Một Người Bạn Của Tôi

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Hoằng là bạn cùng cấp ba và cũng là đồng nghiệp hiện giờ của tôi. Nói là đồng nghiệp thì cũng đánh giá cao bản thân mình quá, thật ra chức vụ của Chu Hoằng còn cao hơn tôi hai cấp lận.

Hôm trước nghe nói cậu ta đi công tác về bị lãnh đạo mời lên uống trà, nguyên nhân là do vấn đề tác phong cá nhân.

Hỏi thăm cặn kẽ mới biết được, khi cậu ta đi công tác ở Thượng Hải đã gặp phải sếp lớn, cái không khéo là lúc ấy cậu ta đang ôm một cậu trai, hai người còn ôm rồi gặm cắn hôn hít nhau cực kỳ vui vẻ nữa chứ.

Chuyện này của Chu Hoằng vừa nằm trong dự liệu của tôi lại vừa không.

Khi học cấp 3, lớp chúng tôi có hai người rất nổi bật*, một người là Chu Hoằng, người còn lại là Dương Lạc.

*Raw là 活宝: ý chỉ kho báu sống, từ này vừa có thể hiểu theo nghĩa tiêu cực và tích cực, tiêu cực thì ý bảo dở hơi, hoặc là kiểu ng sôi nổi năng nổ, vui tính, thu hút sự chú ý hoặc là chỉ mấy người nổi bật.

Chu Hoằng là kiểu anh cả, tập thể lớp toàn dựa vào cậu ta, xui xẻo mỗi cái là thành tích không tốt, cho nên dù cậu ta đã được cả lớp bỏ phiếu đồng ý khi bầu lớp trưởng, chủ nhiệm lớp vẫn sẽ bỏ một phiếu phủ quyết.

Mà Dương Lạc chính là người đảm nhận vị trí lớp trưởng thay Chu Hoằng, cậu ấy là dạng thiên tài học hành điển hình, lại rất tốt bụng, chưa kể còn biết làm nóng bầu không khí nữa. Ngoài chuyện cậu ấy hay quên trước quên sau, thường xuyên bị người ta lừa tiền, dây thần kinh vận động không hề phát triển ra thì hầu như không còn khuyết điểm gì khác.

Dương Lạc là người thông minh, biết mình không đảm đương được hết thì thường xuyên xí xớn bên Chu Hoằng, dùng giọng điệu trúc trắc nhưng vô cùng ton hót gọi “Chu Hoằng ơi, Chu Hoằng à”.

Có đôi khi Chu Hoằng cũng thấy phiền, nổi cơn tam bành nói với Dương Lạc: “Sao cậu ngốc vậy? Học giỏi có ích lợi gì chứ!” Còn Dương Lạc ấy à, cậu ấy như một cái hố đen vậy, Chu Hoằng bùng nổ còn cậu ấy vẫn luôn nhận lấy hết, cứ như không biết giận mà gật đầu đồng ý: “Đúng đúng đúng, cậu nói cái gì cũng đúng hết.”

Cậu ấy luôn cười với Chu Hoằng, bình tĩnh, ấm áp như mặt trời vậy.

Trùng hợp là vào ngày thi đại học hôm ấy, Dương Lạc bị sốt nên phát huy thất thường, trong mười cái tên đứng đầu toàn trường chỉ gắng gượng chen được vào vị trí số tám. Trái lại, Chu Hoằng cứ như có thần trợ giúp, người ở vị trí từ dưới đếm lên như cậu ta lại có thể vào khoa chính quy.

Cuối cùng bọn họ vào học chung một trường.

Cho tới tận bây giờ, lời Chu Hoằng khi nói về Dương Lạc vẫn luôn là: “Chao ôi, cái tên này phiền phức thật, bản thân muốn gia nhập hội học sinh mà cứ nhất quyết lôi kéo tôi vào cùng. Sau đó cậu ta làm trưởng ban tôi làm phó ban, sau thì chủ tịch với phó chủ tịch, mẹ kiếp, lúc nào ở cùng với cậu ta tôi cũng là người muôn đời xếp thứ hai.

Thật ra Dương Lạc có cơ hội học lại để thi lại, nhưng cậu ấy không đi, năm ấy tốt nghiệp tổ chức họp lớp, Dương lạc nói mình học đủ lắm rồi, không muốn học lại nữa.

Nhưng khi đó bọn tôi vẫn chưa trưởng thành, lời nói của bản thân không được coi trọng, đến tiền học lại bố mẹ Dương Lạc cũng đã đóng cho cậu rồi, nghe nói sau đó Dương Lạc rời nhà trốn đi mới thoát được kiếp học lại.

“Cậu ta không rời nhà trốn đi mà chạy đến nhà tôi hỏi tôi có muốn đi du lịch hay không. Tôi cứ tưởng cậu ta muốn đi chơi thật, cuối cùng vừa đi được một ngày mẹ tôi đã bảo bọn tôi phải về ngay, bà nói rằng bố mẹ cậu ta sắp xới tung cả thế giới lên tìm cậu ta đến điên rồi.”

“Tôi bèn ngồi trên giường nói lý với cậu ta, nhưng tên ấy cứ cười, cậu ta cười một cái là tôi cũng bó tay chịu thua luôn. Bọn tôi chơi hơn nửa tháng, sau khi về nhà tôi lại thành kẻ có tội, tất cả mọi người đều nói tôi dạy hư cậu ta, trời đất chứng giám, rõ ràng là cậu ta lừa ông đây!”

Chu Hoằng đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà ăn, tay giơ ly cà phê.

Tôi đang ngồi trên ghế phía sau cậu ta nên không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu khi nói những lời này, nhưng tôi đoán rằng chắc chắn tên đó đang cười.

Hình như Dương Lạc rất vui khi học ở trường đại học hạng hai kia, lần họp lớp vào năm hai, cậu ấy nói cuối cùng mình cũng có thể trải nghiệm cảm giác dễ dàng vượt qua mọi người, nhưng thứ mà cậu nhận được là sự khinh bỉ của Chu Hoằng và thậm chí cả của tất cả chúng tôi nữa.

Chuyện học hành của Chu Hoằng vẫn cứ dựa vào Dương Lạc mới có thể duy trì ở mức vừa đủ đạt trình độ tiêu chuẩn.

“Trình độ này mà còn muốn thi lên thạc sĩ đó!”

Trong bữa tiệc, Dương Lạc uống đến đỏ cả mặt, cậu ấy cười ôm bả vai Chu Hoằng, nhưng vì cánh tay ngắn quá nên trượt xuống dưới rất nhiều lần, cuối cùng, cậu đu cả người lên người Chu Hoằng. Cậu vỗ vỗ mặt Chu Hoằng, nói bằng giọng say khướt: “Cậu thi đi, thi đi, có tôi ở đây, đảm bảo cậu có thể thi đỗ vào trường xuất sắc nhất cả nước!”

Lũ chúng tôi ghẹo Dương Lạc: “Chu Hoằng người ta muốn thi thạc sĩ ở nước ngoài cơ, không mang cậu theo đâu.”

Lúc mới đầu nghe vậy, Dương Lạc cười khẩy: “Tên này ấy hả? Ha ha, thi tận ở nước ngoài ư?” Cậu cười mà khóe miệng lại trề xuống, lộ ra biểu cảm rất khổ sở, cậu dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn Chu Hoằng: “Cậu đừng đi nước ngoài, xa quá, tôi với không tới.”

Thật ra khi nói câu này, Dương Lạc đã hơi xỉn rượu rồi, nhưng tôi tin chắc rằng Chu Hoằng nghe thấy rất rõ, tuy nhiên cậu ta cũng không nói gì cả.

Có người đang hát bài “Kỷ niệm” trong phòng KTV, người đang hát mang dụng ý riêng, sửa lời ca thành: “Tôi chỉ muốn níu kéo những năm tháng ấy, để nói tiếng yêu cậu*.”

*Câu gốc là: “Tôi chỉ muốn níu kéo những năm tháng ấy, để nói câu “Tạm biệt”.” – Bản gốc Kỷ niệm của Lôi Vũ Tâm là hát về tình cảm bạn bè, tạm biệt những ngày tháng cấp 3, các bạn có thể nghe bản gốc vietsub ở đây: link video

Rất nhiều năm sau, một người bạn cùng lớp đã đề cập về chuyện đó với tôi, nói rằng ngày đó cậu ta nhìn thấy Dương Lạc hôn Chu Hoằng trong một góc sô pha, nhưng Chu Hoằng lại đẩy Dương Lạc ra.

Năm ba, năm bốn rồi lại đến thạc sĩ năm nhất, năm hai, Chu Hoằng và Dương Lạc vẫn luôn ở bên nhau. Giờ ngẫm lại mới thấy rất lạ, nếu Chu Hoằng không thích Dương Lạc thì sao lại không né tránh?

Dương Lạc học rất giỏi, trường cậu thi lên thạc sĩ là trường danh giá số một số hai cả nước, về phần tại sao Chu Hoằng lại theo học được ở đó, chúng tôi cũng không biết rõ lắm.

Tôi gặp lại Chu Hoằng vào năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, Chu Hoằng đến xin việc ở công ty chúng tôi, tôi đi tiếp đãi nhân viên mới cùng với HR, gặp lại Chu Hoằng đã lâu không thấy, đến lúc đó tôi mới biết tin Dương Lạc đã qua đời rồi.

“Hồi học thạc sĩ năm thứ hai cậu ấy về quê, được nửa đường thì xảy ra tai nạn xe cộ.”

Kết thúc phỏng vấn, Chu Hoằng ngồi với tôi ở phòng tiếp khách, giọng điệu lúc nói chuyện của cậu ta cực kỳ bình tĩnh, nhưng cà phê cậu cầm trên tay lại gợn lên từng đường sóng. Tôi hỏi cậu: “Cậu căng thẳng à?”

Chu Hoằng nói không, cậu ta đã chuẩn bị trước cho phần thi tuyển dụng của công ty chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ thì người nhận được offer chính là cậu ta.

Người mới được công ty tuyển dụng đều phải làm trắc nghiệm tâm lý, tôi nhớ rõ là lúc ấy điểm của Chu Hoằng rất thấp, chuyên gia phân tích nói một thuật ngữ mang tính chuyên môn, tôi không nhớ rõ lắm, đại khái là Chu Hoằng là một người rất mâu thuẫn, không thể hiểu rõ chính mình.Số 2: Tui cứ tưởng là ngọt 

Sau đó Chu Hoằng cũng nhắc lại chuyện này với tôi, cậu ta nói rằng thật ra trắc nghiệm tâm lý rất chuẩn. Tôi mới đáp, vậy cậu có biết bản thân mình mâu thuẫn ở chỗ nào không? Chu Hoằng cười đầy cay đắng nói với tôi: “Tôi vẫn luôn biết.”

Quay lại nói về chuyện “Tác phong cá nhân” lần này. Do chỉ là “Cá nhân” thôi nên Chu Hoằng cũng không phải chịu phạt gì cả, trong một doanh nghiệp nước ngoài vẫn luôn cởi mở thế này, vấn đề tác phong của Chu Hoằng còn có thể đổi thành từ “Cá tính”.

Thú thực tôi chẳng ngạc nhiên xíu nào đối với cái “Cá tính” này của Chu Hoằng. Còn nhớ năm đầu cậu ta đến công ty làm, bọn tôi về quê tham gia buổi họp lớp ở chỗ cũ, khi tất cả mọi người quẩy đến tưng bừng, chỉ có mình Chu Hoằng ngồi trong một góc hát ca, bài ca cậu hát chính là “Kỷ niệm” mà Dương Lạc đã từng hát.

Giọng cậu ta bị sự ồn ào của mọi người áp đảo, liếc mắt nhìn sang cứ như một người bị mất tiếng, miệng đóng rồi lại mở nhưng không nghe thấy gì.

Ngày đó, tôi cảm thấy chắc chắn rằng thứ mà Chu Hoằng hoài niệm khác với chúng tôi.

Hôm Chu Hoằng bị mời lên uống trà cũng là ngày tôi tăng ca đến tận khuya, thật ra có thể về nhà làm việc, nhưng tôi lại tham vì không phải trả tiền điện khi ở công ty nên vẫn cứ ngồi nán lại đến tận mười rưỡi đêm.

Chu Hoằng gõ mở cửa kính chỗ tôi, đưa cho tôi bữa ăn khuya, khi trông thấy cậu ta đeo kính tôi đã biết ngay tên này cũng đang tăng ca.

Hai người đều làm việc đến phát mệt rồi nên bèn ngồi trong văn phòng tán gẫu, chủ đề lại quay sang chuyện cậu ta bị mời lên “uống trà” lúc nào không hay.

Chu Hoằng không trả lời thẳng mà hỏi lại tôi thế này: “Cậu sẽ không khinh thường tôi đâu nhỉ?” Tôi đáp khinh thường cậu làm gì, cậu dũng mãnh đến thế cơ mà, dám hôn hít trước mặt sếp lớn.

Chu Hoằng cười ha ha, nói: “Tháng này tôi đã hôn hít trên đường với ít nhất là bốn người con trai khác nhau rồi, cậu có tin hay không?”

Tôi nói rằng tin chứ, cậu có gan đến thế thì làm gì chẳng được? Sau đó, Chu Hoằng dựng ngón cái với tôi, không biết tại sao tôi lại chợt nói suy nghĩ ở trong lòng ra thành lời: “Cậu nói xem, nếu Dương Lạc còn sống thì cậu ấy có giận không?”

Chu Hoằng lặng thinh. Qua một hồi lâu, mãi đến khi cà phê trong tay bọn tôi lạnh hẳn, cậu ta mới mở miệng đáp: “Cậu có nhớ buổi thể dục giữa giờ hồi cấp ba của bọn mình không? Mỗi ngày đều phải chạy 800 mét quanh sân thể dục, Dương Lạc rất kém khoản này, thường xuyên trốn tập. Lúc đấy tôi là ủy viên môn thể dục, chủ nhiệm luôn bảo tôi đi bắt cậu ấy về.”

“Lần thể dục giữa giờ cuối cùng trước khi thi đại học, tôi tìm thấy cậu ấy trên sân thượng, cậu ấy không phát hiện ra, tôi đã đứng một mình dưới bậc thang ngắm cậu ấy rất lâu. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy gió thổi từ phía đó rất ấm áp.”

“Ngày đó hẳn là tôi đã muốn nói gì đó, nhưng nhiều năm qua rồi cũng quên mất. Cậu ấy nhìn thấy tôi thì hất mặt lên cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại cậu ấy, thời tiết rất đẹp, hai đứa sóng vai đứng trên sân thượng ngắm nhìn học sinh chạy trên sân thể dục. Ngày ấy, chẳng ai trong chúng tôi nói ra lời nào cả.”

Khi Chu Hoằng nói chuyện, đôi mắt cậu luôn nhìn chằm chằm vào cà phê, cậu nói xong lâu rồi nhưng chúng tôi mãi vẫn không mở miệng nói tiếp.

Có đồng nghiệp đi ngang qua, chúng tôi bừng tỉnh, tôi đứng lên thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Chu Hoằng nói đi đường cẩn thận, sau đó quay về văn phòng một mình.

Tôi nhìn cậu xoay người, đưa lưng về phía tôi đi về phía phòng kính. Khu làm việc đã chẳng còn mấy ai, đoán chừng tôi sẽ thuộc tốp cuối cùng ngồi xe buýt. Đêm nay Chu Hoằng sẽ không về nhà, có lẽ là tối mai, tối kia và cả tối những ngày sau nữa, cậu đều sẽ ngồi một mình trong căn phòng kính này gõ bàn phím… Với một người phải khó lắm mới có thể học được cách tiếp nhận như cậu, muốn bắt cậu buông ra lần nữa chắc hẳn sẽ cần rất nhiều rất nhiều năm, hoặc cũng có thể cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.

Hoàn thành.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!