Một Ly Rượu Cocktail

Chương 2



“Sư… tổng giám đốc Quý, không sao đâu, chuyện nhà trọ em tự mình giải quyết là được, lát nữa tan rồi em đến chỗ người môi giới thử xem, có nhà phù hợp là thuê ngay ấy mà.” Kỷ Vi có chút ngượng ngùng, nghĩ lại Quý Thừa Phong thật sự là rất đáng tin cậy, hôm qua chịu trách nhiệm đưa cô say khướt đến khách sạn thì không nói, bây giờ còn muốn giúp cô tìm nhà thuê.

Quý Thừa Phong có chút khó xử, nói: “Bên phía môi giới, anh đã nhờ bạn bè hỏi thăm, chỉ sợ là trong thời gian này không có nhà thích hợp cho em thuê đâu.”

Thần sắc Kỷ Vi trở nên ảm đạm, sao cô lại không biết thời buổi này rất khó tìm nhà thuê chứ, giờ nghỉ hôm nay cô đã tranh thủ lên mạng tìm một vòng lớn, cũng không hề tìm được bất kỳ chỗ nào phù hợp.

Trong lòng Quý Thừa Phong bỗng dưng dâng lên một nỗi áy náy, cô gái nhỏ này rời xa quê hương, không hề quen thuộc với chỗ này, bản thân mình không giúp được cái gì thì thật là quá tệ, vì thế vội vàng nói: “Không sao đâu! Sư huynh của em rất thần thông quảng đại, em cứ làm việc trước đi, anh bảo đảm trước khi tan sở sẽ có thể thu xếp được chuyện này cho em.”

Kỷ Vi gật đầu, thấy bên ngoài có rất nhiều người liên tục nhìn ngó vào văn phòng này, chắc chắn sẽ tiếp tục có lời đồn đãi, liền nói “Cảm ơn” rồi ôm hồ sơ ra ngoài.

Quý Thừa Phong dựa vào ghế xoay vòng, bỗng nhiên nhớ ra một người, “Có rồi!” Anh ta lấy điện thoại ra ấn một dãy số.

“Tút… tút…” điện thoại treo mấy tiếng, bên kia đã có người nhấc máy, “Alo.” Là một giọng nam trầm thấp.

“Ha ha… đại luật sư gần đây bận chuyện gì hả?”

————

“Này…” nhớ đến buổi sáng vẫn còn nói Quý Thừa Phong đáng tin cậy, Kỷ Vi bây giờ chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Trước mặt là cái gì? Là khu nhà cao cấp nhất ở thành phố này … Hoa Viên Ngọc Quỳnh! Là chỗ của người giàu có trong truyền thuyết! Người ta đồn rằng chỉ cần ở chỗ này dắt chó đi dạo cũng có thể gặp được ít nhất ba khuôn mặt trên truyền hình. Kỷ Vi líu lưỡi, nghĩ, mùa đông chắc là không ai dắt chó ra ngoài đi dạo nhỉ...

“Sư huynh, anh chắc chắn mình không lầm địa chỉ chứ?” Kỷ Vi rống lên trong điện thoại.

“Không sai đâu. Đã tới rồi à?”

“Ừ, nhưng chỗ này là dành cho người giàu ở mà? Người bạn kia của anh có phải rất khó chịu không? Hay là để em tự đi tìm chỗ khác vậy.”

“Ối… em tuyệt đối đừng cảm thấy áp lực như vậy…【 Thưa ông, máy bay sắp sửa cất cánh, xin ông hợp tác một chút, tắt điện thoại có được không? 】”

“Cái gì?” Kỷ Vi ngây người, sao anh ta lại ở trên máy bay rồi?

“Người đó rất dễ chịu! Có thể lần đầu gặp mặt em không nhận ra điểm này, nhưng mà… ôi chao, dù sao bây giờ em cũng đang tìm nhà mà, nghe sư huynh nói, cứ vào ở trước đi đã. Dù sao cũng phải chờ anh đi công tác về, thôi không nói nữa, tạm biệt!”

Kỷ Vi nhìn điện thoại di động đã bị ngắt máy, thở dài, chấp nhận số phận kéo hai túi hành lý to đến chỗ bảo vệ ở cửa, bắt đầu gọi điện thoại đến dãy số mà Quý Thừa Phong đưa.

Dịch Bắc còn đang chuẩn bị tư liệu cho phiên tòa xử vào tuần sau, đột nhiên chiếc điện thoại di động gửi luôn đặt ở trên bàn rung lên mấy đợt "u u" kỳ quái, hắn mất kiên nhẫn nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, thấy màn hình hiện: vô danh.

Là một luật sư xuất sắc, thậm chí là xuất sắc đến mức cuồng công việc, Dịch đại luật sư khó chịu nhất chính là bị người khác quấy rầy trong lúc đang làm việc, đặc biệt khi kẻ quấy rầy còn là người xa lạ.

Còn cần phải nghĩ gì sao? Ngắt máy!

Mười lăm giây sau…

“Tuuuuu….”

Lại ngắt máy.

“【 Mẹ …】” Kỷ Vi nhịn không được phải chửi thề, người này có bệnh à? Rõ ràng mở máy nhưng lại không nghe điện thoại của cô. Bên ngoài gió thổi ù ù, cô co rúm người lại nhìn bốn phía chung quanh, sau đó xê dịch vị trí của hai cái túi hành lý màu lam, phát hiện hai ông chú trong phòng bảo vệ còn đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhìn khẩu hình của bọn họ hình như đang hỏi nhau rằng có nên báo cảnh sát không... Ôi!

Có giỏi thì cả đời anh cũng đừng nghe máy! Kỷ Vi không tin quỷ thần, lại tiếp tục gọi.

Dịch Bắc hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được bám riết không tha là phẩm chất đáng ghét đến mức nào, “Alo!” giọng điệu nghe máy hết sức lãnh đạm.

Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi sao?! Nghe thanh âm này hình như là một anh đẹp trai nha… 【 làm ơn đi, cái này cũng có thể nghe được sao?! 】 Kỷ Vi hết sức kiềm chế nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Xin hỏi có phải là anh Dịch Bắc không?”

Con gái? Dịch Bắc nhíu mày, nói: “Đúng vậy, cô là ai?”

“A, anh Quý Thừa Phong có phải đã nói chuyện với anh rồi không? Là anh ấy sắp xếp chuyện thuê nhà cho tôi, hôm nay tôi dọn đến ở!” Âm cuối rất nhảy nhót.

Quý, Thừa, Phong! Xem ra cậu đúng là chán sống rồi. Dịch Bắc “ồ” một tiếng rồi đứng dậy, dáng người cao ráo thẳng tắp, như có một lớp khói mù bao phủ.

Trong khoang doanh nhân của một chuyến bay nào đó, tổng giám đốc Quý Thừa Phong cả người bất chợt run rẩy, tiếp viên hàng không hết sức tận tâm đưa tới cho anh ta một cái chăn mỏng.

Trên thực tế chờ khi Kỷ Vi được Dịch Bắc rước từ dưới về phòng, trái tim cô đã giống như một con ếch xanh nhỏ nhảy xuống mặt hồ lõm bõm, hoàn toàn quên mất cách đây không lâu mình còn mắng nhiếc hành vi không có đạo đức, dám ngắt điện thoại của hắn.

Nhớ tới lúc anh Dịch kia đi tới chỗ mình trước mặt, khuôn mặt xuất chúng, thân hình cao ráo thẳng tắp, gió mùa đông thổi qua khiến áo khoác hắn tung bay phần phật… ối, áo khoác đen, giống hệt như một vị thần, tất nhiên là, nếu hắn không phải đi giày ở nhà thì sẽ còn giống hơn gấp nhiều lần.

Kỷ Vi nhìn chằm chằm người ta từ phía sau lưng một cách hết sức đê tiện, không hề nhận ra rằng bước chân anh Dịch kia có chút lảo đảo.

Vào nhà không khí đột ngột trở nên ấm áp, Kỷ Vi hết sức vô duyên mà hắt hơi một cái. Dịch Bắc liếc cô một cái, không nói gì, lập tức kéo hai túi hành lý vào trong phòng ngủ phụ. Kỷ Vi cười bĩu môi, không hiểu vì sao cô cứ luôn cảm thấy Dịch Bắc nhìn mình cái ánh mắt rất kỳ lạ, dùng từ như trong tiểu thuyết võ hiệp là: Phong vân luân chuyển, thay đổi thất thường.

“Anh Dịch, cảm ơn anh.” Sau này phải sống chung, khụ, là ở cùng nhà, tốt nhất vẫn nên tạo quan hệ tốt.

Dịch Bắc “ừ” một tiếng vô cùng kiêu căng.

“À, tôi muốn hỏi một chút, tiền thuê nhà mỗi tháng ở đây trả như thế nào?” Tuy rằng Quý Thừa Phong nói tiền thuê nhà không đắt, nhưng xét thấy quan điểm về giá trị giữa cô và anh ta có bất đồng, nói rõ trước vẫn tốt hơn.

Ánh mắt Dịch Bắc sâu thẳm, qua loa nói: “ Chuyện này… từ từ rồi nói.”

Chẳng lẽ là mình không theo kịp thị trường? Bây giờ vì sao chủ nhà còn bình tĩnh hơn cả khách trọ? Kỷ Vi có chút buồn bực.

“Ý của tôi là nếu quá đắt thì có thể tôi sẽ không thuê nổi.” Kỷ Vi thực thẳng thắn.

Dịch Bắc hiển nhiên bị nghẹn một chút, khóe miệng co rút, xem ra nếu không nói rõ ràng chuyện này thì hôm nay cô sẽ không bỏ qua, liền hỏi: “Thế thì cô có thể trả bao nhiêu?”

“Ừ, một tháng không nên vượt qua 2000 thì tốt.” Cô tính nhẩm một chút, tuôn ra một con số, nhưng khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ôi, đưa ra một cái giá đề nghị vô sỉ như vậy, có khi nào sẽ bị người ta đuổi ra ngoài không?

Quả nhiên, đối phương trầm ngâm một lúc lâu. Cuối cùng Dịch Bắc nói: “Một tháng 1500.” Kỷ Vi hưng phấn nhìn các vật dụng trang trí nội thất xa hoa xung quanh, chân cẳng nhũn ra, đúng là gặp được người tốt!

Buổi chiều, Kỷ Vi ngồi trên chiếc Audi của Dịch Bắc, đích đến là trung tâm mua sắm. Đừng hỏi cô vì sao lại ngồi trên xe Dịch Bắc, bởi vì cô cũng không biết! Có thể là vận mệnh đã an bày như vậy, nghĩ vậy quả là có chút "tưởng bở".

—— “Đi trung tâm mua sắm à? Xem ra chúng ta tiện đường, cô Kỷ không ngại thì tôi chở cô đến đó.” Ôi, thanh âm thật là dễ nghe, khuôn mặt lạnh lùng cũng không giấu được cảm giác thân thiết ập tới trước mặt!

Những lúc thế này có ngốc mới từ chối, sau đó chạy ra đường hứng gió lạnh một tiếng đồng hồ đón xe buýt, đúng không?

Kỷ Vi thỉnh thoảng lại liếc nhìn người nào đó trên ghế lái, âm thầm phong cho hắn danh hiệu “bạn cùng nhà tốt nhất Trung Quốc”, nghĩ trong lòng chờ Quý Thừa Phong về nhất định phải cảm ơn anh ta thật đàng hoàng.

Bởi vì lúc Kỷ Vi dọn đi tương đối gấp gáp, cho nên rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cũng không mang theo, cô đi dạo trong trung tâm mua sắm, nhìn từng kiện hàng lớn chồng chất lên xe đẩy, trong lòng đau đớn co rút: Gần nửa tháng tiền lương lại không còn!

Thanh toán xong đi lên tầng một, đột nhiên cô trông thấy một hiệu sách. Kỷ Vi trong lòng vui vẻ, túm bao lớn bao nhỏ chạy vào trong, lướt qua các kệ sách “Giáo khoa”, “Danh tác”, “Sách tham khảo”… chạy thẳng đến kệ “Cổ tích”. Một cô bé đầu nấm ngẩng lên nhìn cô một cái, tiếp tục lật quyển 《 công chúa Bạch Tuyết 》 (bảng tập ghép vần in màu), cô phớt lờ ánh mắt không thể tưởng tượng của mẹ cô bé, quen cửa quen nẻo mà tìm kiếm, haha! Đây rồi!

《 Vũ hội thứ chín 》 tác giả: Hoàng Hậu Lacey …. Bìa màu đen sẫm, là tác phẩm đặc sắc của Hoàng Hậu Lacey. Chiếc giày khiêu vũ màu đỏ đặt ở giữa sân khấu tối tăm, một chùm ánh sáng đánh vào giày, đủ kinh dị đủ ma quái!

“Tổng cộng là 22 đồng 5 hào” Cô thu ngân nhìn lướt bìa sách, lơ đãng hỏi: “Đây là cổ tích hả? Sao giống truyện kinh dị thế?”

“Cổ tích phiên bản hắc ám!” Kỷ Vi cười tủm tỉm nhận tiền thối, sau đó hết sức cẩn thận bỏ sách vào trong ba lô. Hơn nữa trước khi mua quyển này, cô đã mua tất cả 11 quyển trước đó của Hoàng Hậu Lacey. Nghe nói quyển này rất nhiều nơi trong thành phố đã cháy hàng, đa số các hiệu sách trên cả nước cũng đều đã bán hết, vốn dĩ cô chỉ ôm hy vọng muốn thử một lần, không ngờ thật sự ở đây vẫn còn, quả thực là nhờ nhân phẩm tốt!

Nhìn đôi mắt tươi cười xán lạn của Kỷ Vi, cô nhân viên thu ngân cảm thấy rùng mình, đây là một phi chủ lưu (*) trong truyền thuyết sao? Phẩm vị thật là kỳ quái. Cô ta thuận tay cầm lấy bộ đàm: “Chú Trương, trong kho còn THL-011 không?… Không à? Ôi, xem ra lại phải vào sổ rồi, kỳ lạ thật, bộ sách này sao lại bán chạy như vậy.”

Chờ đến khi Kỷ Vi quay lại Hoa viên Ngọc Quỳnh, thì bác bảo vệ đã hết sức nịnh nọt giúp cô mở cửa: “Cô Kỷ đi mua sắm đã về rồi à…”

Bảng tuyên truyền trong khu nhà ở Hoa viên Ngọc Quỳnh có ghi: “ Toàn thể nhân viên phải tuân thủ nguyên tắc ‘khách hàng là thượng đế’, mỉm cười đối với bất kỳ thượng đế nào lưu trú tại toà nhà!” Kỷ Vi cười gượng gạo, rốt cuộc cô cũng đã thăng cấp từ người có khả nghi trở thành thượng đế.

Chuyện đầu tiên sau khi vào phòng, chính là lên diễn đàn than thở:

Vi Vi hoa nở: DM, bổn nữ vương hôm nay ăn ở tốt!!! Mua được 《 Vũ hội thứ chín 》 rồi!!! 【 cười đê tiện 】

Nhạc Đào: OMG Vi Vi! Cậu mua được ở đâu?

Lacey đại nhân là bổn mạng của tôi, không gì sánh nổi: Chủ thớt đang gây thù chuốc oán, giám định hoàn tất.

Trả lời cho Nhạc Đào: trong hiệu sách ở lầu một trung tâm mua sắm XX, vốn dĩ chỉ xem thử thôi, không ngờ thật sự tìm được ╮(╯▽╰)╭

Tam Tửu Ngụy Thái: Vi Vi cũng ở thành phố C à? Trùng hợp thật nha, hôm nào có thể tụ họp rồi!

____________

Kỷ Vi hết sức khoe khoang chụp bức ảnh 360° không góc chết của quyển sách post lên diễn đàn, sau đó out ra ngoài, ôm sách chạy vào phòng khách.

Lúc Dịch Bắc trở về, Kỷ Vi đã hoàn toàn đắm chìm trong sách, buổi chiều mùa đông chỉ mới năm giờ trời đã tối mịt, cô chỉ mở một bóng đèn nhỏ dưới đất, nằm trên một góc sô pha. Lông mi dày rậm nhấp nháy dưới ánh đèn, yên tĩnh mà hài hòa.

Nếu không phải…

“A!” Kỷ Vi run rẩy một chút, buột miệng thốt ra. Alyssia sao lại mang đôi giày khiêu vũ màu hồng kia chứ? Rõ ràng biết đó là đôi giày bị nguyền rủa kia mà.

"Cạch" một tiếng, Dịch Bắc ấn chốt mở, tầm nhìn chợt sáng rõ khiến đôi mắt Kỷ Vi có chút không thích ứng, cô nheo lại mấy lần mới ổn định, nhìn thấy trên tay Dịch Bắc là một chiếc áo khoác, đang đứng ở huyền quan.

“Anh về rồi sao?!” Cô mở miệng, yết hầu vì thiếu nước mà hơi nghèn nghẹn.

“Ừ.” Dịch Bắc gật đầu với cô, bước lên bậc thang, lúc đi ngang qua bên người cô, bước chân hơi khựng lại một chút.

“Sách cổ tích?” Giọng nói trầm ấm mê hoặc vang lên trên đỉnh đầu, hơi thở nam tính bao bọc lấy Kỷ Vi.

“Ủa? Anh cũng biết à?!” Kỷ Vi có chút bất ngờ, giống như tìm được người đồng đạo. Cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Dịch Bắc, lại nhìn thấy một đôi mắt đen láy có thần cực kỳ rực rỡ, khóe mắt có nụ cười như có như không.

Ối… Nhất định là mình hoa mắt, băng sơn mỹ nam sao lại giống như phạm đào hoa thế này? Kỷ Vi ném suy nghĩ kỳ quái trong đầu đi.

“Nghe cháu gái tôi nói đến tác giả này, nó và cô giống nhau, đều là fans của người này.” Dịch Bắc nhàn nhạt nói.

“A! Vậy thì hôm nào đó nhất định phải gặp cháu gái của anh, bàn luận một chút!” quả nhiên ở đời chỗ nào cũng có thể gặp được tri kỷ, Kỷ Vi vui mừng hớn hở.

Chiếc đèn đặt ở dưới đất tỏa ra những quầng sáng nhuộm lên trên đỉnh đầu cô, hình thành một cái vòng phát sáng giống như thiên sứ, từ góc độ của Dịch Bắc thì rất vô cùng rõ ràng, rất đáng yêu rất ấm áp. Hắn ổn định tinh thần, hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

“A, đọc sách mãi mà quên mất.” Kỷ Vi thè lưỡi. Vĩnh viễn đừng hy vọng một cô gái tự nhiên như cô sẽ tỏ ra rụt rè e thẹn trước mặt người khác phái.

“Tôi có mua một chút thức ăn, đặt trên kệ thủy tinh trong nhà bếp.” Dịch Bắc vừa bước lên bậc đầu tiên của cầu thang, lại bỗng dưng nói một câu.

Sự ám chỉ uyển chuyển này khiến Kỷ Vi cảm thấy vô cùng hưởng thụ, cô càng ngày càng khẳng định Dịch Bắc chính là một anh chàng bề ngoài lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp, vì thế nói “được” rồi lập tức nhảy nhót chạy vào trong nhà bếp.

Trên lầu hai, ánh mắt của người nào đó càng thêm rực rỡ lấp lánh.

Mở cửa phòng làm việc, Dịch Bắc vào MSN, thấy chân dung Quý Thừa Phong còn đang sáng bỗng dưng tối sầm chỉ trong 2 giây, hắn kéo kéo khóe miệng, mười ngón tay đẹp như bạch ngọc tung bay trên bàn phím: Lần trước cậu nói về vụ án của người cậu họ bà con xa kia phải không, gửi tư liệu của ông ta qua đây đi.

Trong phòng vip của một khách sạn nào đó ở thành phố M, Quý Thừa Phong run rẩy click mở thông báo tin nhắn mới, năm giây sau…

“Tổng giám đốc Quý, anh xem thử hợp đồng của hạng mục này… ối…”

Trợ lý Tiểu Tống yếu ớt quay đầu đi, bối rối, băn khoăn, e dè…. Trời ạ, thật sự rất muốn chụp một tấm ảnh tổng giám đốc Quý có khuôn mặt như thế này đưa lên QQ!!!

- ----------------

(*) Phi chủ lưu: 非主流 (non-mainstream) vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ một bộ phận thiểu số người không hoà nhập với xu hướng chung một cách cực đoan, hiểu đơn giản là khác biệt với đám đông.