tin liền lên hàng loạt nhìn mà lóa cả mắt cô cũng chỉ nhắn đại một trang có nhiều lượng truy cập nhất. Thông tin nhìn khá nhiều.

Đinh Quân Hạo hai mươi bốn tuổi là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất mọi thời đại của lịch sử Đinh thị người trẻ tài năng lại chẳng có bê bối gì, nhưng mọi người đều biết cậu trai này đã có vị hôn thê đang du học ở nước ngoài, còn trình độ học vấn thì khỏi phải bàn cãi gì được tốt nghiệp một trong những trường đại học nổi tiếng nhất nhì trên thế giới.

Nhìn mà cô không khỏi suýt xoa về người hoàn hảo như thế này, vừa đẹp trai lại tài giỏi trẻ tuổi như thế đã có thể tiếp quản một công ty lớn nhất nhì trong khối thị trường của đất nước.

Mãi suy nghĩ khi nghe đến tiếng gõ cửa cô nhìn ra thì thấy một người chị khá thân thiết với cô Thục Hân ở bên ngoài cửa.

“Vào đi ạ” cô ngồi ngay ngắn lại moiws mời chị ấy vào.

Khi Thục Hân bước vào liền đặt một số tài liệu xuống cho cô nhìn đóng tài liệu chất cao như núi mặt mày cô liền tối sầm lại.

“Vẫn như thường ngày thôi mà làm gì mặt thâm trầm thế, mà chị nghe nói em được đại diện khoa điều trị cho cụ Đinh gia à?” Thục Hân chị ấy vừa ngồi vừa xoay xoay iết hỏi cô.

“THật sự cứ nhìn đóng tài liệu này em muốn từ chức ghê, còn nữa nếu như mà điều trị cho người tài phiệt đó lại là người có chức có quyền nếu như sơ xuất một chút thôi chắc em mất việc như chơi vậy chị nói xem tất cả mọi người trên dưới bệnh viện đều biết rằng em và tên Quí Khánh kia chẳng bao giờ đội trời chung voiws nhau lại sắp em làm cùng anh ta” Thiên Nghi nói với giọng điệu rất bức xúc.

Chị Thục Hân nghe cô nói như vậy liền trố mắt ra nhìn như kiểu không tin được.

“Gì chứ muốn bọn em phi dao mổ giết nhau sao, hay là muốn đưa thuôc ám sát nhau?”.

“Chả hiểu được em tức chết” cô không ngừng tức giận.

Thục Hân chị ấy cũng phải gật đầu đồng ý.

“Chị cảm thấy như bác sĩ Khánh muốn quay lại voiws em thì phải”.

Nghe đến đó cô đã nhảy đong đỏng lên rồi tức giận thật sự, nhắc đến cái tên đó mà thôi trong cô đã không còn một chút gì là cảm xúc yêu thương được nữa rồi.

“Chị Hân à thật sự em bây giờ chả còn có tâm trạng nhắn đến chuyện yêu thương nữa đâu, nếu như mà có nhắc đến thì cả cuộc đời này của em chỉ có một ước mơ duy nhất là lấy chồng đại gia thôi chị ạ giờ em túng thiếu lắm rồi nhà em còn ba mẹ già” cô nằm bò xuống sàn nói.

Thục Hân nghe thì buồn cười, không nghĩ cô bây giờ lại tham vọng như vậy, định nói thêm gì nữa đó nhưng chị Thục Hân còn phải về thăm khám bệnh nhân nên không ở lại tám chuyện cùng cô.

Cùng lúc chị Thục Hân rời đi thì phòng làm việc của cô lại nghe tiếng gõ cửa, cô nhìn ra bên ngoài là Đinh tổng.

“Mời Đinh tổng vào” Thiên Nghi đứng bật dậy mời người bên ngoài bước vào.

Đinh tổng nghe giọng nói trong trẻo ấy bất giác anh ngớ người cảm thấy đã nghe được từ rất lâu rồi.

“Bác sĩ Phí đừng gọi tôi là ĐInh tổng cứ gọi tôi là Quân Hạo được rồi dù gì tôi vẫn còn nhỏ tuổi không phù hợp với cái danh xưng đó”.

Phí Thiên Nghi thật sự không ngờ được lại nhận câu nói này của một tổng tài bá đạo, nhìn anh cô mới cảm thấy giống như một người cô đã từng gặp rồi.

“Như vậy không phải phép đâu ạ” cô vẫn cố gắng nặng ra một nụ cười.

Nhưng nhớ đến khi cậu ra nói cậu ta vẫn còn nhỏ,, mới hai mươi bốn tuổi quả thật là cô lớn hơn cậu ta tận bốn tuổi cảm thấy mình già ngang rồi cô quá đau đớn.