Một Ly Rượu Cocktail

Chương 17



Sau đó, Kỷ Vi kinh hồn chưa định ngồi xổm trên sàn nhà phát ngốc … hắn… Rốt cuộc có ý gì? Nhìn tình trạng không giống như là tức giận? Chẳng lẽ hắn không biết bộ quần áo này là tặng cho đại thần?

Đây, đây, đây quả thực là trời cũng giúp mình!

Kỷ Vi mừng rỡ nhảy dựng lên, phòng khách trống trải tràn ngập âm thanh nhảy nhót của cô, một đường dọc theo thang lầu lan đến trên lầu, dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng trừ khử không còn gì.

Dịch Bắc châm lửa một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nhưng không hút. Bộ vest đen trói buộc trên người đã sớm cởi ra, trước ngực áo sơ mi không chút cẩu thả bỏ trống hai nút áo, kiêu ngạo lại gợi cảm. Bóng đêm hóa thân một lớp sương mù, bao phủ đáy mắt hắn, ngọn lửa lập loè trong con ngươi, nhưng làm thế nào cũng không lấn át được hơi thở lạnh lẽo tản ra quanh thân hắn. Khí lạnh ngưng kết đến mức gần như hít thở không thông, tổn thương mình, không tổn thương người khác.

Bởi vì nhút nhát, bởi vì tự ti, cho nên đành phải dùng bề ngoài lạnh băng để ngụy trang bản thân. Cho đến một ngày nào đó, một luồng hơi ấm ngoan cố ập vào cơ thể hắn, không rõ là mệt mỏi vì ngụy trang hay là cô quá đeo bám, mà hắn ngầm đồng ý. Ngầm đồng ý để cho luồng hơi ấm kia từng chút từng chút hoà tan bề ngoài băng giá của hắn, trong tiếng nước chảy tan ra, hắn đau đớn nhưng cũng rất vui vẻ. Khi nội tâm tàn khuyết dần dần hiển lộ trong không khí, hắn bỗng nhiên thấy kinh hoàng, sợ ánh mặt trời tốt đẹp, sợ cô sẽ không đồng ý bố thí nguồn nhiệt của mình cho hắn nữa.

Bề ngoài rách nát đã không thể lành một lần nữa, nếu không phải trọng sinh, mình chỉ có thể tan thành mây khói trong tàn khuyết.

Tuy Duệ Phong không thể xưng là công ty lớn, nhưng danh tiếng trong ngành vẫn luôn rất cao, có thể đối đầu ngang hàng với rất nhiều công ty nổi tiếng lâu năm. Có hai nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì Quý Thừa Phong người này. Nhà họ Quý ba đời làm thương nhân, người kế nhiệm tương lai này là không phải xuất thân từ kinh tế mà là học Luật một thời gian, sau đó mới học tiến sĩ ở lĩnh vực kinh doanh. Khi tất cả mọi người đều vì ông cụ Quý mà đổ mồ hôi, thì anh ta đã thần không biết quỷ không hay thành lập công ty nhỏ của mình, công việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, cho nên giới doanh nghiệp luôn dành sự chú ý cao độ đối với Duệ Phong. Thứ hai là ở chỗ phúc lợi mê người của nhân viên Duệ Phong. Ngoại trừ năm hiểm một kim ra, mỗi năm đều tổ chức cho công ty đi chơi xuân, đi hoạt động mùa thu, tất cả các chi phí đều do boss bỏ tiền túi ra trả, chỗ đến tuyệt đối không phải là tầm thường, làm xa xỉ nhất là toàn bộ nhân viên được đào ở trong ngành du lịch Hào Hoa thành phố D, lúc ấy đã tạo ra làn sóng nhân viên xin nghỉ phép trong ngành. Tất nhiên, sự việc luôn có khen và chê cùng tồn tại, khi bảng xếp hạng "các doanh nghiệp keo kiệt" xuất hiện lần đầu tiên trên các trang web lớn, ba công ty đứng đầu bắt đầu tiến hành châm chọc và phá rối Duệ Phong, tiếp theo sau đó, phê phán tác phong cá nhân của Quý Thừa Phong, lại móc nối đến vấn đề tác phong xa hoa lãng phí của thanh niên đương đại, cũng mơ hồ có dấu hiệu tăng lên mức độ giác ngộ tư tưởng của lịch sử cách mạng. trong đó hoạt động tích cực nhất là một doanh nghiệp có tên là Phi Dược, ông chủ là một ông chú trung niên đã hơn 50 tuổi, có mối liên hệ sâu xa với thế hệ trước của nhà họ Quý, ông ta lấy tư thái trưởng bối liệt kê tất cả các "hành vi ác liệt" từ nhỏ đến lớn của Quý Thừa Phong, nói rằng công tử ăn chơi như thế nào. Nhưng mà dị trưởng mới này có làm thế nào cũng không nghĩ tới, tiết lộ của ông ta càng khiến cho Quý Thừa Phong bỗng nhiên có thể trộn hết tài năng trong hàng ngũ các công tử ở thành phố C, trở thành một cái bánh thơm ngon chạm tay là bỏng, trong lúc nhất thời có biết bao nhiêu thiếu nữ danh viện mê đắm vị "kim cương Vương lão ngũ" vừa biết chơi vừa biết làm này.

Đương nhiên… những thứ bên trên chỉ là mở đầu, trọng tâm là ở chỗ năm nay Duệ Phong công bố một dự án hoạt động thường niên mùa thu, lại một lần nữa khiến mọi người bàn tán sôi nổi. Các loại phương tiện truyền thông còn đặc biệt mở một chuyên mục, lấy các tiêu đề là "Hướng du lịch mùa thu vàng, thủ đoạn mới của Duệ Phong", "S.O.S! Kế hoạch du lịch của Duệ Phong có điểm mới", nhỏ hơn một chút thì có “Kinh ngạc ông chủ giàu có cho nhân viên đi du lịch” hoặc là “Tổng giám đốc Quý hãy tới chỗ tôi" hoặc "Tôi muốn vào làm ở Duệ Phong”..v…v….

Lúc giữa trưa, Kỷ Vi bị Tiểu Tống kéo đến quán bún vừa mới khai trương ở Phố ẩm Thực đối diện nếm thử, trên đường trở về còn thuận tiện mua một tờ nhật báo thành phố C. Lúc đi ngang qua Starbucks, còn thêm một ly cà phê, kết quả vừa nhìn vào nhóm tiêu đề đã khiến người ta phải hoảng hốt, một ngụm chất lỏng màu nâu trực tiếp phun ra.

“Tiêu đề gì thế này?! Tiểu Tống, nếu tôi không phải là nhân viên của Duệ Phong, tôi sẽ còn tưởng rằng công ty chuẩn bị lên mặt trăng vào đợt team building mùa thu này nữa ấy chứ… chẳng qua chỉ là một đợt team building nhỏ mà thôi, sao phải làm quá lên như vậy?” Đối với hạng mục tổ chức ba ngày du lịch tại khu phức hợp văn hoá Thúc Phong cho hoạt động lần này, Kỷ Vi cảm thấy số tiền bỏ ra đã rất thấp, trong mắt cô thì các loại hình ca hát khiêu vũ, night club, tiệc trà, bowling… càng rất nhàm chán? “Bọn họ cho rằng ánh mắt của Quý Thừa Phong gần đây đã tăng lên rất nhiều.” Cô dùng từ “chà chà” để thể hiện sự oán giận khi nói chuyện với Tiểu Tống.

Bàn tay đưa khăn giấy cho cô của Tiểu Tống cứng đờ một chút, hỏi: “Cô có biết Thúc Phong người ta là làm gì không?”

“Còn có thể làm gì nữa, à…” Cô chỉ vào một toà nhà bốn tầng treo đầy các loại đèn màu xéo góc chỗ bọn họ đứng, “Không biết Quý Thừa Phong nghĩ như thế nào,” Ở gần như vậy đã có một căn nhà tốt thế kia, còn phải chạy đi mua thêm một biệt thự ở Thúc Phong, đi làm không thấy xa à…”

“Thôi đi! Không phải cô cho rằng toà nhà ở đối diện và Thúc Phong là cùng một tính chất đấy chứ?” Tiểu Tống kinh ngạc đến ngây người ba giây. Nhìn thấy cả khuôn mặt của Kỷ Vi đều viết năm chữ “Chẳng lẽ không phải sao?”, Tiểu Tống vội vàng mở miệng: “Bạn học Kỷ Vi, cô có thật là người địa cầu không đấy?”

Thì ra, khu phức hợp văn hoá Thúc Phong là hạng mục được đầu tư lớn nhất trong gần mười năm qua về văn hoá nghệ thuật xây dựng ở thành phố A, cho thấy phong cách sống của cư dân thành thị đã phát triển lên một tầm cao mới. Cho nên ba năm trước khi bắt đầu khởi công, diện tích xây cất là 20.000 m², trong đó 8.000 mét vuông dùng để xây dựng cảnh quan văn hóa trên mặt nước, 7000 mét vuông dùng để làm triển lãm các loại hình nghệ thuật trong và ngoài nước, còn lại 5.000 mét vuông là các khu biệt thự xa hoa, nghe nói đặc biệt cung cấp cho các nghệ thuật gia ngoài nước, còn cả… người dùng VIP cũng có thể vào ở. Cho nên là, muốn đến Thúc Phong xem triển lãm là không khó, khó ở chỗ có thể mua được nhà, để trở thành hàng xóm của các nghệ thuật gia cấp quốc tế hay không…

“Ý của cô là, Quý Thừa Phong là một trong những người dùng VIP của khu đó?” Kỷ Vi há miệng to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.

“Ừ, nhưng mà cô cũng đừng quá sùng bái anh ta bởi vì có thể trở thành người dùng VIP, một nửa nguyên nhân trong đó chính là nhờ ba của anh ta. Quý thị là một trong số những cổ đông của Thúc Phong.” Tiểu Tống có ngoại hiệu là "Duệ Phong mọi chuyện thông".

“Nhưng nghe nói tổng giám đốc Quý lúc gầy dựng sự nghiệp đã kiên quyết không nhận tiếp tế từ gia đình, sao bây giờ lại chịu nhận lợi ích từ ba anh ta?”

“Chuyện nhà người ta chúng ta cũng đừng nhọc lòng, thời gian tiếp theo chúng ta chẳng phải là nên suy nghĩ xem mặc áo tắm gì mới tốt hay sao?” Tiểu Tống bỗng dưng móc ra một quyển tạp chí đồ tắm từ trong túi xách, phía sau cặp kính gọng đen là đôi mắt rực rỡ lấp lánh, “Thế nào? Tan sở cùng đến trung tâm mua sắm đi, nghe nói bộ bikini hot nhất năm nay đã được đưa ra thị trường…” Ôi! Bộ dạng nhiệt huyết sôi trào, xoa tay hầm hè thật sự phù hợp với tác phong đứng đắn của một cổ cồn trắng sao?!

“Tôi không cần đâu…” Kỷ Vi theo phản xạ mà co rụt đầu.

Tiểu Tống dùng đôi mắt hình tia x là quét cô toàn thân từ trên xuống dưới một lần, ngay sau đó nói: “Thấy cô rất dễ nói chuyện, sao lại rụt rè như vậy?”

Đương nhiên không phải là rụt rè, lại chuyện như không có tiền làm sao có thể nói ra được?! Kỷ Vi trốn tránh trả lời: “Ha ha … bạn trai tôi không thích tôi mặc bikini.” Thực xin lỗi luật sư Dịch, đành phải bắt anh ra làm lá chắn.

“Tôi thấy không phải là anh ta không thích cô mặc bikini mà là không thích cô mặc bikini trước mặt người khác thôi …” Tiểu Tống kéo dài giọng một cách đầy xem thường, suýt chút nữa thì đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của những người qua đường, khiến Kỷ Vi sợ đến mức vội vàng che kín miệng cô ta lại. Nhưng trong lòng lại bắt đầu miên man suy nghĩ: Không biết Dịch Bắc nhìn thấy mình mặc bikini thì sẽ như thế nào… ôi chao thật không dám tưởng tượng.

Cùng lúc này Dịch Bắc đang vùi đầu làm việc trong văn phòng, đột nhiên nhận được điện thoại của người bạn tốt Quý Thừa Phong, Quý Thừa Phong nói một tràng dài qua điện thoại, đồng nghiệp Tiểu Vương cách một tấm cửa kính, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của luật sư Dịch trắng rồi lại trắng, xanh rồi lại xanh, nghĩ thầm không phải là nguyên cáo của vụ án hình sự lần trước tới cửa trả thù đó chứ?

“… À, luật sư Dịch, không có chuyện gì chứ?” Tiểu Vương lợi dụng lúc đi rót cà phê ngang qua bàn làm việc của Dịch Bắc, toát ra một câu quan tâm yếu ớt.

Sau khi cúp điện thoại, Dịch Bắc vẫn còn ngơ ngác như ở trong cõi thần tiên, chiếc điện thoại di động màu đen vẫn còn bị nắm chặt trong tay. Cho đến khi Tiểu Vương hỏi đến lần thứ ba hắn mới ra khỏi hốt hoảng, lịch sự mà xa cách trả lời: “Cảm ơn, tôi không sao.”

Giờ phút này, Tiểu Vương lại suy nghĩ: Quả nhiên không hổ là luật sư kim bài của văn phòng, lâm nguy không sợ, mình vẫn còn phải nỗ lực nhiều năm, mới có thể được như anh ấy!

Dịch Bắc đặt điện thoại di động xuống cầm lấy bút máy, viết mấy chữ rồi lại dừng, cuộc đối thoại với Quý Thừa Phong giống như một bầy hải âu trắng, không ngừng bay lượn phía trên đại dương tư duy của hắn, xoay vòng, không thể vứt đi được.

“Cậu điên rồi à, vì sao lại muốn tham gia cái hội ký tên kia, bị Kỷ Vi nhìn thấy thì phải làm sao?”

“Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.”

“Nhưng cũng không thể để cho cô bé phát hiện ra chân tướng trong trường hợp như thế chứ? Cậu muốn chia tay với cô bé à?”

“…”

“Haha, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi” 【 icon khoe khoang 】

“Cậu lại nghĩ ra cái gì ngốc nghếch nữa?” 【 icon nhíu mày 】

“Hừ … vì giúp anh em, tôi còn đặc biệt nhờ ba tôi hỗ trợ, vậy mà nay bị cậu nói thành ngốc nghếch, ôi chao thật là đau lòng.”

“Nói.” 【 icon giận dữ 】

“Được rồi … có biết Thúc Phong không? Tôi đã xin ba tôi quyền hạn hội viên VIP, ngày 28 dẫn con nhóc kia đi chơi ba ngày, chỉ cần đảm bảo tối ngày 30 cô bé không thể bắt kịp chuyến bay trở về là được đúng không?”

“… Lúc cô ấy kiên quyết thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, cậu có chắc là sẽ ổn không? Hơn nữa phong cách của Thúc Phong… tôi sợ cô ấy sẽ không thích đâu.” Trong đó đều là các tác phẩm nghệ thuật cao nhã, Kỷ Vi từ trước đến nay không phải là phái học viện, bảo cô thưởng thức một ngày thì còn được, nhưng mà ban ngày thì sẽ khiến cô điên lên.

“Chuyện này tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi, cho nên… đây là hoạt động tập thể của toàn công ty, ai dám không đi thì cứ chờ bị trừ lương.”

“… vậy, làm phiền cậu.” Vì sao lại nghe như một lời gửi gắm...

Dịch Bắc xoa xoa chân mày, tuy rằng đối với việc Quý Thừa Phong trong thời khắc mấu chốt đầu rơi máu chảy, sẵn sàng ra tay giúp đỡ khiến cho hắn khắc sâu trong lòng, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này nhất định sẽ xảy ra biến cố. Được rồi, chủ nghĩa kinh nghiệm nói cho hắn biết chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kỷ Vi thì nhất định sẽ xảy ra biến cố.

————

Thời gian hoạt động team building mùa thu đã ấn định giờ xuất phát là 8:30 sáng hôm sau, toàn bộ nhân viên sẽ tập trung dưới tòa nhà công ty. Lần này, Kỷ Vi luôn có chứng bệnh kéo dài mọi việc cho đến deadline, trở nên đặc biệt bận rộn vào tối nay.

Loại chuyện như thu dọn hành lý thật là phiền phức! Đặc biệt là còn phải quyết định mang theo bộ áo tắm nào, thì càng thêm phiền.

Lúc Dịch Bắc dời mắt khỏi quyển sách lên trên người Kỷ Vi lần thứ ba, thấy tay trái cô cầm một chiếc áo tắm liền ngực màu lam khá bảo thủ, tay phải cầm một bộ áo tắm hai mảnh màu hồng phấn cột dây, miệng đang lẩm bẩm, khó ra quyết định.

“Màu lam.” Hắn lập tức cho ý kiến theo bản năng.

Kỷ Vi sửng sốt, buột miệng thốt: “Nhưng cái này quá bảo thủ phải không? Bây giờ còn ai làm gì mặc kiểu áo tắm này đi bar trên nước chứ? Sẽ bị cười nhạo mất.”

Dịch Bắc chống tay lên cằm, nhìn cô, nói: “Em thích bộ màu hồng phấn à?”

Kỷ Vi thẹn thùng: “Bộ này thì quá lộ liễu, hơi ngại.” Thật ra trên mặt đã biết rõ ràng muốn lấy bộ này.

“Em không cần quan tâm đến ý kiến của anh, cứ chọn theo những gì em thích.” Dịch Bắc làm sao lại không biết tính cô, tuy rằng trong lòng thực sự không muốn cô ăn mặc như thế ở nơi rồng rắn hỗn tạp, nhưng vẫn không đành lòng khiến cô mất vui.

Lúc này, người ngốc đến cách mấy cũng có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Dịch Bắc, đầu óc Kỷ Vi bỗng chốc nhớ ra những gì mà Tiểu Tống đã nói với cô vào buổi sáng, trạng thái của Dịch Bắc … Là tính chiếm hữu của bạn trai quấy phá? Tức khắc, một loại cảm thụ ấm áp bắt đầu lan tràn trong nội tâm cô.

“Khụ, thật ra em cảm thấy cái màu lam này rất có tính hoài cổ, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt.” Nói xong, liền xếp bộ màu lam lại, quang minh chính đại đặt vào trong vali hành lý một bên.

Nhìn hành động đáng yêu của cô, Dịch Bắc không biểu hiện gì ra mặt, nhưng tâm lý lại mỉm cười, một cô gái tươi sáng như mặt trời nhỏ, bảo hắn làm sao buông tay được?

“Phù … rốt cuộc cũng xong.”

Hai tiếng đồng hồ sau, Kỷ Vi cuối cùng cũng đã trải qua một hành trình lựa chọn gian nan mới có thể đóng nắp vali, cô bưng ly nước ngồi xuống bên cạnh Dịch Bắc, gác đầu lên trên vai hắn.

“Gần đây những chuyện vui mừng cứ thi nhau kéo đến, em có chút không chống đỡ được.”

Dịch Bắc hiểu cô muốn nói gì, nhưng lại không đáp lời, chỉ vươn ra một bàn tay xoa xoa tóc cô.

“Nhưng mà, chuyện hạnh phúc nhất đương nhiên chính là cái này …” Kỷ Vi đặt ly nước trở lại trên bàn trà, duỗi tay ôm lấy eo Dịch Bắc, mặc kệ trên đầu gối hắn là rất nhiều hồ sơ, cô trực tiếp chôn đầu vào một mảnh giấy trắng mực đen.

“Em…” Dịch Bắc nhìn hồ sơ bị động tác cô làm xổ tung khắp nơi, có chút dở khóc dở cười, nhưng lại thật sự không đành lòng nói với cô, cũng dứt khoát bỏ qua, hắn đặt bút xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Trong lúc nhất thời, không gian to như vậy chỉ nghe thấy tiếng chuông đồng hồ tích tắc, Kỷ Vi bộc phát sự lãng mạn, cô đưa tay kéo cổ hắn xuống, chu môi hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, bốn mắt nhìn nhau, cô nửa dịu dàng nửa khiêu gợi, nói: “Em nhìn thấy trong mắt anh chỉ có hình bóng em, muốn thời gian dừng lại lúc này… Hắt xì!”

Kỷ Vi ôm mặt ngồi bật dậy, miệng ồn ào: “Ôi ôi! Muốn lãng mạn một chút cũng không được! Thời khắc mấu chốt lại hắt xì gì chứ?!”

Dịch Bắc bắt lấy tay che trên của cô, nín cười nói: “Vốn dĩ muốn hôn em, em thì ngược lại, phun nước miếng vào mặt anh, sau này nói không chừng sẽ bị ám ảnh mất.”

“A? …” Kỷ Vi đau thương ngã ra sô pha, bỗng nhiên ôm đầu nhảy dựng, kêu lên một tiếng, khiến Dịch Bắc sợ đến mức cho rằng cô bị đụng trúng đầu.

“Làm em sợ muốn chết, suýt chút nữa thì đè bẹp hồ sơ của anh!” Chỉ thấy cô rút từ phía dưới người mình ra ba tờ giấy nhăn nhúm, khuôn mặt mang theo vẻ xấu hổ đưa qua.

“Đừng hốt hoảng.” Dịch Bắc đưa tay định nhận, Kỷ Vi lại lập tức thu về, hét lên: “Ôi chao Dịch Bắc! Lần này anh đi công tác cũng là đến thành phố A sao?!” Cô vừa nhìn thấy, tờ trên cùng là một ít thông tin, lại liếc mắt một cái đã không dời mắt đi được, “Kết thúc ngày 30 à? Mấy giờ bay? Có khi nào chúng ta đi cùng một chuyến không?!”

“Tối ngày 29, khả năng cùng chuyến với em rất thấp.” Dịch Bắc vô tình chỉ ra.

“Ờ...” Kỷ Vi lập tức uể oải, mềm mại ngã lên trên sô pha, nắm góc áo Dịch Bắc mà mân mê, nói: “Chúng ta chưa từng cùng đi máy bay.”

Dịch Bắc đầu đầy vạch đen, đang định mở miệng, cô lại nói: “Anh nói xem có phải rất kỳ lạ không, rất nhiều chuyện bản thân rõ ràng đã làm rất nhiều lần, nhưng vẫn muốn tìm một người có ý nghĩa đặc biệt cùng hoàn thành với mình lần đầu tiên, ví dụ như cùng xem phim, cùng nấu cơm, cùng nghe một bài hát… Cho dù là cùng chia nhau một miếng bánh kem, cũng sẽ cảm thấy ý nghĩa vô cùng.”

Dịch Bắc lẳng lặng nghe cô nói xong, bỗng nhiên cúi người xuống, ôm chặt Kỷ Vi trong vòng tay, kề tai áp má, Kỷ Vi hiếm khi nghe thấy hắn dùng giọng nói cực kỳ quyến rũ: “Còn muốn những ‘ lần đầu tiên ’ nào? Sau này anh sẽ từ từ cho em.”

Tạch! Khuôn mặt người nào đó nóng lên, vì sao nghe những lời này, lại có vẻ tình sắc như vậy?