Một Lần Nữa Nhé

Chương 3



“Rất xin lỗi Đinh tổng mai tôi còn phải có tận năm đến mười ca phẫu thuật nên không có thời gian dành cho anh” cô vừa nói vừa lấy khay thức ăn của Quân Hạo và cả của mình đem đi.

Anh vẫn cứ nhìn theo bóng dáng của người con gái khuất xa dần mà không một lần quay đầu nhìn lại, đợi qua tầm mười lăm phút gì đó anh mới bắt đầu lấy điện thoại ra gọi cho trợ lí của mình.

“Trợ lý Mạc à, tôi giao cho anh một chuyện điều tra cho tôi về mối quan hệ của bác sĩ Nghi và phó viện trưởng khoa xương khớp tên là Quí Khánh cho tôi” anh điềm nhiên bàn giao nhiệm vụ.

Trợ lý Mạc bên kia thì còn đang phải đau đầu với hàng ngàn công việc mà tổng giám đốc của mình để lại, anh thật sự quay cuồng trong mơ hồ đi theo giám đốc từ khi anh chỉ mới là một cậu nhóc mười hai tuổi mà thôi nên anh ta đủ hiểu anh đã phải cố gắng và tính khí của anh như thế nào.

“Giám đốc à có phải là hơi kì lạ rồi không?, nếu như mà anh muốn điều tra về nghề nghiệp hay cách tiến hành phẫu thuật của hai vị bác sĩ kia thì tôi có thể làm được còn anh nghĩ như thế nào khi điều tra chuyện cá nhân của người khác thua tổng giám đốc của tôi?” trợ lý Mạc khổ tâm nói với Quân Hạo.

“Nhưng tôi muốn có thông tin, chả biết anh có muốn làm việc nữa hay không?!” anh quay người trực tiếp hỏi lại một lần nữa.

Trợ lý Mạc nghe như vậy thật sự bất lực khi nghe được câu chuyện này một lần nữa, thật sự yếu đuối.

“Vâng thưa Đinh thiếu”.

Anh không nói thêm một tiếng gì nhiều nữa mà trực tiếp cúp máy rồi rời đi khỏi căn tin của bệnh viện, anh thật sự không quá quen với việc ăn vào buổi trưa như này chỉ chủ yếu là tâm trí của anh muốn nói chuyện với cô bác sĩ Nghi một chút mà thôi.

Cô khi rời khỏi phòng ăn thì trực tiếp đi đến phòng sát trùng thay quần áo để bước vào phòng mổ, một lần nữa đứng trước căn phòng lạnh lẽo đến buốt người một khi bước vào như thể đang đứng ở hai cửa sinh và cửa tử vậy, bởi chính vì thế những áp lực bủa vây những người bác sĩ và y tá một cách đầy khí thế.

“Bác sĩ Nghi cô nhìn qua hồ sơ bệnh án một chút, tôi thấy vài điểm bất hợp lý khi tiêm thuốc tê cho bệnh nhân” chị ý tá đưa cho cô một số hồ sơ bệnh án.

Nhận lấy hồ sơ bệnh án một lần nữa cô mới nhận ra bệnh nhân bị dị ứng với loại thuốc tê vừa rồi.

‘Chị đi đổi lại và rút hết thuốc tê trong người của bệnh nhân ra và tiêm lại loại mới này đi nhé” cô vừa đứng ghi lại những thứ cần dùng đến.

Chị y tá cũng không chậm trễ nữa mà nhanh chóng đi thay loại thuốc khác, khi cô bước vào phòng mổ nhìn thấy người bệnh nhân thì lòng không khỏi những suy nghĩ, tại sao lại còn trẻ như vậy lại mắc căn bệnh tàn nhẫn về xương khớp như vậy chứ.

“Bác sĩ Nghi” những người y tá và bác sĩ phụ nhìn thấy cô điều lên một tiếng chào hỏi.

“Chào mọi người” như thể đây là một điều rất bình thường.

Đợi một lúc khi được tiêm thuốc tê loại mới vào thì cô bắt đầu việc phẫu thuật của mình, qua gần sáu tiếng đồng hồ thì ca phẫu thuật đã kết thúc.

Vừa mới ra khỏi phòng cô mệt mỏi những vẫn phải thông báo một tiếng với gia đình bệnh nhân, vừa khi thông báo xong cô chuẩn bị quay về lại phòng bệnh để viết một số báo nhưng chưa đi khỏi thì nhìn thấy một cô gái nhỏ hình như bằng tuổi với bệnh nhân mà cô vừa mới tiến hành phẫu thuật, Thiên Nghi nhìn thấy cũng bình thường cứ nghĩ là một người bệnh nhân đi lạc nên không có ý định dừng lại bởi vì bình thường sẽ có những người y tá hay ai đó sẽ chỉ dẫn đường các người dân đi lạc, nhưng cô vừa mới lách qua đã bị cô nữ sinh nắm tay lại.

“Em cần giúp gì à?” cô vẫn rất ân cần hỏi, nhưng khi nhìn từ trên xuống dưới cô bé này có vẻ như là vừa đi học về nene qua đây luôn thì phải, người gầy yếu và cả đồng phục thì rộng thùng thình, gương mặt thanh tú nhưng phảng phất một chút gì đó buồn tuổi tỏng đó nhưng cô không dám chắc.

“Chị làm cho phẫu thuật cho bệnh nhân tên Huy đúng không ạ?” con bé không trả lời cô mà đặt ra một câu hỏi.

À bây giờ cô có thể đoán đại được em học sinh này chắc là bạn học của Huy.

“Đúng rồi em, em là bạn học của em ấy à em ấy vừa mới được đưa về phòng hồi sức em có thể đi thăm, từ đây em đi thẳng rẽ phải sẽ đến phòng của em ấy” cô nhiệt tình hướng dẫn.

“Dạ không đâu ạ em chỉ muốn hỏi chị cậu ấy phẫu thuật có thành công không ạ?” cô bị vẫn rất sợ cô lời nói cũng ấp úng không ngừng.

“Mặc dù tình trạng bệnh khá nặng nhưng Huy có một ý chí hết sức là kiên cường nên khi tiến hành phẫu thuật mọi thứ đều thuận lợi có thể sẽ tỉnh sớm trong nay mai thôi, mà sao em không đến thăm cậu ấy?” cô nói một lúc cũng nhớ đến việc sao em gái này lại không đến thăm người bạn của mình.

“Gia đình cậu ấy không được thích con lắm đâu ạ, nên là chị đừng nói với bố mẹ cậu ấy nhé bác sĩ” cô nhóc không ngừng nài nỉ cô.

Nghe câu chuyện này cô suy nghĩ một chút rồi không nói gì nhiều nữa, chỉ gật đầu một cái.

“Em muốn vào phòng cậu ấy chơi thì cứ tìm đến chị, nữa chị sẽ dẫn em vào” cô vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé này.

“Em cảm ơn chị rất nhiều ạ, em rất cảm ơn chị ạ” cô bé không ngừng cúi đầu cảm ơn cô.

“Em tên gì?” cô không rời đi nhanh mà hỏi tên cô bé.

“Em tên Nguyễn Thanh Khả ạ” con bé cúi đầu nói.

“Tên đẹp lắm, chị tên là Phí Thiên Nghi e cứ đến tìm thì nói thẳng tên chị ra nhé, gần đến giờ vào học rồi đi về trường học đi có gì hôm nào chị em mình gặp nhau” cô vừa nói vừa nhanh chân di chuyển về phòng làm việc của mình.

Cô nhóc bước đi rất nhanh để về trường, khi về đến trước cửa phòng bệnh của mình cô đã nhìn thấy bác sĩ Khánh đứng trước mặt cô đã hết đi sự vui vẻ của mình từ lúc nãy.

“Bác sĩ Khánh đi đến đây tìm tôi vào giờ cao điểm như thế này có chuyện gì không vậy hả?”cô vẫn lịch sự hỏi.

“À tôi đến đây muốn hỏi chuyện với bác sĩ Nghi về bệnh tình của ông cụ Đinh” bác sĩ Khánh đứng đút tay vào túi quần nói.