Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 104: Không được



Anh Túc suýt chút nữa một kiếm cạo trọc đầu chủ nhân của mình, sợ đến mức vội vã tuột xuống từ trong tay Dịch Tuyết Phùng, hận không thể tự mình mọc ra hai cái chân dài chạy bay biến.

Cửa vừa đóng, Dịch Tuyết Phùng cùng Ninh Ngu mặt không thay đổi nhìn nhau chốc lát, chỉ tay ra cửa: "Đi ra ngoài."

Ninh Ngu nói: "Đây là chỗ của ta, ta đi đâu đây?"

Dịch Tuyết Phùng nhặt áo bào màu đen bên cạnh khoác lên người, chân trần bước xuống giường, lạnh lùng nói: "Vậy ta đi."

Ninh Ngu quả nhiên làm người khác bực mình: "Ngươi cũng không được đi."

Dịch Tuyết Phùng đờ đẫn nói: "Ta ở đây, sớm muộn gì cũng bị ngươi làm tức chết."

Ninh Ngu cau mày: "Ta chọc giận ngươi? Chỗ nào?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Ninh Ngu đi tới, một tay ấn lại eo hắn lần nữa ngồi lên giường, nói: "Không mang giày cũng dám xuống giường, chân không biết lạnh sao?"

Dịch Tuyết Phùng vốn đang nổi giận, nghe thế đầu quả tim như bị người đâm một cái, giận hơn nữa cũng không phát tác được, hắn cuộn tròn chân trái đạp lên chân phải, buồn bực nói: "Không cần ngươi phải lo."

Ninh Ngu nắm cổ chân của hắn, nhẹ nhàng ma sát hai lần, mạn bất kinh tâm nói: "Sư tôn đã đồng ý chuyện hợp tịch của chúng ta, đợi đến khi đại điển hợp tịch xong xuôi chúng ta chính thức là đạo lữ, ta không lo thì ai lo cho ngươi?"

Dịch Tuyết Phùng bị y sờ mềm nhũn cả người, đạp y một cước thu chân lại, vừa nghe đến hợp tịch hắn mới nhớ chính mình vừa nói gì với Thu Mãn Khê, trên mặt lúc này lúc đỏ lúc trắng.

Ninh Ngu thấy hắn như vậy, lập tức mở miệng ngăn lại lời của hắn: "Cũng đã đáp ứng, không thể đổi ý."

Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, trầm trầm không tiếp tục nói nữa.

Dịch Tuyết Phùng vốn muốn tự mình yên lặng suy nghĩ một chút, thế nhưng Ninh Ngu không rời đi, cũng không muốn để hắn đi, hắn chỉ có thể nén giận vùi mình trong phòng Ninh Ngu, tưởng tượng lúc nào thì Ninh Ngu nghĩ thông suốt có thể thả mình ra ngoài.

Có điều không thể ra ngoài, nhưng có Ninh Ngu bồi bên cạnh mình, trong lòng Dịch Tuyết Phùng vẫn âm thầm vui mừng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc y một cái, bị Ninh Ngu phát hiện rồi lập tức thu tầm mắt lại, làm bộ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ninh Ngu ngồi trên ghế ngoại thất lật sách, bị Dịch Tuyết Phùng nhìn lén mấy lần, rốt cục dừng động tác trong tay, nhíu mày hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Dịch Tuyết Phùng đưa lưng về phía y nằm nhoài trên song cửa nhìn ra bên ngoài, trên vai khoác ngoại bào của Ninh Ngu, ngoại bào bao bọc toàn bộ thân thể của hắn, bởi vì động tác mà vật liệu thượng đẳng dán chặt lên thân thể người mặc, lộ ra vòng eo gầy gò bất kham.

Thấy Dịch Tuyết Phùng không để ý tới mình, Ninh Ngu cầm sách đi tới bên cạnh hắn, mặt không thay đổi sờ soạng eo hắn một cái.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mặt Dịch Tuyết Phùng nghẹn đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận quay đầu lại lườm y một cái, thất thanh nói: "Ngươi làm cái gì?!"

Ninh Ngu đùa giỡn lưu manh mà không tự biết, sắc mặt bất biến: "Eo thật nhỏ, ta sờ một chút."

Dịch Tuyết Phùng tức giận đến muốn cắn y, vốn đang định phun lửa, dư quang lại quét qua quyển sách trong tay Ninh Ngu, sửng sốt một chút mới bất khả tư nghị nói: "Vừa rồi ngươi ngồi đằng kia nghiêm chỉnh mà đọc sách, chính là đọc loại thoại bản nhục nhã này sao?"

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dựa theo tính tình của Ninh Ngu sao có khả năng một mình yên lặng ngồi đó đọc sách, vừa rồi hắn vội vàng hờn dỗi, vậy mà không nghĩ tới chuyện này.

Ninh Ngu gật đầu, không hề thấy đọc loại thoại bản này thì xấu hổ chỗ nào, y nhàn nhạt nói: "Ngươi đổi ý muốn đọc?"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng lườm y một cái, trách mắng: "Nói hưu nói vượn."

Nói xong lần nữa nằm úp sấp trở lại.

Ninh Ngu đứng ở một bên cạnh nhìn eo hắn, tay giật giật tựa hồ còn muốn sờ thêm cái nữa, nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng vừa rồi của Dịch Tuyết Phùng, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ tâm tư, cầm sách tiếp tục ngồi xem.

Hai người cứ như vậy nháo cả ngày, tối đến sau khi ăn cơm, Dịch Tuyết Phùng liền khí thế hung hăng trèo lên giường, vung tay vứt chăn xuống đất, nói: "Ngươi ngủ dưới đất."

Không biết Ninh Ngu làm sao, vậy mà gật đầu đồng ý: "Ừm, lẽ ra nên như vậy."

Dịch Tuyết Phùng đang chờ y phát tác, không ngờ lại nhận được một câu không minh bạch "Lẽ ra nên như vậy", hắn đầy mặt mờ mịt, lẽ ra chỗ nào?

Dựa theo tu vi của Ninh Ngu vốn không cần ngủ, nhưng nhìn Dịch Tuyết Phùng vứt hết chăn xuống đất, y chỉ đành tự mình động thủ trải chăn ra, ngồi xếp bằng lên trên.

Dịch Tuyết Phùng nhìn một bộ nhẫn nhục chịu đựng này của y, không hiểu sao càng thêm tức giận, liền mò cái gối ném tới.

Ninh Ngu không quay đầu nâng tay tiếp lấy, nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Dịch Tuyết Phùng không để ý tới y, toàn thân thân bao bọc trong áo bào chuẩn bị đi ngủ.

Hắn bị Ninh Ngu làm cho tức gần chết, vốn cứ nghĩ mình đến nửa đêm mới có thể ngủ được, thế nhưng không nghĩ tới vừa nhắm mắt không bao lâu liền buồn ngủ.

Hắn mơ màng vào giấc mộng, không biết qua bao lâu đột nhiên nghe được một vài tiếng y phục ma sát với nhau.

Hắn vây được gần chết, vốn muốn mở mắt ra xem thử Ninh Ngu đang làm trò gì, thế nhưng mí mắt thật sự quá nặng nề, giãy giụa nửa ngày vẫn không mở lên nổi, chỉ có cảm giác còn lưu lại một tia rõ ràng.

Trong hoảng hốt hắn cảm giác Ninh Ngu đang chầm chậm tiến lại gần mình, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán của hắn, tiếp đó khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.

Dịch Tuyết Phùng mê man nghĩ: "Y vậy là làm sao?"

Ninh Ngu chỉ ngồi một chút, liền quay trở về.

Dịch Tuyết Phùng lại đợi một hồi, phát hiện Ninh Ngu không có động tác khác, liền yên lòng ngủ thiếp đi.

Ninh Ngu ngồi xếp bằng, khép mi chợp mắt, chỉ là chưa tới nửa canh giờ, y đột nhiên như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, phút chốc mở mắt ra, ma đồng đỏ đậm như muốn tích huyết, trong đó đều là sợ hãi.

Y hơi thở dốc vài tiếng, đồng tử hoảng loạn ra sức nhìn về phía người đang nằm trên giường nhỏ, nửa ngày sau mới chầm chậm đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi tới bên giường, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Dịch Tuyết Phùng, cảm giác được một luồng ấm áp truyền tới từ ngón tay, nội tâm run sợ liền an ổn trở lại.

Ninh Ngu không chớp mắt nhìn thụy nhan Dịch Tuyết Phùng, lẩm bẩm nói: "Hắn còn sống."

Sau khi nhận thức được, sợ hãi do ảo giác từ thế giới bên trong phật châu mới một chầm chậm nguôi xuống.

Y thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xoay người tiếp tục điều dưỡng nghỉ ngơi.

Thế nhưng chưa tới một canh giờ, y lại mặt mày hoảng sợ tỉnh táo lại.

Cứ như vậy cách một lúc y sẽ tỉnh lại từ trong trạng thái điều tức, phải đến bên người Dịch Tuyết Phùng xác nhận hắn còn sống mới bằng lòng an tâm.

Tới tới lui lui, Dịch Tuyết Phùng cho dù ngủ có say đến đâu cũng bị y làm cho tỉnh giấc, hắn mê mê trừng trừng mở mắt ra, nhìn nền trời đen kịt ngoài cửa sổ, tiếng nói vừa mềm vừa mơ hồ: "Sư huynh, rốt cuộc làm sao vậy? Trời còn chưa sáng đây."

Ninh Ngu đang ngồi bên giường nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên tỉnh lại mới biết động tĩnh của mình quá lớn, thế nhưng y bị ảo giác trong mộng dọa sợ đến lo được lo mất, có chút không biết phải mở miệng như thế nào.

Dịch Tuyết Phùng còn buồn ngủ lem nhem mở mắt ra, ngoại phòng quanh năm đốt ngọn đèn bất diệt, ánh sáng nhàn nhạt như nguyệt quang phản chiếu mọi vật trong phòng, hắn thấy Ninh Ngu thần sắc nặng nề, dụi dụi con mắt, hàm hồ nói: "Sư huynh?"

Ninh Ngu bình tĩnh nhìn hắn, nửa ngày đột nhiên lẩm bẩm: "Ta... gặp ác mộng."

Dịch Tuyết Phùng còn chưa tỉnh táo, nghe vậy "Ồ" một tiếng, thuận thế nói: "Chỉ là ác mộng mà thôi."

Hắn mơ hồ giơ tay lên vỗ vỗ sống lưng của Ninh Ngu, giống như dỗ ngọt con nít: "Không sợ nha không sợ nha, ác mộng đều là ngược lại."

Trên người Dịch Tuyết Phùng là nhiệt độ và khí tức Ninh Ngu quen thuộc nhất, bỗng nhiên được ôm lấy, Ninh Ngu giật cả mình, đột nhiên giang hai tay ôm hắn vào trong lòng, hai má dán lên mái tóc mát lạnh của Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng nói: "Ưm, đều là ngược lại."

Cho nên, ngươi còn sống.

Dịch Tuyết Phùng bị ôm một hồi, rốt cục thoát khỏi trạng thái ngủ mơ, triệt để thanh tỉnh.

Cảm nhận được thân thể căng thẳng của Ninh Ngu, hắn sửng sốt một chút mới trở tay vỗ vỗ phía sau lưng Ninh Ngu, êm ái an ủi y.

Hắn rất ít khi nhìn thấy Ninh Ngu yếu đuối như vậy, thấy dáng vẻ ấy của y tự nhiên hiểu được y thật sự bị hoảng sợ, nếu không hơn nửa đêm sẽ không năm lần bảy lượt đến bên giường xem hắn.

Chỉ là nội dung cơn ác mộng này...

Mỗi lần Ninh Ngu đều dùng tay thăm dò mi tâm của hắn, hắn cũng mơ hồ đoán được đó là loại ác mộng gì.

Dịch Tuyết Phùng không tiếng động thở dài một hơi, mỗi khi hắn quyết tâm đối xử tàn nhẫn với Ninh Ngu, y đều có thể nhìn trúng nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng mình, không do dự đâm trúng, khiến cho hắn không đành lòng buông tay, cam tâm tình nguyện ở lại.

Hai người ôm nhau một hồi, Ninh Ngu mới thả hắn ra.

Dưới ánh đèn mờ sáng y cẩn thận quan sát thần sắc của Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không tức giận?"

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, tỉ mỉ suy nghĩ lại nhưng căn bản không thể nhớ ra rốt cuộc vì sao mình lại giận dỗi với Ninh Ngu.

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, mỗi lần Dịch Tuyết Phùng vì hành động của Ninh Ngu mà tức giận đến đau lòng, không đến mấy ngày hắn liền quên mất lúc trước tại sao mình nóng giận đến như vậy.

Hắn lắc đầu một cái: "Không giận."

Ninh Ngu phảng phất lặng yên không một tiếng động thở phào nhẹ nhõm, đang định buông Dịch Tuyết Phùng ra, bản thân thì xuống đất tiếp tục tĩnh tọa, Dịch Tuyết Phùng lại đột nhiên níu vạt áo kéo y trở về.

Ninh Ngu sửng sốt một chút, rũ mắt nhìn hắn: "Tuyết Phùng?"

Dịch Tuyết Phùng thấy dáng vẻ vội vã không nhịn nổi xuống đất ngủ của Ninh Ngu, đột nhiên có chút bất mãn, hắn thầm nghĩ lẽ nào mị lực của ta còn kém hơn nền đất cứng rắn kia sao, chỉ cần ngươi nói thêm một câu, ta nhất định sẽ cho ngươi ngủ trên giường mà.

Dịch Tuyết Phùng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng lí nhí nói: "Ngươi... Ngươi có thể ngủ trên giường."

Hắn đã ném nét mặt già nua nói ra những lời này, Ninh Ngu lại nghiêm mặt nói: "Không cần, ta ngủ trên đất là được rồi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Lửa giận của Dịch Tuyết Phùng lại bùng lên, bừng bừng trừng mắt nhìn y, Ninh Ngu mười phần vô tội đối diện với hắn, không hiểu mình lại nói sai câu nào chọc giận hắn.

Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nằm trên nền đất ngủ ngon lắm sao?"

Ninh Ngu không rõ vì sao, nói: "Không có, chỉ là chúng ta còn chưa hợp tịch, trước đại điển lại ngủ cùng nhau, không hợp quy củ."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng không ngờ lại nhận được đáp án như thế, sửng sốt một chút mới khó bề tin tưởng nói: "Cho nên ngươi liền xuống đất ngủ? Thế nhưng lúc trước cũng chưa hợp tịch, sao ngươi..."

Vô liêm sỉ mà ôm ta ngủ?

Câu kế tiếp quá mất mặt, Dịch Tuyết Phùng không nói ra được.

Ninh Ngu nói: "Lúc trước là lúc trước, khi đó ngươi còn chưa đồng ý hợp tịch, không có kiêng kỵ này."

Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn không hiểu mạch não của Ninh Ngu, chăm chú suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, Ninh Ngu lại không muốn ngủ chung một cái giường với hắn, đứng dậy muốn rời đi.

Đầu óc Dịch Tuyết Phùng nhảy lên, đột nhiên kéo y xuống, trở mình đặt y lên giường, đầu gối kẹp bên hông không cho y đứng dậy.

Ninh Ngu cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Dịch Tuyết Phùng nóng đầu, sau khi cưỡng ép Ninh Ngu lưu lại cũng bối rối, sửng sốt nửa ngày không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên nghiêng người tiến đến, nhẹ nhàng tới gần vành tai Ninh Ngu, chậm rãi thổi một hơi.

Tóc dài của hắn rối loạn buông xuống, quét lên cổ Ninh Ngu, khiến y mất tự nhiên giật giật, bây giờ lại bị thổi một hơi, cả người liền cương cứng, cau mày có chút bất mãn mà nhìn Dịch Tuyết Phùng.

Ánh mắt Dịch Tuyết Phùng liễm diễm, cụp mắt nhìn Ninh Ngu gần trong gang tấc, ôn nhu nói: "Sư huynh, ngươi tránh ta như rắn rết như vậy, có phải là bởi vì... Ngươi không được?"

Thanh âm càng nói càng nhỏ, hai chữ cuối cùng, gần như được thổi ra từ hai phiến môi, phảng phất gặp gió liền tan.

Là nam nhân, có kẻ nào chịu được người khác nói mình "Không được", huống chi lời này do chính ái nhân của mình thốt ra.

Dịch Tuyết Phùng tự mình nói xong cũng muốn đoạn khí qua đời, chỉ cảm thấy bản thân là cái đồ hồ ly tinh câu dẫn người khác, chính là cái loại nên trói bỏ trong lồng heo kia.

Thế nhưng Ninh Ngu nghe lời này xong, sắc mặt vẫn bất biến như cũ, trái lại còn thẳng thắn gật đầu, nói: "Đúng vậy, không được."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Môi Dịch Tuyết Phùng đóng đóng mở mở, sững sờ không biết nên nói cái gì, đây là lân đầu tiên hắn nhìn thấy một nam nhân mặt không đổi sắc tự tin thừa nhận chính mình không được như thế.

Trầm mặc nửa ngày, Dịch Tuyết Phùng mới một lời khó nói hết: "Sư huynh, ngươi biết những lời này... Có ý gì sao?"

Ninh Ngu nói: "Tất nhiên ta biết."

Dịch Tuyết Phùng: "... Vậy ngươi còn..."

Nào có nam nhân thừa nhận chính mình không được, sư huynh của hắn không phải thật sự điên rồi chứ? Hay là y thật sự...

Ninh Ngu lại cực kỳ nghiêm nghị nhìn lại hắn, nói: "Hai ta còn chưa hợp tịch, làm việc hoan ái, về lý không hợp."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Cho nên ngươi liền nói mình không được?

Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy đầu phình to hơn một vòng, cảm thấy bản thân có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, thế nhưng lại nghẹn ngào không thể nói lời nào.

Ninh Ngu còn tưởng rằng hắn nhịn không được, giơ tay vuốt ve cổ hắn, vuốt đến sau gáy nhẹ nhàng xoa nắn hai lần, động viên hắn: "Đừng nóng vội, đợi đến khi hợp tịch lại nói."

Đến lúc đó nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, để xem tiểu sư đệ ngươi còn dám gan to bằng trời nói mấy lời vô liêm sỉ này nữa không.

Sau gáy Dịch Tuyết Phùng bị xoa, cả người mềm nhũn trực tiếp ngã lên người Ninh Ngu, toàn thân tê rần.

Ninh Ngu bị đè một chút, chẳng biết vì sao sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tiếp đó Dịch Tuyết Phùng liền chân chân thực thực cảm nhận được câu nói vừa rồi của sư huynh hắn đích thực là giả.

Hắn đỏ cả mặt, ngạc nhiên nhìn Ninh Ngu, cả người cứng ngắc trong lúc nhất thời không dám lộn xộn.

Ninh Ngu thấy vẻ mặt này của hắn, cau mày nói: "Bây giờ mới biết sợ?"

Dịch Tuyết Phùng chôn mặt trước ngực Ninh Ngu, nức nở không biết nói cái gì, nửa ngày hắn mới sợ hãi ngẩng đầu lên, lúng ta lúng túng nói: "Sư huynh, sao ngươi lại khăng khăng chờ đến hợp tịch như thế?"

Hắn nói xong liền hối hận, lời này nghe thế nào cũng cảm giác bản thân truy đuổi đến cùng muốn Ninh Ngu làm một ít chuyện khó nói với mình?

Hắn vừa định xí xóa, liền nghe Ninh Ngu chính trực nói: "Còn chưa hợp tịch lại làm những chuyện đó, như vậy là không tôn trọng với ngươi."

Dịch Tuyết Phùng không ngờ lại nhận được một đáp án như vậy, sửng sốt một chút, mới lúng ta lúng túng nói: "Ta không thèm để ý cái này..."

Ninh Ngu cau mày, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Dịch Tuyết Phùng nói xong tự mình giật nảy, vội bò xuống người y, khoát tay nói: "Không đúng không đúng, ta không phải có ý này, chỉ là ta không quan trọng chuyện đó, vậy thì chờ sau khi hợp tịch, nói sau đi."

Chỉ là hắn vừa động, không biết chạm đến nơi nào, Ninh Ngu đột nhiên rên lên một tiếng, ánh mắt nhìn hắn hơi đổi.

Dịch Tuyết Phùng khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là làm mặt đưa đám cười với y: "Sư, sư huynh, ngươi nhanh đi ngủ đi."

Ninh Ngu giơ tay một phát bóp lấy eo người đang muốn đứng dậy, ôm lấy phía sau lưng hắn ép đối phương cúi người xuống, môi sáp tới.

Vừa hôn xong, Ninh Ngu nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, đột nhiên nở nụ cười: "Sáng sớm có muốn ăn điểm tâm không?"

Dịch Tuyết Phùng bị hôn có chút thất thần, sau đó lại bị nụ cười hiếm hoi của y câu mất thần hồn, đột nhiên nghe một câu không đầu không đuôi, khó hiểu nhìn y, bị Ninh Ngu nhéo lên eo một cái hắn mới gật đầu: "Ăn."

Linh lực hiện tại của hắn không ổn định, so với người phàm không có gì khác nhau, đói một bữa cũng có thể khó chịu hơn nửa ngày.

Ninh Ngu nhẹ nhàng hôn hôn lên khóe môi của hắn, nói: "Được, cách hừng đông còn khoảng nửa canh giờ, ta sẽ kết thúc trước giờ điểm tâm."

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn y, kết thúc? Kết thúc cái gì?

Mãi đến khi Ninh Ngu vươn mình đặt hắn dưới thân, hắn rốt cuộc mới hiểu được kết thúc cái gì.

Tác giả có lời muốn nói: Kéo đèn đèn.

Dịch Tuyết Phùng: Không ăn.

Ninh Ngu: Được, ta sẽ kết thúc trước giờ cơm tối.

Dịch Tuyết Phùng:?????? Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!