Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Chương 36



Editor: Mướp

Gần đây, cuối tuần nào Khúc Úy cũng ở tại nhà của Thẩm Dung Dữ.

Tối chủ nhật, khi Khúc Úy đang ngồi trên giường xem TV thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô vừa nhấc máy lên thì nghe thấy giọng điệu lo lắng của Trần Phương Du ở đầu dây bên kia hỏi cô gần đây có gặp Khúc Gia không, bà ấy nói đã hai ngày rồi bà chưa liên lạc được với anh ta.

Khúc Úy giật mình khi nghe Trần Phương Du hỏi, quả thực đã lâu lắm rồi không thấy tin tức gì của Khúc Gia, lần cuối cô gặp anh ta là hồi ở đồn cảnh sát.

Thế là Khúc Úy không còn cách nào khác ngoài việc ăn ngay nói thật, cô nói với Trần Phương Du rằng gần đây không có liên lạc với Khúc Gia.

Trần Phương Du nghe xong vô cùng lo lắng nhưng bà đang ở ngoài quê không thể làm gì hơn chỉ có thể tiếp tục nhờ Khúc Úy tìm cách.

Khúc Úy thuận miệng đồng ý.

Sau khi nói chuyện với Trần Phương Du xong, Khúc Úy thử gọi vào số của Khúc Gia nhưng không liên lạc được.

Cô suy nghĩ một lúc rồi mở lịch sử cuộc gọi lên, tìm số lúc trước Cận Dĩnh đã gọi để gọi thử nhưng cũng không được.

...

Khúc Úy cầm di động có hơi xuất thần, không biết vì sao trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Thẩm Dung Dữ tắm rửa xong đi ra thì trông thấy Khúc Úy đang ngẩn người ngồi trên sàn nhà, anh ấm áp đi đến bên cô, xoa tóc nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Khúc Gia có liên lạc với anh không?"

Thẩm Dung Dữ dùng khăn tắm lau sạch nước trên người, thuận miệng trả lời: "Không, từ lần đánh nhau với anh ta xong thì cũng không thấy anh ta tìm anh nữa, anh trai của em hiếm lắm mới thấy có khí phách như vậy, anh tưởng anh ta sẽ đến tìm anh đòi tiền nữa đấy."

Khúc Úy trầm ngâm gật đầu, đúng vậy, đàng hoàng không phải cái nết của Khúc Gia, cho nên cô mới thấy kỳ lạ, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, Khúc Gia thì liên quan gì tới cô, anh ta không tới làm phiền cô nên tạ ơn trời đất mới đúng.

Thẩm Dung Dữ nhíu mày: "Có chuyện gì à?"

"Mẹ em gọi điện bảo không liên lạc được với Khúc Gia nên vô cùng lo lắng, em gọi thử vào số của anh ta với Cận Dĩnh thì đều trong trạng thái tắt máy nên em cũng hết cách rồi."

Thẩm Dung Dữ thờ ơ: "Một người trưởng thành như anh ta thì có thể xảy ra chuyện gì được, em không cần lo lắng cho anh ta đâu."

Khúc Úy bĩu môi: "Chẳng bằng em lo cho bản thân mình còn hơn là lo cho anh ta."

——

Ngày hôm sau.

Vào thứ hai, ở công ty có rất nhiều việc, sáng sớm Khúc Úy giúp Chung Từ sắp xếp tài liệu cuộc họp thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Là số điện thoại cố định xa lạ.

Đôi mắt của Khúc Úy dán chặt vào màn hình máy tính, viết xong một đoạn mới ấn nút trả lời, chưa kịp nói alo thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: "Xin chào, đây là sở cảnh sát quận Hải Tây, xin hỏi cô là Khúc Úy đúng không ạ?"

Khúc Úy nghe giọng điệu lạnh lùng máy móc như vậy trong lòng không khỏi hơi lo lắng, cảnh tượng này rất giống lần trước khi Khúc Gia yêu cầu cô trả tiền phòng, nhưng lần này đổi địa điểm sang đồn cảnh sát. Nhất thời, Khúc Úy cảm thấy hơi choáng váng, không biết Khúc Gia đã gây ra rắc rối gì.

Cô bực bội xoa tóc rồi trả lời: "Đúng vậy, là tôi."

Lúc trả lời, Khúc Úy vẫn còn nghĩ rằng lần này không biết cô phải giải quyết chuyện gì nữa đây.

"Tôi gọi để báo cho cô biết, anh trai của cô - Khúc Gia là nghi can trong một vụ án giết người, đang bị giam giữ tại đồn."

Giọng điệu của người đàn ông đầu dây bên kia không mang theo bất cứ cảm xúc nào, như thể anh ta chỉ đang thông báo với cô rằng chiều sẽ bị cắt nước vậy đó.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng trong giây lát.

Phải mất một lúc Khúc Úy mới tiêu hóa được hết ý nghĩa của câu nói này.

Khúc Gia giết người.

Khúc Gia thế mà giết người?!

Cô thậm chí còn định mở lịch ra coi xem có phải nay là ngày cá tháng tư hay không.

Nhưng trong nội tâm cô vô cùng rõ ràng, đây không phải là một trò đùa.

Lúc này vừa hay Chung Từ mở cửa văn phòng bước vào, vừa vào hắn đã thấy Khúc Úy mặt trắng bệch đang nghe điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp ấy không còn một tia huyết sắc nào.

Chung Từ chưa từng thấy bộ dạng này của Khúc Úy, hắn nhíu mày, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, hắn co ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn: "Em không sao chứ?"

Khúc Úy cứng ngắc ngẩng đầu: "Giám đốc Chung..."

Cô kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, nói ngắn gọn: "Tôi có việc gấp cần xử lý, tôi có thể ra ngoài một chút không?"

Chung Từ biết rõ nếu không phải việc gì nghiêm trọng thì Khúc Úy sẽ không thất thố như vậy, cô luôn là một cô gái điềm tĩnh trong các tình huống.

Hắn gật đầu: "Đi đi, có việc gì thì tôi sẽ bảo Chung Cảnh đi làm là được."

Khúc Úy cảm ơn anh sau đó nhấc túi xách vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trời đã vào cuối thu, lá cây rụng đầy mặt đất do bị gió thổi, giẫm lên luôn có tiếng xào xạo, Khúc Úy chạy ra ngoài lề đường để bắt taxi nhưng mãi không được chiếc nào.

Cơn gió mùa thu lạnh lẽo thổi mái tóc dài của cô rối tung nhưng đồng thời nó cũng khiến cô bình tĩnh lại đôi chút.

Sau cơn kinh ngạc, trong lòng cô hiện lên một chút cảm giác thờ ơ.

Khúc Gia giết người thì liên quan gì đến cô, bọn họ ngoại trừ quan hệ huyết thống ra thì có điểm nào giống người thân đâu?

Thay vì nói là thân thích thì chẳng bằng nói họ là kẻ thù còn đúng hơn.

Lúc cô đến đồn cảnh sát quận Hải Tây đã là hai tiếng sau.

Ở đồn cảnh sát, Khúc Úy đã được giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Khúc Gia giết người nguyên nhân là do Cận Dĩnh cắm sừng hắn.

Cận Dĩnh và người đàn ông bị giết chết kia bị Khúc Gia bắt gian tại giường, vì quá xúc động mà hắn cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà đâm người đàn ông đó 22 nhát dao, người đàn ông đó chết trên đường đến bệnh viện.

Mà Khúc Gia bị bắt tại chỗ và hắn cũng thành thực nhận tội.

Khúc Úy cẩn thận nhớ lại gương mặt của Cận Dĩnh, thật ra ấn tượng của cô về cô gái này có hơi mơ hồ, cô chỉ nhớ cô ấy là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt rụt rè.

Không ngờ Khúc Gia lại hủy hoại cuộc đời chỉ vì một cô gái như vậy.

Khúc Úy luôn coi thường Khúc Gia, là loại cảm giác coi thường từ tận sâu trong xương tủy, cô cảm thấy anh ta không những là một kẻ hèn nhát, chỉ dám hành động vô lại và 'hút máu' gia đình nhưng giờ đây kẻ hèn nhát ấy đã giết chết một người.

"Người nhà hiện nay không có quyền vào thăm." Anh cảnh sát nhắc nhở theo thông lệ, "Mau chóng tìm luật sư cho anh ta đi."

Trên đường trở về Khúc Úy suy nghĩ rất nhiều, đối với cô mà nói Khúc Gia không tồn tại là tốt nhất.

Nhưng đối với Trần Phương Du mà nói, đây chính là một sự đả kích lớn.

Sau khi bố chết, Khúc Gia chính là trụ cột tinh thần của Trần Phương Du, nhưng hiện giờ chỉ sợ ngay cả tính mạng Khúc Gia cũng không giữ nổi.

Ngay cả bản thân Khúc Úy cũng không biết sau này bọn họ sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

Cô chợt nghĩ đến những gì mình nói với Thẩm Dung Dữ ngày hôm đó.

Cô nói: Em cực kỳ muốn biết nếu có một ngày niềm hy vọng của bà ấy hoàn toàn tan vỡ thì mẹ em sẽ cảm thấy thế nào...

Bây giờ có lẽ cô sẽ sớm biết thôi...

Thành thật mà nói, cho dù chuyện như vậy xảy ra, Khúc Úy cũng không muốn nhúng tay vào, cô thật sự không muốn lội vào vũng nước bùn này một chút nào.

Nhưng mà con người luôn bị huyết thống và đạo nghĩa tình thân trói buộc.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Xe taxi chạy trên một con đường đông đúc.

Khúc Úy gục đầu ngồi ở hàng ghế phía sau nặng nề thở dài.