Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 106: Nhà ta



Thanh Xuyên Quân đau răng cúi thấp đầu, cố gắng ổn định biểu tình xong mới ngẩng đầu lên, vẫn duy trì mỉm cười, nói: "Kiếm tôn bị thương cũng thật nặng, có cần linh dược không?"

Ninh Ngu đạt được mục đích, bây giờ lại bắt đầu giả vờ hào hiệp, nhàn nhạt nói: "Thương thế có bao lớn, còn cần đến linh dược —— sao, vừa rồi ngươi mới nói có chuyện quan trọng, là chuyện gì?"

Thanh Xuyên Quân yên lặng nghiến răng, nói: "Thu Tương Hành chết rồi."

Ninh Ngu sững sờ, thần sắc có chút quái lạ: "Chết rồi? Chết như thế nào?"

"Rơi xuống Viêm Hải, hài cốt không còn." Thanh Xuyên Quân khẽ thở dài một hơi, "Lúc đó Thu trưởng lão ở đó, chỉ là không biết Thu trưởng lão đã hạ thủ hay Thu Tương Hành tự mình chủ động nhảy xuống."

Ninh Ngu cau mày nói: "Sư tôn ta đâu?"

Thanh Xuyên Quân nói: "Thu trưởng lão hình như... Có chút thương tâm, bây giờ còn đang ngồi ở Viêm Hải."

Ninh Ngu nhìn thoáng qua nội thất, đoán Dịch Tuyết Phùng còn ngủ thêm một thời gian nữa, liền gật gật đầu: "Ừm, ta đi nhìn một cái, ngươi..."

Y vốn định nói Thanh Xuyên Quân ở lại đây đợi Dịch Tuyết Phùng tỉnh, nghĩ nghĩ lại nhớ tới Dịch Tuyết Phùng không thích Thanh Xuyên, chỉ đành nói: "Ta sẽ sớm quay về."

Thanh Xuyên Quân gật đầu: "Dạ."

Bờ Viêm Hải nóng rực như cũ, Thu Mãn Khê vẫn ngồi ở đó, hai chân buông xuống, vạt áo bị hơi nóng thổi bay phần phật.

Ninh Ngu chậm rãi tiến đến, vén áo bào ngồi cạnh Thu Mãn Khê, mắt nhìn về phương xa hắc ám mênh mông vô bờ, nhẹ giọng gọi: "Sư tôn."

Tóc dài của Thu Mãn Khê bị gió thổi tán loạn, hai mắt thất thần chớp chớp, hỏi: "Tuyết Phùng đâu?"

Ninh Ngu mặt không biến sắc: "Đang ngủ."

Ngủ giờ này vốn hết sức kỳ quái, thế nhưng Thu Mãn Khê lại không cảm thấy, "Ồ" một tiếng, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm hư không xa xa xuất thần.

Ninh Ngu thấy hắn như vậy, đại khái cũng đoán được Thu Tương Hành chết như thế nào, y hơi nhíu mày, nói: "Nếu không phải do người ngăn cản, năm đó trước khi pháp thuật thành ta đã một kiếm giết chết cha hắn, mệnh của hắn sẽ không duyên cớ kéo dài đến nhiều năm như vậy, người đối với hắn đã hết lòng rồi."

Y không biết cách an ủi người khác, nói mấy câu xong, cứng ngắt: "Người... đừng đau lòng vì người như thế."

Thu Mãn Khê hồi tưởng lại dáng vẻ Thu Tương Hành vừa rồi ở trước mặt hắn thả người nhảy xuống, vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh, hắn khe khẽ lắc đầu, cảm giác bàn tay lúc nãy mình chưa nắm lấy tay Thu Tương Hành còn đang hơi run rẩy.

"Không có việc gì, ta ngồi một lát là được rồi."

Ninh Ngu nhíu mày: "Người..."

Thu Mãn Khê vung tay, nói: "Không cần bồi ta, ta sẽ tự mình quay về."

Ninh Ngu sâu xa nói: "Người biết đường quay về sao?"

Thu Mãn Khê: "..."

Thu Mãn Khê nghiêng đầu lườm y một cái.

Ninh Ngu bị trừng, trái lại nở nụ cười: "Ta sẽ bảo Thanh Xuyên đến đây đón người trở về."

Thu Mãn Khê trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta muốn quay về Quy Hồng Sơn."

Ninh Ngu nói: "Lễ hợp tịch của ta và Tuyết Phùng phải mau định ngày, nếu như không có việc gì gấp mong sư tôn đợi một chút."

Câu này của Ninh Ngu còn nghe giống tiếng người, Thu Mãn Khê kinh ngạc liếc mắt nhìn y, bắt đầu hoài nghi người trước mặt có phải đại đồ đệ hung hăng càn quấy không rõ phong tình của mình hay không.

Ninh Ngu: "Hửm?"

Thu Mãn Khê nghĩ đến Dịch Tuyết Phùng, gật gật đầu: "Ừm, được."

Ninh Ngu có chút không yên lòng Thu Mãn Khê, lại đợi nửa ngày, thấy sắc mặt vẫn luôn trắng bệt của Thu Mãn Khê dễ nhìn chút, liền dặn dò thêm một đống, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Thời điểm y quay về nơi ở, Dịch Tuyết Phùng mới vừa tỉnh.

Tối hôm qua hắn ngủ không ngon, mỏi mệt ngủ hai canh giờ cơn buồn ngủ liền tiêu mất, hắn rất ít khi ngủ vào ban ngày, không còn buồn ngủ liền mơ màng tỉnh dậy.

Ninh Ngu vừa phân phó Thanh Xuyên Quân đến đón Thu Mãn Khê, trở lại nội thất vừa vặn nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng mở mắt.

Ninh Ngu vội vàng đi qua: "Tỉnh rồi?"

Dịch Tuyết Phùng vươn tay dụi dụi mắt, mệt mỏi "Ừ" một tiếng, chống tay chầm chậm ngồi dậy.

Lông mày hắn gắt gao nhíu chặt, tâm tình thoạt nhìn không quá tốt, Ninh Ngu lúc này đã biết nhìn mặt đoán ý, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ngươi đói bụng không?"

Khuôn mặt nhỏ của Dịch Tuyết Phùng tái nhợt, mệt mỏi gật gật đầu: "Ưm, còn có chút khát."

Ninh Ngu đi ra ngoài sai người lấy chút cháo thanh đạm, thời gian đợi cháo liền rót chén nước đưa cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng khoác ngoại bào của Ninh Ngu ngồi ở mạn giường, vì tay không có bao nhiêu khí lực, liền dùng cả hai tay ôm chén nhỏ, từng hớp từng hớp nhỏ uống nước, lông mi thật dài rũ xuống, rơi vào đáy mắt một mảnh tối nho nhỏ.

Điểm hưng phấn của Ninh Ngu có chút kỳ quái, mười phần quỷ dị bị lông mi phản phất như hồ điệp của Dịch Tuyết Phùng câu dẫn đến mức tâm thần dập dờn, nếu không phải sợ Dịch Tuyết Phùng uống nước sặc, y đã lao đến chạm vào hai hàng mi kia.

Dịch Tuyết Phùng từ tốn uống xong một chén nước, đặt cốc sang một bên, ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với ánh mắt trừng trừng của Ninh Ngu, hắn sửng sốt một chút, thanh âm có chút khàn khàn: "Làm sao vậy?"

Hầu kết Ninh Ngu nhẹ nhàng giật giật, xoắn xuýt nửa ngày đột nhiên nói: "Ngươi nhắm mắt lại."

Dịch Tuyết Phùng không rõ vì sao nhìn y.

Ninh Ngu: "Nhắm."

Dịch Tuyết Phùng đành nghe lời mà nhắm mắt lại, trước mắt vừa lâm vào bóng tối, liền cảm giác Ninh Ngu đột nhiên nhích lại gần, tiếp đó đuôi mắt như bị một ngọn gió khẽ khàng vén lấy.

Ninh Ngu như chuồn chuồn lướt nước hôn lên đuôi mắt của Dịch Tuyết Phùng một cái.

Mãi đến khi y rời đi, Dịch Tuyết Phùng mới mờ mịt mở mắt, chạm lên đuôi mắt vừa bị hôn có chút không biết làm sao.

Mà lúc này, cháo cũng vừa vặn đến.

Dịch Tuyết Phùng uống non nửa bát cháo, xong nghiêng đầu không muốn uống nữa.

Ninh Ngu cũng không ép hắn, đặt bát qua một bên, mạn bất kinh tâm nắm lấy ngón tay thon dài của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Thu Tương Hành chết rồi."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút mới nghi ngờ nói: "Chết rồi? Chết như thế nào?"

Ninh Ngu lắc đầu: "Chính là chết rồi, ngươi chỉ cần biết vậy thôi."

Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Vậy sư tôn đâu?"

Ninh Ngu nói: "Sư tôn vô sự."

Tay Ninh Ngu từ trước đến nay đều không yên phận, cho dù đang nói chuyện, cũng lần lượt nghịch hết từng ngón tay của Dịch Tuyết Phùng, một tất không sót.

Dịch Tuyết Phùng bị y bóp có chút ngứa, cau mày muốn thu tay về, lại bị Ninh Ngu nắm chặt không chịu buông.

Ninh Ngu nói: "Không cần nghĩ bậy nghĩ bạ, còn đói không? Muốn ăn cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng còn đang lo lắng cho Thu Mãn Khê, nghe vậy mất tập trung nói: "Không muốn ăn."

Hắn cong chân với lấy giày một bên, đang muốn xỏ vào, vừa mới cúi người lông mày liền nhíu lại, hai tay hơi phát run.

Ninh Ngu vừa thấy, ấn eo hắn kéo người đứng lên, nói: "Xỏ giày làm gì? Đi tìm sư tôn?"

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu.

Ninh Ngu thấy không ngăn được hắn, chỉ đành khuỵu một gối xuống đất, nắm cẳng chân Dịch Tuyết Phùng đặt lên đầu gối của mình, cầm ủng mang vào cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, đột nhiên đỏ cả mặt muốn thu chân về, lại bị Ninh Ngu nắm không thể thu về.

Dịch Tuyết Phùng lúng ta lúng túng nói: "Sư huynh... Đừng như vậy, tự ta làm được."

Ninh Ngu rũ mi hết sức chuyên chú đi giày cho hắn, không để ý lời đối phương, mang xong chân trái chuyển qua chân phải, lại quay người tìm ngoại bào sạch sẽ mặc lên cho Dịch Tuyết Phùng, thấy hắn mặc áo choàng rộng lớn của mình không hiểu vì sao tâm tình lại tốt hơn rồi.

Ninh Ngu nắm tay Dịch Tuyết Phùng, chậm rãi mơn trớn khớp xương, nghĩ thầm: "Từ đầu đến chân đều là của ta rồi."

Dịch Tuyết Phùng không chú ý Ninh Ngu đang đắc ý cái gì, mặc y phục tử tế liền muốn ra ngoài, bị Ninh Ngu một phát kéo lấy cánh tay.

Ninh Ngu thấy hắn chỉ nghĩ đến đi ra ngoài, đột nhiên có chút không cao hứng: "Ngươi biết sư tôn ở đâu không mà đi?"

Dịch Tuyết Phùng hơi nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Ngươi không biết sao?"

Chỉ một câu này, Ninh Ngu lại đột nhiên mở cờ trong bụng, y tóm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, mười ngón liên kết, nắm chặt chẽ căn bản không tránh thoát được.

Dịch Tuyết Phùng không nói nhìn y.

Ninh Ngu nói: "Theo sư huynh."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Cho tới bây giờ Dịch Tuyết Phùng chưa từng nhìn thấy Ninh Ngu đắc ý đến độ đuôi sắp vểnh lên tận trời như vậy, yên lặng hết chỗ nói chốc lát mới cùng Ninh Ngu ra ngoài.

Ninh Ngu giống như đạt được giác ngộ trong một đêm, biết hiện tại thân thể của Dịch Tuyết Phùng không thoải mái, lôi kéo hắn đi thật chậm, thế nhưng cũng có mấy phần khoe khoang cho người ngoài xem trong đó.

Có điều đáng tiếc, hôm nay Ninh Ngu xuất môn không xem ngày, y lôi kéo người lắc lư hơn nửa vòng, vậy mà không nhìn thấy được một người.

Ninh Ngu oán hận cắn răng, hít thở không thuận, y thầm nghĩ ngày thường không muốn gặp ai lại xuất hiện một đống người chướng mắt, hiện tại muốn gặp lại không thấy một bóng ma?

Thời điểm ra cửa, vốn tâm tình của Ninh Ngu rất tốt, hiện tại không hiểu vì sao đột nhiên giống như có chút tức giận, Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y, nói: "Làm sao, ai chọc ngươi tức giận?"

Có lẽ giữa hai người chuyện thân mật nhất đều đã làm, Ninh Ngu cảm thấy có thể phô bày cho Dịch Tuyết Phùng biết một ít suy nghĩ nội tâm của mình, cho nên cũng không thèm che giấu, nói thẳng: "Trên đường tại sao không có ai?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Hả, có lẽ là ở chợ hết rồi, ngươi muốn gặp ai sao?"

Ninh Ngu nắm tay Dịch Tuyết Phùng lên quơ quơ, dùng một tấm mặt cứng ngắt như tượng tạc nói ra một câu cực kỳ đáng sợ: "Ta chỉ muốn khoe khoe khoang khoang."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng đau răng gần chết, mãi xác nhận: "Ngươi vừa mới nói khoe khoang đúng không?"

Ninh Ngu cảm thấy không có lí do gì phải che giấu nội tâm của mình, gật đầu: "Đúng vậy, lẽ nào ta nói không đúng sao?"

Dịch Tuyết Phùng gian nan lắc đầu: "Không phải... chẳng qua ta cảm thấy..."

Hình tượng của ngươi không khỏi vỡ nát quá rồi, nếu có người ngoài nhìn thấy, có khi còn suy đoán ngươi bị cô hồn dã quỷ lẳng lơ nào đoạt xá rồi.

Ninh Ngu: "Cảm thấy cái gì?"

Dịch Tuyết Phùng: "Không có gì, hay trước hết tìm sư tôn rồi nói."

Ninh Ngu "Ừ" một tiếng, cuối cùng cố kỵ tình trạng không thích hợp đi lại lâu hiện tại của Dịch Tuyết Phùng, bỏ qua ý định lôi kéo hắn vòng qua chợ một vòng.

Hai người một lát đã tới Viêm Hải, Thu Mãn Khê vẫn duy trì tư thế cũ ngồi sát bên bờ, nhìn dáng vẻ có vẻ còn đang thất thần.

Dịch Tuyết Phùng nhìn bóng lưng có chút cô đơn của hắn, đầu quả tim tê rần, bước nhanh tới: "Sư tôn."

Bất kể là Thu Tương Hành hay là Ninh Ngu tới gặp Thu Mãn Khê, hắn đều duy trì một tư thế không nhúc nhích, phảng phất một tảng đá đỉnh thiên lập địa sừng sững bất động, thế nhưng lúc này Dịch Tuyết Phùng còn chưa đến gần, chỉ mới gọi một tiếng sư tôn, Thu Mãn Khê gần như ngay lập tức quay đầu lại.

Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng tái nhợt, bay gần đến bên người Thu Mãn Khê.

Thần sắc Thu Mãn Khê cứng đờ, vội chống tay đứng lên, tiến lên vài bước đón lấy, khoát tay nói: "Đừng, đừng tới quá gần, hơi nóng ở đây có thể lột một lớp da con đó."

Ninh Ngu đứng một bên nhìn chua rụng răng, thầm nghĩ vừa nãy ta tới, ngài có thể ngồi vững vàng hơn ai hết, cũng không đề cập tới cái gì mà hơi nóng đồ quỷ này kia.

Dịch Tuyết Phùng đã không còn là hàn linh mạch giống năm đó, tất nhiên sợ nóng, hắn vừa dừng lại bên người Thu Mãn Khê, liền thấy sư tôn của hắn lấy ta từ trong lòng một cái linh khí, nhét vào trong trong lồng ngực hắn, luồng hơi nóng xung quanh nhất thời tản đi.

Dịch Tuyết Phùng lung tung nhét linh khí vào trong tay áo, nhìn từ trên xuống dưới Thu Mãn Khê, thấy hắn không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sư tôn không sao chứ?"

Thu Mãn Khê ôn nhu cười cười: "Sư tôn có thể có chuyện gì nha, không cần lo lắng."

Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới gật gật đầu.

Thu Mãn Khê lại cùng hắn nói mấy câu, thoáng nhìn qua Ninh Ngu đang đứng một bên mạnh miệng không nói lời nào, nghi ngờ nói: "Đồ nhi, ngươi nóng sao?"

Ninh Ngu lúc này mới xa xôi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Còn chưa nóng chết đây, khổ cho sư tôn còn nhớ tới ta."

Thu Mãn Khê cười cười, Ninh Ngu là hắn nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành, tất nhiên biết đến y đang nghĩ cái gì, hắn nói: "Ngươi da dày thịt béo nóng một chút thì có làm sao, Tuyết Phùng nhà ta lại không giống như vậy..."

Hắn còn chưa nói hết, Ninh Ngu liền tiến lên trước, một phát nắm lấy bả vai Dịch Tuyết Phùng lôi vào trong ngực mình, hơi nhíu mày, nói với Thu Mãn Khê: "Nhà ta."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Thu Mãn Khê: "..."

Thu Mãn Khê lại bắt đầu lâm vào trầm tư, tính tình của mình có phải thật sự quá tốt rồi không, nếu không tại sao lại không quất chết đồ hỗn trướng này từ khi còn bé vậy?

- --------

editor: quất liền quất sưng đýt đi sư tun