Một Năm Không Nói Chuyện, Một Năm Nối Tiếp Lương Duyên

Chương 1: Một năm im lặng



Trưa nay vô tình đọc một truyện của tác giả này, thấy hay và nhẹ nhàng nên tìm convert bộ khác đọc thử, thấy ngắn nên quyết định edit luôn. Mọi người yên tâm, những truyện khác mình vẫn ra đều đều nha, mặc dù đang ôm nhiều bộ lắm nhưng chắc chắn không lơ là đâu. Truyện 4 chương thôi, mọi người ủng hộ mình nhá, cảm ơn nhiều nè!!

Lên cao trung Thư Nhan phải tự đi học.

Trước đó dù nhà cách xa trường học, đều là mẹ lái xe đưa rước, hiện tại cô đã có thể ngồi phương tiện giao thông công cộng, lộ trình mất khoảng nửa tiếng.

Có lẽ sau khi đi một tuần, cô phát hiện ra anh.

Thư Nhan phải đi học từ sáng sớm, xe buýt còn rất vắng, cô thích ngồi hàng ghế phía sau nhìn ra phía trước, tầm nhìn vừa tốt vừa yên tĩnh.

Lên xe, cô trực tiếp ra sau, theo xe nghiêng ngả lảo đảo mà nhìn thấy anh.

Đeo tai nghe màu trắng, cặp sách đặt trên đùi, chống đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ một giây như vậy khó mà nhìn thấy mặt anh, bước chân không hề do dự, Thư Nhan ngồi xuống.

Cô mơ hồ cảm thấy anh chính là người đầu tiên lên xe, hơn nữa lần nào cũng ngồi vị trí đó.

Tuy rằng không phải ngày nào cô cũng chú ý tới anh.

Vì vậy, cô bắt đầu quan sát anh, ngồi phía sau có thể dõi theo, cô phát hiện cả hành trình anh dường như không thay đổi tư thế, thỉnh thoảng cúi đầu hình như thoáng nhìn qua điện thoại, sau đó lại nâng lên.

Một giây đứng lên, anh tùy ý vác cặp sách lên lưng, xoay người, anh mắt không khỏi trùng hợp nhìn ra phía sau, dừng lại ở cô, sau đó liền dời đi.

Tới trạm sau, anh nhanh chóng xuống xe, không thèm quay đầu đã đi rồi.

Thư Nhan phồng má, tò mò gãi đầu.

Xuống xe trạm này thì học trường nào nhỉ?

OoOoO

Thư Nhan cứ như vậy mà biết anh.

Sau đó mỗi ngày lên xe, cô đều không tự chủ mà nhìn hàng ghế kia, nhìn thấy anh rồi, cô lại mang thần sắc nhàn nhạt như trước ra sau ngồi, bước chân chưa từng dừng lại.

Nói không rõ cảm xúc là gì, dù sao chỉ cần thấy anh là mình ngồi đúng xe rồi, khi đó Thư Nhan hoàn toàn quên mất bảng số điện tử trước xe là gì.

Cô không muốn làm quen với anh, chẳng qua là theo thói quen mà nhìn một cái, xem anh có còn ngồi ở chỗ cũ hay không.

Anh cũng không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Có đôi khi anh vừa ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt hai người đúng lúc va chạm.

Thư Nhan không có biểu tình gì, chỉ vội vàng mang cặp sách ra dãy sau. Anh cũng thế, rất nhanh dời ánh mắt tiếp tục nghe nhạc.

Anh xuống xe trước cô, cửa xe nằm phía sau chỗ ngồi của anh, lúc đứng dậy khó tránh sẽ nhìn thấy cô. Không giống cố ý, có lẽ là do quán tính chăng?

Ánh mắt nhanh chóng đảo đi, đi ngang qua cô, anh xuống xe.

Thư Nhan thầm nghĩ, họ có lẽ đã quen nhau, đúng không?

Quen thuộc như vậy, chỉ có kỳ nghỉ đông là không gặp mặt.

OoOoO

Bắt đầu học kỳ mới, Thư Nhan đúng giờ lên xe buýt.

Cô không ngờ ngày đầu tiên đã có thể gặp anh.

Vẫn ngồi ở chỗ đó từ sớm, Thư Nhan lên xe, lập tức theo bản năng nhìn anh, và rồi ánh mắt củ họ giao nhau.

Khi Thư Nhan như thường lệ lảo đảo nghiêng ngã đi tới, hắn khẽ cong khóe miệng.

Hành động nhanh hơn đầu óc, Thư Nhan trước sau không hề dừng lại mà đi tới chỗ của mình.

Chờ có phản ứng, cô đã lướt qua anh.

"..."

A, vừa rồi anh ấy cười với mình sao?

Thư Nhan ngồi phía sau, nhìn chằm chằm cái ót ấy, anh không hề quay đầu.

Cô vò nát áo khoác của mình, không biết vì máy sưởi trong xe hay cảm xúc trong lòng, mặt cô đỏ ửng.

Toàn bộ suy nghĩ của Thư Nhan đều trở nên hỗn loạn. Anh ấy cười? Anh ấy cười với mình sao?

Anh ấy có vẻ ngoài nổi bật, có nét đẹp như ánh mặt trời và sự sạch sẽ, hoàn toàn trái ngược với kiểu người bề bộn mà cô ghét. Từ cách ăn mặc và đầu tóc, xem ra anh ấy là người thẳng thắn.

Thư Nhan cứ rối rắm như vậy tới khi anh xuống xe. Anh vẫn theo lệ thường nhìn về dãy ghế phía sau, lần này không phải trùng hợp, cô biết, anh đang cố tình nhìn cô.

Cô không biết vì sao lại hồi hộp như vậy, nhấp môi nhìn về phía anh, trong tròng mắt đen nhánh là ánh sáng sáng ngời, tóc rũ hai bên tai, gương mặt đỏ ửng.

Anh cười một tiếng, cửa mở, không đợi cô đáp lại đã xuống xe.

Để lại Thư Nhan ngồi bên trong, tim đập bất giác loạn nhịp.

Anh hôm nay, hình như chào mình.

OoOoO

Sau, hai người thật sự quen mặt, tuy rằng chưa từng nói chuyện.

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi khi Thư Nhan lên xe, anh dường như đang chờ, chưa bao giờ làm việc riêng, thấy cô liền mỉm cười.

Thư Nhan cúi đầu, rụt rè cười với anh, nhẹ giọng: "Chào."

Anh cũng nói: "Chào."

Thư Nhan được anh đáp lại mà cảm thấy vui sướng, trấn định cảm xúc mà đi ra sau.

Cũng từ ngày đó, trước khi xuống xe anh sẽ tạm biệt cô, dần dần như thành thói quen.

Đan các ngón tay vào nhau, đầu khẽ đưa ra ngoài, động tác tùy ý mà lại sói khí.

Thư Nhan đối với động tác này của anh, không biết tại sao lại cắn môi xấu hổ, sau đó tập mãi mới thành thói quen, cô mới vẫy tay với anh, nhìn anh xuống xe.

Một năm, bọn họ ngoại trừ lên xuống chào hỏi nhau thì chẳng còn nói gì khác.

OoOoO

Mùa thu cao nhị, thành tích của Thư Nhan có chút nhấp nhô.

Tuy không đến mức xuống dốc không phanh, nhưng so với thành tích ưu tú ở cao nhất, thứ hạng liên tục rớt xuống.

Điểm số trên bài thi đối với một người vốn là học sinh ưu tú mà nói thậm chí là không thể chấp nhận.

Học kỳ này, đây đã lần thứ ba... Từ khi khai giảng, trạng thái của cô đã không tốt, cũng chẳng biết vì sao.

Từ văn phòng chủ nhiệm trở về, Thư Nhan cầm bài thi thử trong tay, ngồi im trong tiết tự học buổi tối tới lúc kết thúc.

Có thất vọng, có mệt mỏi, cũng có không thể chấp nhận.

Nhiều nhất chính là thất bại.

Cô nghĩ, chẳng lẽ cô chỉ có thể làm tới đây thôi sao?

Bạn học đều về hết, phòng ngoại ngoài một mảnh đen nhánh ra, từ cửa sổ có thể bên trong có một cô gái ngồi giữa lớp, còn có dãy hành lang trống rỗng bên ngoài.

Toàn bộ lớp học yên lặng như đã chết, chỉ có đèn dây tóc là đặc biệt chói mắt.

Thư Nhan ngồi một lát, xách cặp rời đi.

OoOoO

Lên xe buýt, cô vẫn ngồi vị trí cũ.

Trên xe chỉ có năm người, ai ngồi chỗ nấy, yên tĩnh không một tiếng động.

Mãi tới khi giọng nữ điện tử báo đã tới bến, Thư Nhan mới hoàn hồn, phản ứng đầu tiên chính là, đến trạm xe sáng sớm anh thường xuống rồi.

Thư Nhan thở dài.

Lúc này, một người sải bước lên bậc thang, cái máy phát ra tiếng tích: "Thẻ học sinh."

Là anh!

Cho dù xung quanh rất tối, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra, dù sao cũng đã một năm rồi.

Vẫn là dáng người cao lớn cõng cặp sách đó, hai chân thon dài, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt nhìn ra sau, thản nhiên đi tới.

Anh đi đến giữa xe, cô biết anh sẽ ngồi ở vị trí đó, tiếp theo hai người sẽ trầm mặc tới lúc bước xuống.

Đột nhiên cô có chút mất mát.

Nhưng chẳng biết tại sao, anh thế mà ngẩng đầu nhìn về phía này.

Ánh mắt cô và anh chạm nhau, tóc anh cắt ngắn sạch sẽ, khóe mắt hơi nhọn, cổ áo sơ mi đeo nút, toàn bộ đều thu vào trong mắt.

Tim đập lỡ một nhịp.

OoOoO

Anh đương nhiên vừa nhìn liền trông thấy cô, bước chân cứng đờ, cuối cùng đi tới dãy sau.

Đầu óc Thư Nhan như chết trong hai giây, nhìn anh tới bên cạnh, chỉ vị trí bên trong cô: "Anh có thể ngồi đây không?"

Cô lễ phép gật đầu, cầm cặp sách đứng dậy nhường chỗ. Anh ngồi bên cửa sổ, mỉm cười với cô.

Anh cười rất đẹp, cô nghĩ.

Hai người ngồi cùng nhau, Thư Nhan không biết họ được tính là người lạ, hay là bạn bè.

Thư Nhan ôm cặp tới phát ngốc, nỗi lòng rất nhanh vì thành tích bài thi dắt đi.

Anh quay đầu, rất tự nhiên mà nhìn cô, sau đó tháo tai nghe bên trái xuống, đưa cô.

"Nghe không?"

Thư Nhan ngây ra, đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng: "Cảm ơn."

Ban đêm xe buýt ít người, trong xe trống rỗng sáng đèn, nhìn ra bên ngoài có thể thấy ánh đèn lộng lẫy.

Ngoài cửa sổ bị những hạt mưa bao phủ, nhẹ nhàng như pha lê, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Anh vẫn chống cằm nhìn ra ngoài, cô thoáng nghiêng đầu qua phải, có thể nhìn thấy gương mặt anh từ cửa sổ.

Tai nghe truyền tới bài hát tiếng Anh, không tính là trữ tình, cũng không tính là mạnh mẽ, tiết tấu đúng lúc chạm vào rối rắm trong lòng của cô.

Hai người ngồi dãy sau của xe buýt, một người nhìn ra ngoài, một người cúi đầu, khoảng cách không gần nhưng vì tai nghe mà hai thế giới đan chéo.

Bọn họ không nói chuyện, lẳng lặng mà nghe nhạc, bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.

Bên tai tràn ngập đủ loại âm thanh, Thư Nhan lại cảm thấy trái tim không thể an tĩnh.

Hết một bài, anh cúi đầu nhìn di động, thoát khỏi giao diện âm nhạc.

"Trễ thế này anh mới về nhà sao?" Cô hỏi, tháo tai nghe ra đưa cho anh, "Cảm ơn."

Anh nhận lấy, ở không trung vẽ một vòng, tai nghe thuận thế cuộn ở ngón trỏ, "Hôm nay anh trực nhật."

Cô đột nhiên cảm thấy hành động này của anh thật soái khí, không khỏi cúi đầu mím môi, không nói chuyện.

"Cao tam mà, thường bị giữ tới khuya mới tan học, có thể gặp em đúng là trùng hợp."

"Anh cao tam sao?" Cô kinh ngạc.

Anh nhướng mày, động tác nhỏ không chút che giấu ngược lại toát ra kiểu soái khí khác: "Đúng thế. Còn em, cao nhị sao?"

"... Vâng." Người này trong quần thể học sinh cao trung quả thật không thể bắt bẻ, cô nghĩ.

Anh "Ừ" một tiếng.

Hai người lại không nói gì, trầm mặc một lát, anh đột nhiên hỏi: "Tâm trạng hôm nay không tốt sao?"

Thư Nhan không biết tại sao lại sửng sốt, anh làm sao thấy được?

"Dạ? Vâng, em..." Cô do dự mà nói, "Mới rớt bài thi thử."

"Thi thử sao?" Anh dứt khoát tháo tai nghe xuống, cùng di động nhét vào túi, "Thi xong thì thôi, không nên vì điểm số mà ảo não."

Thư Nhan cúi đầu không đáp.

Anh khẽ cười: "Nói suông thì rất dễ, khi làm thì rất khó, đúng không?"

Cô bị anh nói trúng suy nghĩ, mặt nóng lên, chỉ có thể gật đầu: "Em biết, chỉ là nhìn thấy điểm số liền có chút..."

"Ừ, anh hiểu." Anh nói, "Lúc lên cao trung hai bài thi vật lý của anh liên tục không đạt tiêu chuẩn, đoạn gian đó rất gian nan, thầy tìm anh nói chuyện, ba mẹ anh tuy không nói gì nhưng có thể nhìn ra, họ rất lo lắng. Sau đó nghĩ thông suốt rồi, anh cảm thấy thất bại mới có thể có thêm kinh nghiệm, lần sau tái chiến, vì điểm số chỉ có thể làm bản thân ngột ngạt, cũng không thể bảo đảm lần sau điểm anh có thể cao hơn. Vụ mua bán này dù có mệt mỏi thế nào thì cũng phải làm."

Thư Nhan bị anh chọc cười: "Thành tích của anh nhất định rất tốt."

"Cũng tạm." Anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Ít nhất thì điểm số không còn không đạt tiêu chuẩn nữa."

"Ba mẹ anh có vì chuyện thành tích mà nói chuyện với anh không?" Thư Nhan hỏi, "Em sợ nhất là việc này."

Anh nhún vai: "Không, trừ phi anh thật sự lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều, bằng không họ sẽ không quản. Ba mẹ mắng em sao? Vậy em đừng để trong lòng là được, rất nhiều cha mẹ còn suốt ruột hơn con cái."

"Không có." Cô lắc đầu, "Bọn họ không mắng em, nhưng em sợ họ thất vọng."

"Con cái không có được thành tích như kỳ vọng, bậc phụ huynh nên là người an ủi chúng, em phải tin rằng bọn họ rất thương em." Anh nói chuyện rất kiên nhẫn, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như dòng suối rót vào lòng cô, "Từ trên người em có thể nhìn ra, ba mẹ em nhất định cũng rất ưu tú."

"... Cảm ơn."

Lời cảm ơn này của cô gần như không thể nghe thấy, cũng không biết anh có nghe được không.

OoOoO

Sau khi về nhà, Thư Nhan bình tĩnh đưa phiếu điểm cho ba mẹ xem, chờ đợi phản ứng của họ.

Tuy rằng từ nhỏ tới lớn ba mẹ dường như chưa từng vì thành tích mà trách cô, nhưng lần này quả thật là lỗ thủng lớn nhất trong mười năm học tập vừa qua, Thư Nhan cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ bị nói vài câu.

Ai ngờ, ba cô chỉ liếc nhìn một cái: "Haizz, lần này phát huy thất thường rồi."

"Chắc là vậy." Mẹ chỉ cười cười, xoa đầu Thư Nhan, "Con gái đói bụng chưa? Sữa bò đã hâm nóng sẵn."

"Bụng đói không thể uống sữa." Ba cô nhanh chóng ngăn vợ mình lại, "Trong nhà có bánh mì, để Thư Nhan ăn một chút rồi uống."

"Đúng đúng, em quên mất." Mẹ vỗ tay một cái, kéo Thư Nhan vào bếp, "Mau ăn đi, sau đó tắm rửa lên giường, chỉ một kỳ thi mà thôi chắc nói được gì, đi ngủ sớm đi."

Trong lòng vô cùng ấm áp, quả nhiên anh ấy nói đúng.

OoOoO

Hôm đó, Thư Nhan nói rất nhiều về trường học với anh, kết quả tên anh là gì lại quên hỏi.

Cô vẫn còn chưa biết, 'tạm được' của anh rốt cuộc ở trình độ nào.

Trước kỳ thi cuối cùng, cô đột nhiên không còn gặp anh.

Đi xe buýt thêm mấy ngày, vị trí đó hoặc là bỏ trống, hoặc là bị người khác chiếm. Nhìn quanh bốn phía, xác thật không thấy anh.

Cô bắt đầu đi chuyến sớm hơn, không gặp, trước đó nữa, cũng không gặp.

Ba mẹ còn tưởng cô vì kỳ thi cuối kỳ mà nỗ lực, muốn tới trường sớm học thêm một chút, đau lòng mấy ngày. May là rất nhanh cô liền từ bỏ, vẫn vào giờ cũ ra khỏi nhà, ba mẹ cũng không hỏi nhiều.

Cô chưa từ bỏ ý định, trộm đợi ở trạm xe buýt thêm mười phút mới lên chuyến sau.

Thư Nhan dùng thời gian một tuần để xác định, anh thật sự không còn đi xe buýt nữa.

Cô không biết bản thân vì sao lại chấp nhất với anh như vậy.

Cô nhớ trước kia vừa lên xe, ánh mắt nhìn vị trí bên cửa sổ đó liền có thể thấy anh. Có đôi khi nhìn ra bên ngoài, có đôi khi bắt gặp ánh mắt của cô.

Nói không rõ là niềm vui hay thói quen thuần túy, chỉ Thư Nhan cần thấy anh ở đây, không thoải mái vì dậy sớm đi học liền tan thành mây khói.

Có lẽ cô đã quen với điều đó, một năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Hai người nói chuyện với nhau không nhiều, bắt đầu từ xa lạ đến mỉm cười, lên xe xuống xe đều sẽ tìm đối phương, sau đó vẫy tay chào hỏi một cái.

Ngay cả tên đối phương bọn họ cũng chưa từng hỏi.

Anh bị bệnh sao?

Cô không biết.

OoOoO

Áp lực kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đè ép khiến cô không còn thời gian tự hỏi, mỗi ngày đi học đều cảm thấy đần độn vô vị. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đừng Làm Nũng Với Anh
2. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
3. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
4. Vượt Rào
=====================================

Thư Nhan vẫn chăm chỉ học tập, ngủ muộn dậy sớm, ở trường đi học làm bài tập, không hề nghĩ chuyện gì khác, chỉ có thời điểm ngồi xe buýt mỗi ngày, cô sẽ sửng sốt.

Bởi vì cô luôn theo bản năng tìm kiếm người kia, mà anh lại vô thức biến mất.

Tuyến xe buýt này đi ngang mấy trường cao trung, cô thậm chí còn không biết anh học trường nào, lúc này có phải đã đổi xe rồi không.

Nhưng nói trắng ra, đây chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên quen biết, sẽ nhớ cũng chỉ vì không quen mà thôi.

Anh ở trong lòng cô đã từng tạo chút gợn sóng, Thư Nhan rất rõ ràng, có lẽ có một tình yêu như vậy.

Rất đẹp, tình yêu thời cao trung, mặc kệ cô và anh căn bản không thân.

Đây cũng coi như là một loại yêu thầm đúng không? Cô nghĩ.

Nhưng chẳng qua chỉ là một chút mà thôi.

Tình yêu nhỏ bé như vậy rất nhanh sẽ theo thời gian trôi đi, trong những ngày cấp ba, đoạn thời gian giữa cô và anh cứ thế mà bị vùi lấp.

OoOoO

Thư Nhan qua kỳ nghỉ đông liền ít nghĩ tới chàng trai kia, tới cao tam, cô toàn lực chuẩn bị cho thi đại học, hoàn toàn không rảnh nhớ tới.

Anh vì sao đột nhiên không đi học, anh cuối cùng đậu trường đại học nào, liệu anh có nhớ cô gái từng ngồi xe buýt hai năm với anh không...

Thư Nhan đem những vấn đề này chôn ở đáy lòng.

Mãi tới khi cô vào đại học.

Lúc thi đại học, Thư Nhan phát huy đặc biệt tốt, bạn bè cô miễn cưỡng chỉ có thể đậu vào đại học B, mà cô lại đậu vào đại học A, ước mơ từ bé của cô.

Không ngờ, cô thật sự làm được.

Thư Nhan thầm nghĩ, nếu cô không đậu được vào trường A, đó là số phận của cô, nhưng ít nhất, cô phải nắm chắc cơ hội này.

Nếu cứ như vậy mà vào trường B, có lẽ sẽ hối hận cả đời.

Vì xúc động không thể hiểu được này, cô liều mạng ôn tập.

Ngày công bố kết quả đó, Thư Nhan lắng đọng cảm xúc ba năm cuối cùng cũng có thể tự do.

Nhưng cô chỉ mỉm cười, nói với bà mẹ, rốt cuộc không có nuối tiếc.

Nhắc tới nuối tiếc, cô đột nhiên nhớ tới người đã ẩn sâu trong trí nhớ hơn một năm.

Ấn tượng đã phai nhạt, đến bây giờ chỉ là phiền muộn gần như không thể nghe thấy, dần dần tiên tán trong không khí.