Một Năm Không Nói Chuyện, Một Năm Nối Tiếp Lương Duyên

Chương 3: Một năm tiếp nối lương duyên (Thượng)



Sau khi vào câu lạc bộ thể thao, Thư Nhan cứ thế mà trở thành thư ký nhỏ của Từ Tư Nhiên.

Lúc làm việc, anh đi đâu cô đều theo tới đó, rất nhanh cả câu lạc bộ đều quen cô, Hội Sinh Viên từ Từ Tư Nhiên cũng biết đến cô, cảm giác tồn tại đột nhiên cao lên.

Hai người phối hợp ăn ý, càng tiếp xúc thường xuyên, quan hệ ngày càng thân thiết.

Có lẽ trong vô tình, đáy lòng sớm đã bén rễ đâm chồi, bất cứ lúc nào cũng có thể từ dưới đất chui lên.

Tiệc tối Nguyên Đán, tập thể sinh viên khoa toán tổ chức vài hoạt động.

Ca hát nhảy múa làm vằn thắn, năm một năm hai đặc biệt thân mật, thiếu chút đã nhập thành một khối.

Thư Nhan cùng Từ Tư Nhiên chơi cũng rất vui vẻ.

"Anh xem anh xem, con thỏ." Thư Nhan nhào bột, bên trên làm thêm hai cái tai, ở giữa bỏ vào nhân thịt, tròn béo đô đô, "Trắng muốt, đáng yêu quá đi."

"Ừ, đáng yêu." Từ Tư Nhiên vô cùng phối hợp mà khen một câu, tay nghiêm túc niết sủi cảo, nhét đầy nhân vào trong, ở ngoài rắc thêm tí nước, "Thỏi vàng, cũng rất đẹp."

"Vâng." Vẻ mặt Thư Nhan không cách nào hình dung, sau một lúc lâu nghẹn không được mà nói một câu, "... Sắp vỡ ra rồi."

Vừa dứt lời, sủi cảo trong tay Từ Tư Nhiên liền nứt toác.

Thư Nhan: "Ha ha ha..."

Nhìn Từ Tư Nhiên xụi mặt, cô cười tới không thể dừng được.

Từ Tư Nhiên buông sủi cảo đã biến dạng xuống, ngón trỏ quẹt tí bột, không chờ Thư Nhan sẵn sàng, anh đã chấm nhẹ lên chóp mũi của cô.

Thư Nhan: "...!!!"

"Mèo hoa nhỏ." Từ Tư Nhiên hừ một tiếng, "Ai bảo em cười anh."

Thư Nhan nhịn không được mà đỏ mặt, cảm thấy hành động này của hai người hơi quá thân mật.

Cô ậm ừ: "... Anh chơi xấu!"

"Sao lại là chơi xấu?"

"Làm không được liền trét bột lên mặt em!"

"Chúng ta làm làm lại lần nữa, bảo đảm không để em khinh thường."

Thư Nhan phồng má, chăm chú nhìn anh, không nói lời nào.

Từ Tư Nhiên mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi: "Sao vậy?"

Thư Nhan đột nhiên duỗi tay, trét bột lên má anh một ít.

"..."

Từ Tư Nhiên sửng sốt vài giây mới có phản ứng.

"Hay lắm Thư Nhan! Em cũng học hư rồi!"

Hai người cứ như trẻ con mà chơi đùa, Từ Tư Nhiên trộm đi lấy nước, làm bộ giãy giụa một chút đã bị 'chế phục'.

Thư Nhan vừa lòng trát phấn lên mặt anh, cả khuôn mặt đều ửng hồng, khóe miệng mang theo ý cười nho nhỏ.

Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại.

Hai người cùng ngây ra, nghe tiếng gõ nhẹ lên micro, một lát sau, nhạc dạo phát lên.

Giọng nam vừa cất tiếng, Thư Nhan liền sững người.

"Đây là ai vậy? Hát thật hay." Bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng nghị luận.

"Quán quân của cuộc thi Mười ca sĩ năm trước, sinh viên năm ba khoa chúng ta."

"Không hổ là nam thần, hát vẫn hay như vậy."

Thư Nhan chăm chú nghe bản nhạc.

"Hôm đó anh đã mở cho em nghe bài hát này." Nghe xong hai phút, Từ Tư Nhiên ở đoạn nhạc dạo bỗng nhiên nói.

"Anh còn nhớ sao?" Cô buột miệng thốt ra.

Từ Tư Nhiên thoáng ngập ngừng, ngay sau đó cười nói: "Đương nhiên nhớ, em nghĩ anh quên rồi hả?"

Đó là khoảng thời gian học cao trung Thư Nhan có thành tích tệ nhất, ngày đó cũng là lúc cô và anh nói chuyện nhiều nhất.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, đèn đường mờ nhạt, trong một góc nhỏ của xe buýt, chàng trai và cô gái cùng đeo tai nghe, yên lặng kéo gần khoảng cách của nhau.

Thư Nhan nghĩ, kỳ thật quên cũng rất bình thường, chỉ là cô không quên được mà thôi.

Không biết vì sao, vừa phát khúc nhạc dạo, thậm chí không cần tìm kiếm trong trí nhớ xa xăm, cô liền lập tức nghĩ tới.

Thật vui, thì ra anh vẫn nhớ bài hát đó.

OoOoO

Đại học không quá nghiêm khắc về việc tới lớp, muốn đi thì đi, thậm chí có môn càng được tự do hơn, không muốn lên lớp cũng được.

Từ Tư Nhiên mười phút trước đã tới, không ngừng nhìn xung quanh trước sau cánh cửa.

Thẩm Thanh Dương vẫy tay với anh: "Làm gì đấy hả? Nhìn ánh mắt trông ngong này của cậu, chờ bạn gái sao?"

"Cái gì cái gì?" Một kẻ tám chuyện tỏ vẻ phấn kích, "Cậu ta có bạn gái rồi?"

"Không phải sớm đã có sao?" Một kẻ có tin tức xen mồm vào, "Chính là mỹ nhân bên cạnh trưởng câu lạc bộ, cả ngày đi theo đấy!"

Ánh mắt nam sinh sáng rực lên.

Khóe miệng nữ sinh khẽ nhếch.

Từ Tư Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, lúc này thấy Thư Nhan tới liền đứng dậy vẫy tay.

"A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến... Hả, sao lại là em ấy?" Thẩm Thanh Dương vỗ tay một cái, nhìn Thư Nhan đến gần liền lập tức ngậm miệng.

Thư Nhan ngồi bên cạnh Từ Tư Nhiên, đối với ánh mắt nóng rực xung quanh hồn nhiên không biết.

Nhìn cô nằm xoài lên bàn, Từ Tư Nhiên nhíu mày: "Còn mang sách vở, nghiêm túc học hành vậy sao?"

Thư Nhan trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

"Cố lên." Anh nói, "Hoan nghênh mọi lúc tới hỏi bài."

Mọi người: "..."

OoOoO

Giáo sư dạy phục biến hàm số là giảng viên khoa toán được hoan nghênh nhất, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng nói chuyện vô cùng dí dỏm và hài hước, không khác gì sinh viên, giảng bài rất dễ hiểu, ở giữa còn thường xen vào những câu chuyện cười.

"Nè, Tư Tư Nhiên." Ông vừa làm một ví dụ xong, nhìn xuống liền thấy sinh viên tâm đắc của mình nghiêm túc đọc cuốn vở của cô gái bên cạnh, còn vươn ngón tay chỉ chỉ, lặng lẽ nói gì đó.

"Bạn học ngồi cạnh em, hình như thầy chưa từng gặp?"

Thư Nhan ngẩng đầu: "... Giáo sư, em mới năm nhất."

"Hả? Năm nhất sao lại tới nghe tiết của thầy?"

"Bởi vì danh tiếng của thầy truyền xa, cô ấy muốn tự mình trải nghiệm một chút." Từ Tư Nhiên cười nói, "Lần trước không phải thầy còn bảo hi vọng nhiều người tới nghe giảng sao? Đây không phải đã tới rồi à?"

Thư Nhan xấu hổ mỉm cười với giáo sư.

Giáo sư cũng cười, tay vỗ bụng bia của mình, vui mừng ảm thán: "Tuổi trẻ thật đẹp, còn có thể cùng người mình thích lên lớp học."

Người mình thích?

Thư Nhan đỏ mặt.

Từ Tư Nhiên khẽ cười cúi đầu, tùy ý để bạn học xung quanh trêu đùa, không định giải thích.

Thư Nhan biết lúc này không nên nói nhiều, chỉ là có chút tò mò.

Cô ở trong lòng anh, với anh mà nói, rốt cuộc có vài phần thích hay không?

OoOoO

Sinh viên năm nhất mỗi buổi sáng đều phải chạy tập thể dục, sẽ có đóng dấu để Hội Sinh Viên kiểm tra, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không được vắng.

Việc kiểm tra kỷ luật cơ bản này vốn không cần tới câu lạc bộ thể dục đi làm, bởi vậy Thư Nhan không trốn thoát vận mệnh phải chạy bộ.

Mùa đông tới, cả người đều biếng nhác, Thư Nhan lúc này đã quen với công việc của công lạc bộ, mỗi ngày đều theo Từ Tư Nhiên chạy đông chạy tây, còn phải dậy sớm, đúng là không dễ.

Tới gần cuối kỳ, Thư Nhiên vừa phải học vừa tham gia công tác, rốt cuộc cũng chịu không nổi.

"Thư Nhan, sao còn chưa dậy?" Bạn cùng phòng vừa mặc áo khoác vừa gọi cô, "Sắp tới giờ rồi."

Thư Nhan ưm một tiếng, chui vào trong chăn, "Không muốn đi."

"Vậy cũng phải tự mình đi xin nghỉ chứ!" Bạn cùng phòng nói, "Cậu như vậy là vắng không phép. Dù sao cũng sắp qua học kỳ rồi, kiên trì chút đi."

Thư Nhan đau khổ vươn tay lấy di động ở đầu giường, xem giờ.

"Tha cho tớ đi..." Cô bịt mắt lại, vẫn không chịu ngồi dậy.

Bạn cùng phòng hết cách, đành phải rời đi.

Thư Nhan mơ mơ màng màng ngủ thêm một lúc, di động đột nhiên vang lên.

Cô nhắm mắt nhận máy, bất mãn lẩm bẩm: "Alo, chào..."

"..." Từ Tư Nhiên dừng một chút.

Nghe giọng nói mềm mại của cô, ý nghĩ định chất vấn hỏi cô đang ở đâu liền biến thành ba chữ dịu dàng: "Còn ngủ sao?"

"Ừm." Thư Nhan dùng sức gật đầu một cái, mặc kệ anh không thể nhìn thấy.

"Bỏ buổi tập thể dục buổi sáng? Coi chừng ghi tội."

Thư Nhan vẫn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng nhớ lại thời trung học mỗi khi ba mẹ gọi xuống giường, cho rằng chính mình lại về khi đó.

Cô nằm trong chăn ủy khuất làm nũng: "Không chạy không chạy! Muốn ngủ!"

Từ Tư Nhiên khẽ cười, không nói.

Trầm mặc một lúc lâu, Thư Nhan đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Sau đó liền hoàn toàn tỉnh.

Trời ạ...

Thư Nhan vỗ trán, muốn tắt điện thoại.

"Tỉnh rồi sao?" Nghe tiếng hít thở sâu của cô, Từ Tư Nhiên cười hỏi.

Anh đối với cô vẫn có chút sự uy hiếp, Thư Nhan không tình nguyện mà bò xuống giường: "Bây giờ em tới còn kịp không?"

Nghĩ đến cô gần đây vì quá bận rộn mà quầng thâm trên mặt rõ ràng, Từ Tư Nhiên dịu dàng nói: "Em ngủ tiếp đi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, Thư Nhan sửng sốt: "Hả?"

"Được rồi, không muốn chạy thì đừng chạy, mấy ngày cuối anh đóng dấu giúp em."

"Đây là dùng quyền lực xử lý việc tư sao?"

"... Còn muốn anh giúp không?"

"Có có có! Muốn!"

Tâm tình nhảy nhót, sau khi tắt máy Thư Nhan liền trở về giường ôm chăn lăn lăn, ngây ngô bật cười.

Cười cười, cô lại bắt đầu đỏ mặt.

Từ Tư Nhiên thật sự đã giúp cô quá nhiều.

Thư Nhan nhớ tới từng khoảnh khác mà họ ở chung, nghĩ nghĩ, lặng lẽ vùi đầu vào chăn.

OoOoO

Đội trưởng đội kiểm tra kỷ luật vẻ mặt âm trầm nhìn người nào đó, đóng dấu giúp Thư Nhan.

"Nè, cậu có phải quá không thành thật rồi không!"

Từ Tư Nhiên vô tội nói: "Ở trước mặt cậu, làm như vậy chính là tôn trọng cậu, cậu không hiểu hả?"

"... Tôi nên cảm ơn cậu sao?"

"Không cần khách khí."

"Từ Tư Nhiên!" Đội trưởng đội kiểm tra kỷ luật không thể nhịn được nữa, "Làm việc tư, xin khiêm tốn!"

Người kia vẫn tỏ vẻ mặt chính trực: "Cậu là đồng lõa, cũng phải khiêm tốn."

"..."

OoOoO

Kỳ nghỉ đông, bọn họ cùng ngồi tàu lửa về nhà. Tết Âm Lịch, ai nấy theo người nhà đi chơi, không gặp mặt.

Đêm giao thừa, bọn họ gọi năm cuộc điện thoại, cho nhau lời chúc năm mới.

Sau đó là khoảng thời gian dài không nói gì.

Điều Thư Nhan và Từ Tư Nhiên đều không biết chính là, trong bầu không khí ồn ào, hô hấp cả hai đã đan chéo, trái tim không hẹn mà cùng đập loạn nhịp, sôi trào, lại không hẹn mà cùng vuốt ve lồng ngực, trở về trầm mặc.

Nháy mắt lại khai giảng.

OoOoO

Học kỳ hai của sinh viên năm nhất bận rộn hơn vài phần, nhưng cơ bản mọi thứ vẫn giữ trạng thái cũ. Thư Nhan cùng Từ Tư Nhan bận rộn việc của câu lạc bộ, sáng sớm thỉnh thoảng sẽ trốn chạy bộ, những lúc tâm trạng tốt sẽ dự tiết của năm hai, ngoài học tập là cùng bạn bè ra ngoài chơi đùa.

Cảm xúc kỳ quái của học kỳ một hình như không còn xuất hiện, Thư Nhan không còn nghĩ nhiều, chuyên tâm làm việc sinh viên nên làm.

Ngoại trừ yêu đương cùng những chuyện xấu trái pháp luật và lương tâm, tất cả đều tốt.

Nhưng Thư Nhan biết, vẫn còn khuyết điểm.

Cô không có trải nghiệm sâu sắc như Từ Tư Nhiên nói lúc khai giảng, có lẽ vì bản thân không giỏi giao tiếp, không quá mẫn cảm với việc này, cho nên mới không có phản cảm mãnh liệt.

Trong lòng Thư Nhan, đại học chỉ là một môi trường mới, chỉ khác một chút so với thời cao trung.

Bạn bè đối với cô trước giờ vẫn luôn bình đạm như nước, tinh thần phấn đấu trong học tập cô không mất đi, tâm trạng lúc nào cũng có thể trầm ổn, giảng viên có nhớ tên hay không cũng không sao cả, cô chỉ cần nghiêm túc học tập, có vấn đề thì hỏi, học để thỏa mãn bản thân.

Còn về giải trí, Thư Nhan không phải người thích ra ngoài, những lúc rảnh rỗi thường chỉ ở ký túc xá đọc sách nghe nhạc mà thôi.

Có đôi khi Thư Nhan sẽ tự hỏi điều kỳ lạ gì khiến cô và Từ Tư Nhiên cân bằng như vậy.

Không ai nói, không ai quá giới hạn.

Hai người không ai đoán được tâm tư của đối phương, ít nhất là Thư Nhan không đoán được Từ Tư Nhiên nghĩ gì.

Cứ trầm mặc, tình yêu trong thời gian dài cuối cùng sẽ hóa thành tình bạn bình thường, hay sẽ càng tích càng sâu, càng nuôi dưỡng càng mềm mại, rồi sẽ có một ngày kiềm nén không được?

Thư Nhan không biết đáp án.

Cao trung năm đó, cô vốn tưởng bản thân đã quên đi đoạn ký ức kia, nhưng vừa gặp anh, nó lại dễ dàng trồi lên mặt nước.

Điều khiến cô để trong lòng mãi chính là thái độ của Từ Tư Nhiên.

Nói tiếp nghe có vẻ buồn cười, Thư Nhan cảm thấy mình đã bắt đầu thích anh, giống như có thể ngược dòng trở về thời gian kia, cho đến hiện tại.

Bắt đầu là hai đường thẳng cắt nhau, sau đó cứ chấp nhất kéo dài.

Tình cảm của cô như ngọn sóng không ngừng lên xuống, nó muốn tiếp tục giao với đường thẳng kia, hoặc ít nhất có thể cùng song song.

Có thể dùng định lý Lagrange để giải thích không nhỉ? Thư Nhan vô thức viết viết vẽ vẽ trong cuốn tập của mình.

Ngòi bút dừng lại, nét chấm xuyên qua in lên mặt giấy phía sau.

Dòng thời gian của hai người không hề liên tục, nhưng cô thích anh, vẫn luôn thích anh.

Tình yêu cô dành cho anh từng có một thung lũng, cũng từng có một đỉnh núi, thấp tới mức dường như bị cô lãng quên, cáo tới mức khiến cô phải dùng hết sức lực bình ổn cảm xúc.

Cụ thể là khi nào vậy?

Có lẽ là ngay từ lần đầu gặp mặt, có lẽ là sau khoảng thời gian im lặng quan sát, có lẽ là buổi tối bọn họ ngồi cùng nhau nghe nhạc.

Cũng có thể là lần gặp lại anh ở đại học, cũng có thể là một ngày bất kỳ sau đó.

Mà hiện tại, đoạn tình cảm này đã thoát khỏi sự khống chế, bắt đầu ngày càng tăng.

Nhưng nếu tính ra, bọn họ thật sự thân thiết kỳ thật chỉ có nửa năm.

Từ Tư Nhiên liệu có một chút cảm giác giống như cô không?

Vì vậy, suy nghĩ của cô vẫn luôn thay đổi.

Cứ như vậy mà đi xuống, có đôi khi cô lại nghĩ, bốn năm đại học, tiếp tục làm bạn, có khi đó sẽ là hồi ức đáng quý của nhiều năm sau.

Nhưng có lúc cô lại nghĩ, bất kể kết quả thế nào, ít nhất tại thời điểm này cô sẽ không hối hận, ho dù tới cuối cùng rất có khả năng họ không thể làm bạn.

Mặc kệ thế nào, luôn có tiếc nuối.

Hiện tại có thể duy trì bao lâu thì được bấy lâu.

Cái gì cũng không nói, thế cũng tốt.