Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Chương 20



Edit: Mướp

Dường như Khúc Úy cảm nhận được điều gì đó, cô mơ hồ mở mắt ra nhìn bàn tay của hai người đang đan vào nhau, ánh mắt có hơi mê man, sau đó cô làm như không có gì thản nhiên rụt tay lại nói: "Ngại quá."

Chung Từ trầm mặc mỉm cười, ánh nắng vừa hay phản chiếu tròng kính của hắn lên tấm kính, Khúc Uý trông thấy ánh mắt hơi u tối của hắn.

Mãi tới giữa trưa xe buýt mới đến Đình An.

Cả đoàn người dắt nhau vào khách sạn check-in.

Chung Cảnh không lừa Khúc Uý, một mình cô được tận hưởng căn phòng đơn có view biển cực kỳ đẹp.

Qua cửa kính trong suốt từ trần nhà xuống sàn có thể nhìn thấy bờ biển mênh mông, ánh nắng nhảy múa trên những gợn sóng lăn tăn ngoài mặt biển, Khúc Uý đứng trước cửa sổ một lúc lâu, bất tri bất giác tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Buổi trưa mọi người tổ chức tiệc BBQ trên bờ biển, là hai nữ nhân viên duy nhất của công ty, Khúc Uý và Chung Cảnh không cần phải động tay động chân, chỉ có team đàn ông nướng thịt bày ra trước mặt cho họ ăn.

Công ty toàn những người trẻ tuổi, bình thường họ làm việc cả ngày trước máy vi tính nên trông có hơi thiếu sức sống, lần đi dã ngoại này khiến ai nấy đều tràn đầy sinh lực, chỉ cần có tí cồn vào là lời ra ngay.

Khúc Uý cũng uống chút bia, tửu lượng của cô không cao nên chỉ mới uống hai chai thôi mà gò má đã ửng hồng, nghe người khác kể mấy câu chuyện hài cô cũng cười phụ họa theo.

Chung Từ ngồi bên cạnh Khúc Uý, không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt của hắn luôn dính trên người cô, hình như sau khi uống rượu vào, cô cũng hoạt bát hơn giống những người khác, ngay cả nụ cười cũng sinh động hơn bình thường.

Chung Từ thu hồi ánh mắt, ngửa đầu uống một hớp bia, khoé môi bất giác cong lên.

Bữa tiệc này kéo dài từ trưa tới tối.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, sau đó những vệt sáng cuối cùng cũng biến mất sau đường chân trời.

Ăn uống no say, nhìn mặt đất bừa bộn, Khúc Uý không bận việc gì nên đi theo các đồng nghiệp thu dọn tàn cuộc. Cô xoay người thu dọn đồ nướng còn thừa, chợt một ai đó vô tình đụng phải cô.

Khúc Uý quay đầu lại hoá ra là Chung Cảnh.

Chung Cảnh hơi say ngà ngà, thấy Khúc Uý liền không nói không rằng ôm cô như con gấu bông: "Uý Uý, tôi uống hơi nhiều, giờ đau đầu lắm ý."

Giọng nói của cô ấy vô cùng hồn nhiên, nếu đổi lại là một chàng trai nào đó thì đoán chừng xương cốt đều nhũn hết ra.

Khúc Uý vòng hai tay ôm Chung Cảnh, cô vỗ vỗ lưng cho cô ấy rồi nói: "Đau đầu thì về phòng nghỉ ngơi nhé."

Chung Cảnh gật đầu bừa bãi, cô ấy dựng thẳng lưng lên, mắt đảo khắp tứ phía sau đó gọi to: "Chung Từ!"

Chung Từ đang cầm bịch rác, nghe tiếng Chung Cảnh gọi liền đưa cho chàng trai bên cạnh sau đó đi qua hỏi: "Sao thế?"

Chung Cảnh quệt môi, làm nũng lên tiếng: "Đưa em về phòng đi."

Chung Từ nhìn thoáng qua Khúc Uý rồi gật đầu, hắn dìu Chung Cảnh nói: "Đi thôi."

Rốt cuộc người đông sức lớn, chả mấy chốc mà dọn sạch bãi chiến trường, Khúc Uý đi theo mọi người về khách sạn.

Nhưng lúc trở về phòng thay quần áo xong thì cô phát hiện chẳng thấy điện thoại đâu cả, cả ngày nay cô mặc quần đùi, túi quần vừa nông vừa mỏng, sợ là lúc không để ý bị rơi đâu đó rồi.

Suy đi nghĩ lại, Khúc Uý quyết định đến bờ biển thử vận may, có khi sẽ tìm thấy ở đó.

Trời tối đen như mực, cô bước từng bước trên bờ cát xốp mọn, đi đến nơi bọn họ tụ tập ăn uống hồi chiều, nào biết Chung Từ cũng ở đây.

Hai người đối mặt nhau, Khúc Uý hơi nghi ngờ hỏi: "Không phải anh đưa Chung Cảnh về phòng sao?"

Chung Từ không lên tiếng, lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, chiếc mà cô làm rơi nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay hắn.

Khúc Uý kinh ngạc, cầm lấy điện thoại, xác định là của mình xong mới hỏi: "Sao lại ở chỗ anh thế?"

Chung Từ cười khổ, cô em gái của hắn đùng là lắm chiêu, sáng thì giả bộ say xe để đổi chỗ ngồi với Khúc Uý, buổi tối thì giả bộ say rượu trộm điện thoại của cô, dường như hắn không làm gì nhưng vẫn thấy có lỗi với cô.

"Có thể đi đến nơi này với tôi một chút không?" Chung Từ không trả lời vấn đề của Khúc Uý mà đưa ra một lời mời.

Khúc Uý ngẩn người, cảm thấy hình như Chung Từ có điều gì muốn nói, thế là cô gật đầu đồng ý.

Hai người đi dọc bờ biển không có chủ đích, cả hai đều im lặng hồi lâu.

Thực ra Khúc Uý không thích biển vào ban đêm.

Trong đêm tối, biển khác hẳn với sự bao la ban ngày, sóng không hiền hòa như ban ngày, đánh vào bờ biển những đợt sóng nhấp nhô, xa xa có thể nhìn thấy những chiếc đèn lồng đánh cá đang thắp sáng. và xa hơn một chút, nơi này hoàn toàn bị bóng tối vô tận nhấn chìm, lộ ra dấu vết bí ẩn chưa biết.

Đột nhiên điện thoại trong túi reo lên, Khúc Uý cúi đầu nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, ngoài Thẩm Dung Dữ ra thì là ai được.

Cô do dự một lát, sau đó ấn từ chối cuộc gọi và cất điện thoại vào túi.

Nhưng năm giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Khúc Uý không nhìn, trực tiếp tắt đi.

Chung Từ dừng bước, cười nhạt hỏi: "Không nghe điện thoại à?"

"Không phải cuộc gọi quan trọng." Cô thuận miệng nói.

Chung Từ nhìn bộ dạng bình tĩnh thản nhiên của Khúc Uý, trong lòng hiện lên một nỗi bất an, hắn nghĩ ngay tới người đàn ông hôm đó trong quán bar, trực giác mách bảo người đó và Khúc Uý có liên quan tới nhau.

Cơn chua xót bất giác ùa về.

Mượn ánh trăng mờ ảo, Chung Từ bình tĩnh nhìn gương mặt Khúc Uý, hắn từ từ vươn tay, mơn trớn gò má mềm mại của cô, "Khúc Uý..."

Có lẽ chuông cảnh báo trong lòng mình hôm nay vang lên quá mạnh, cũng có lẽ vì lí do khác, nói tóm lại trái tim Chung Từ có hơi gấp gáp, hắn vội vàng muốn bắt lấy chút gì đó.

Khúc Uý bối rối vì sự đụng chạm này, đang định mở miệng thì chuông điện thoại lại vang lên tiếp, cô cảm thấy như đang chìm vào biển rộng thì vớ được miếng gỗ nổi, cô cầm điện thoại di động lên sau đó nói: "Tôi còn có việc, chuyện này để sau hãy nói nhé."

Cô quay người, vừa định bắt điện thoại...

"Đừng đi." Cổ tay cô bị Chung Cảnh nắm chặt, mang theo nhiệt độ cơ thể của người đối diện.

Mái tóc dài của Khúc Uý bị thổi tán loạn, cô xoay đầu, cô sợ sệt nhìn bàn tay đang giữ chặt cô trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Từ, đôi mắt ấy trước giờ luôn ấm áp nhưng trong màn đêm u tối có hơi tịch mịch và nguy hiểm.

Sao Khúc Uý không hiểu được điều này có ý nghĩa gì cơ chứ.

"Anh..."

Chưa nói hết câu cô đã bị kéo vào trong lồng ngực của một người đàn ông.

Trong hơi thở toàn là mùi hương của người đàn ông lạ lẫm, khác biệt hoàn toàn với mùi hương của Thẩm Dung Dữ. Khúc Uý cảm thấy trong lòng rối loạn cực kỳ, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực, muốn từ chối nhưng lại bị ôm chặt bởi một vòng tay mạnh mẽ, đáng tin.

"Bài hát đó ở quán bar là dành tặng em." Chung Từ chống cằm lên đỉnh đầu Khúc Uý và nói khẽ.

Khúc Uý giống như cảm nhận được nhịp đập trái tim của hắn, nghe thấy lời thổ lộ trong nháy mắt hiện lên dáng vẻ Chung Từ vừa đàn vừa hát, còn cả lần trước cô lên xe của hắn, Chung Từ từng cười nói bảo cô sau này quan tâm đến hắn thêm một chút.

Thì ra không phải trùng hợp cũng không phải trò đùa.

Nhưng như vậy thì sao, tình yêu với cô có quan hệ gì chứ?

Không nhắc đến gia đình cực phẩm của cô, mà còn cả mối quan hệ dây dưa không dứt giữa cô và Thẩm Dung Dữ, hơn thế nữa là cô chưa từng nghĩ bản thân và Chung Từ sẽ có quan hệ gì khác ngoài công việc.

Khúc Uý nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mình dần bình ổn hơn.

Cô dùng hai tay đẩy nhẹ Chung Từ ra, Chung Từ nhìn thấy cặp mắt đen láy của cô, dường như đã khôi phục sự bình tĩnh lạnh lùng, hắn âm thầm ảo não.

"Tôi xin lỗi, tôi không có suy nghĩ đó với anh." Khúc Uý lạnh nhạt lên tiếng, "Mà anh cũng chưa chắc thật sự yêu thích con người thật của tôi."

Con người thật của cô ấy? Chung Từ hơi mê man, nhưng Khúc Uý không chịu nói thêm, cô nhìn thằng vào mắt anh rồi lùi lại từng bước, sau đó quyết liệt rời khỏi.

Đêm lạnh như đông, hắn nhìn bóng lưng mảnh mai yếu đuối của cô gái từng bước rời đi, mãi cho đến khi khuất bóng.