Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Chương 39



Editor: Mướp

Mưa tạnh, ổ gà trên đường đọng đầy nước.

Chiếc Land Rover trắng đậu trước khu dân cư, Thẩm Dung Dữ ngồi ở ghế lái hút thuốc, mặt đất ẩm ướt vương đầy tàn thuốc, gió đêm mùa thu lùa qua cửa sổ lạnh thấu xương.

Đêm dường như dài vô tận, Thẩm Dung Dữ im lặng ngồi trong xe hút hết điếu này đến điếu khác.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng thấy ánh đèn xe chiếu sáng, Thẩm Dung Dữ đột nhiên tỉnh táo, phút chốc nghiêng người nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Mãi đến khi xe dừng lại trước cổng khu nhà, Thẩm Dung Dữ nhìn thấy người anh muốn gặp cùng với...người anh không muốn gặp, anh hơi nheo mắt, dập điếu thuốc rồi nhìn vào đồng hồ, 22:54.

Anh kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, bước ra khỏi xe, kiêu ngạo đi đến trước mặt Khúc Úy và Chung Từ.

"Anh Chung, lại gặp nữa rồi."

Chung Từ nhìn Thẩm Dung Dữ nhẹ gật đầu, ánh mắt luôn luôn ấm áp lúc này ẩn giấu một chút sắc bén.

Đã mấy ngày rồi Khúc Úy chưa gặp thẩm Dung Dữ, mấy ngày nay ngay cả nhắn tin bọn họ cũng không gửi một tin nào, không ngờ hôm nay anh đột nhiên lại xuất hiện. Cô nhìn người đàn ông mặc lễ phục, lúc này cô thực sự không còn sức lực để đối mặt với mâu thuẫn giữa hai người.

Khúc Úy trả lại áo khoác cho Chung Từ, "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Ý định ban đầu của cô là mong Chung Từ có thể nhanh chóng rời đi, tránh cho việc xung đột tiếp tục leo thang.

Dù sao thì với tính tình đó của Thẩm Dung Dữ...

Tuy nhiên, Chung Từ còn chưa kịp nhận lại áo thì một bàn tay khác đã tóm lấy lấy chiếc áo khoác đen trước.

Thẩm Dung Dữ nắm áo trong tay, nhìn Chung Từ một lúc, nụ cười có vẻ chân thành nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng thù địch, nói: "Anh Chung chiếu cố người khác như vậy đừng để bản thân bị cảm lạnh."

Chung từ khẽ nhíu mày, vừa muốn giơ tay lấy áo thì lại thấy Thẩm Dung Dữ nhẹ buông tay, chiếc áo đen thoáng chốc rơi thẳng xuống đất, phía dưới là một vũng nước đọng, chiếc áo rơi xuống trong nháy mắt nước văng lên tung tóe.

Khúc Úy vô thức "Ối" một tiếng, ngồi xuống định nhặt áo lên nhưng cùng lúc đó Thẩm Dung Dữ nắm chặt lấy cổ tay cô.

Anh nhìn không chớp mắt, cười khinh miệt: "Ngại quá, trượt tay."

Chung Từ nghe vậy chỉ cười nhẹ, tựa như đang cười nhạo Thẩm Dung Dữ ngây thơ. Hắn không nói chuyện lại với anh cũng không thèm quan tâm đến chiếc áo rơi trên mặt đất, ngược lại nhìn chăm chú vào Khúc Úy nói: "Nếu có gì cần giúp thì cứ tới tìm anh."

Nói xong hắn quay người rời đi, dáng vẻ không coi ai ra gì, như thể Thẩm Dung Dữ không hề tồn tại.

"Không cần." Thẩm Dung Dữ có chút tức giận, đứng tại chỗ lớn tiếng ngắt lời: "Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh Chung làm như vậy tựa như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Chung Từ quay lại, nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, loại bình tĩnh này trong mắt Thẩm Dung Dữ cảm thấy hơi đáng ghét.

Sau đó hắn thờ ơ phản bác: "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à? Tôi thấy câu này hợp với anh Thẩm hơn đấy."

Thẩm Dung Dữ cứng đờ, dường như đã hiểu ý châm chọc trong câu nói của hắn. Nhưng Chung Từ làm sao có thể biết được chuyện giữa anh và Khúc Úy?

Anh thầm siết chặt tay, nét mặt lạnh lùng băng giá: "Dù anh Chung có giúp kiểu gì cũng không cần, bạn gái của tôi thì tôi sẽ tự giúp."

...

Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang không biết đã bị hỏng từ bao giờ, bóng đèn bụi bặm nhấp nháy trong bóng tối.

Khúc Úy và Thẩm Dung Dữ lần lượt leo cầu thang. Bầu không khí trầm mặc và lạnh lẽo lạ thường.

Thẩm Dung Dữ không nhịn nổi bầu không khí quỷ dị này, trong lòng anh bây giờ đang chất chứa rất nhiều nghi vấn, mỗi một câu hỏi đều đủ để khiến anh nổi điên.

Vì sao Khúc Úy và Chung Từ lại cùng nhau đến bệnh viện?

Vì sao Chung Từ lại biết rõ chuyện của anh và Khúc Úy?

Thẩm Dung Dữ không kìm nén được cảm xúc, anh bước nhanh hơn, sau đó nói: "Lúc nãy anh có gọi điện cho em."

Bước chân của Khúc Úy không dừng lại: "Em không biết."

"Anh biết, cuộc gọi đó là Chung Từ nhận, hắn nói bọn em ở bệnh viện."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Sau bao vấp ngã, Thẩm Dung Dữ và Khúc Úy mới có được như ngày hôm nay, đương nhiên Thẩm Dung Dữ không xúc động lỗ mãng như lúc trước, anh cần tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cuối cùng Khúc Úy cũng dừng bước, cô lẳng lặng đứng ở trên hành lang, màn đêm đen kịt che giấu đi sự hoảng sợ của cô, một lúc sau cô cụp mắt nói: "Thẩm Dung Dữ, mẹ em mất rồi."

Thẩm Dung Dữ: "..."

Anh không ngờ là đáp án này.

Vào lúc này Thẩm Dung Dữ mới phát hiện, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà dường như Khúc Úy trở nên gầy hơn rất nhiều, bóng dáng gầy rộc kia dường như sắp bị bóng tối nuốt chửng.

"Khúc Gia giết người, lúc chiều mẹ đến công ty để xin em giúp đỡ Khúc Gia...Nhưng em từ chối." Nói đến đây, tựa như không thể nào đối mặt tiếp được, Khúc Úy giơ tay lên che mắt: "Sau đó bà ấy bị tai nạn ngay trước cửa công ty."

Thẩm Dung Dữ chấn động, anh không ngờ mấy ngày gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sự tức giận chồng chất trong lòng tan biến ngay tức khắc...

Nét mặt của Khúc Úy vừa mong manh mà kiệt sức.

Đôi mắt của cô trống rỗng, chỉ lẩm bẩm lặp lại: "Anh nghĩ xem có phải do em không? Nếu em không thốt ra những lời tuyệt tình như vậy..."

Liệu bà ấy sẽ không phải chết?

Thẩm Dung Dữ cảm thấy trái tim đau nhức, cảm giác đau nhức đó dần lan tràn ra cả cơ thể, một cô gái trẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi vốn không nên phải chịu những thứ này.

Anh luôn hy vọng Khúc Úy có thể sống thoải mái vui vẻ một chút, cho nên quyết định không nói nhiều chuyện tương đối nặng nề, không muốn làm cô lo lắng cũng không muốn mang những lo lắng của đời người tạo thêm phiền phức cho cô.

Trong bóng tối, Thẩm Dung Dữ tiến lên mấy bước, không nói năng gì chỉ ôm chặt Khúc Úy vào lòng: "Không phải, không phải vì em."

"Nghe này Khúc Úy, rất nhiều chuyện em không thể khống chế được, Khúc Gia giết người không phải vì em, mẹ của em qua đời cũng không phải vì em."

Khúc Úy nghe thấy giọng nói kiên định của Thẩm Dung Dữ vang lên trên đầu.

Trong đêm tối tăm, lời nói của anh như thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.

"Em bảo bản thân phải học được cách buông tha chính mình, có nhớ không?"

Khúc Úy thút thít gật đầu, cô nhớ đến buổi tối hôm đó cô đã từng khuyên nhủ Thẩm Dung Dữ như vậy.

Nhưng ngày đó cô cũng đã nói, nếu một ngày niềm hy vọng mang tên Khúc Gia hoàn toàn sụp đổ thì Trần Phương Du sẽ như thế nào?

Khi đó, nội tâm của cô toàn là oán hận, cô không hy vọng bọn họ được sống tốt.

"Em đang nghĩ, có phải sự hận thù của em đã giết chết bọn họ hay không."

Thẩm Dung Dữ khẽ thở dài, sau đó từ tốn nói: "Đừng ngốc như vậy, trên thế giới này mọi chuyện đều có nhân quả, là mẹ em cưng chiều Khúc Gia khiến anh ta bị hủy hoại, nếu như bà ấy giáo dục Khúc Gia tốt thì anh ta sẽ không trở thành tội phạm giết người, nếu không phải anh ta xảy ra chuyện thì mẹ em cũng không phải đến tận đây rồi xảy ra tai nạn bất ngờ."

"Không nên đổ hết mọi tội lỗi nên người mình, có được không?"

Có được không? Anh nhẹ nhàng hỏi.

Dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà trước giờ chưa từng có.

Ánh đèn trên hành lang hoàn toàn tắt ngúm, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết.