Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 17: Náo loạn trong tang lễ



Mạc Thiệu Khiêm không nhớ mình đã chìm sâu vào giấc ngủ từ khi nào nữa.

Hắn đã mơ một giấc mơ thật dài.

Hắn thật sự đã mơ thấy Đồng Khiết, mơ thấy cô đang ngồi trong ngôi nhà mà hắn đã từng ghét cay ghét đắng.

Cho đến tận khi tỉnh dậy, Mạc Thiệu Khiêm vẫn còn thất thần.

Thông qua một người bạn, hắn có được địa chỉ diễn ra đám tang của Đồng Khiết.

Tang lễ do một tay Hứa Nguyệt sắp xếp, tất cả những người bạn thân thiết đều được mời.

Th.i th.ể của Đồng Khiết được h.ỏa tá.ng nên chỉ có tấm chân dung đen trắng và bình đựng tro cốt đặt trong đại sảnh.

Trong hình là một người phụ nữ nhợt nhạt, mong manh nhưng nụ cười lại tươi như hoa.

Hứa Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu đen, tay cầm một chiếc ô đen, đôi mắt cô ấy đỏ hoe lên vì khóc nhiều.

Những người đến dự đều mặc vest đen, không một ai nói nào.

Lúc Mạc Thiệu Khiêm trực tiếp đẩy cửa xông vào đã gây ra một tiếng động lớn, đến mức khiến toàn bộ người có mặt đều phải kinh ngạc ngoái nhìn.

“Màn kịch này đã đủ chưa? Hứa Nguyệt, cô còn định lừa gạt thêm bao nhiêu người nữa?” Hắn lạnh lùng giễu cợt.

Mạc Thiệu Khiêm bực dọc kéo thẳng cà vạt xuống, liếc nhìn xung quanh, thế nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

Giữa một đại sảnh im phăng phắc, chỉ còn lại duy nhất tiếng giày cao gót của Hứa Nguyệt.

Cô ta chậm rãi đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, đứng yên rồi giơ tay lên.

Chát!

Mạc Thiệu Khiêm bị tát đến mức đầu nghiêng sang hẳn một bên, trên má hiện rõ vết đỏ.

"Cái tát này là dành cho Đổng Khiết."

Hứa Nguyệt cắn chặt môi dưới, hét lên một cách đau lòng:

“Những gì cần nói tôi đều nói rồi, anh không cần tới tang lễ của cô ấy. Sau này, anh muốn yêu Đồng Tinh Nguyệt hay bán đi tập đoàn Vạn Hoa đều mặc anh, hết thảy đều không còn liên quan gì đến Đồng Khiết!”

Ngày hôm qua khi nghe tin Mạc Thiệu Khiêm định bán công ty Vạn Hoa, Hứa Nguyệt đã vô cùng tức giận, thế nhưng cuối cùng cô ấy cũng không thể làm được gì.

Trước khi Đồng Khiết t.ự sá.t, cô đã để lại toàn bộ tài sản đứng tên mình cho hắn, bao gồm cả tập đoàn Vạn Hoa. Mặc dù biết hành vi của Mạc Thiệu Khiêm rất vô sỉ, là vong ân bội nghĩa, nhưng Hứa Nguyệt không thể quản được tài sản thuộc về hắn.

Cô ấy cũng muốn mua lại tập đoàn Vạn Hoa, bảo vệ tài sản của Đồng Khiết nhưng Hứa gia gần đây đang tham gia một dự án lớn cho nên không thể huy động đủ vốn.

Hứa Nguyệt thật sự cảm thấy rất bất lực.

Cho nên cô ấy mới trút hết sự tức giận lên chính người gây ra những chuyện này, Mạc Thiệu Khiêm.

Mạc Thiệu Khiêm lấy tay áo lau khoé miệng, nở nụ cười lạnh lùng:

“Hứa Nguyệt, nếu cô không muốn tôi gây khó dễ cho Hứa gia, hãy kêu Đồng Khiết ra đi, tôi chán ngấy vở kịch này rồi.”

Hứa Nguyệt gần như sắp phát điên: “Mạc Thiệu Khiêm, anh thực sự rất vô lý. Tôi nói lại, Đồng Khiết c.hết rồi. Anh còn muốn cái gì nữa? Hứa gia chưa từng đắc tội với anh, ân oán giữa anh và cô ấy đều không liên quan đến Hứa gia. Muốn tôi gọi người chết ra, anh…”

Điên rồi!

Cô đảo mắt thầm nghĩ trong lòng.

Một người quen tiến lên kéo Mạc Thiệu Khiêm, thì thầm vào tai hắn:

“Mạc thiếu, đây là sự thật. Cảnh sát đã cấp giấy chứng tử, hồ sơ cá nhân của cô ấy cũng đã bị huỷ.”

Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngác nhìn xung quanh.

Hầu hết ở đây là những người mới nổi trong giới kinh doanh, con cái nhà tài phiệt lẫn thượng lưu, tất cả đều nhìn hắn với nét mặt khó tả, dường như đang cố chứng minh không hề có màn kịch hay sự lừa gạt nào cả.

Đồng Khiết thật sự đã ch.ết.

Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên lùi lại hai bước, lưng hắn hơi gập xuống.

Trái tim như bị một con dao cùn lạnh lẽo đâm nhiều nhát, đau đến mức rỉ máu.

Mạc Thiệu Khiêm không hiểu tại sao mình lại đau như vậy.

Đau đớn dữ dội khiến hắn gần như nghĩ bản thân sắp ch.ết.

Mạc Thiệu Khiêm khẽ cười, biểu cảm còn xấu hơn cả khóc.

Hắn vặn vẹo kêu lên một tiếng, đột nhiên lao đến đẩy Hứa Nguyệt ra, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn vung tay gạt sạch di ảnh cùng lễ vật trên bàn.

“Đồng Khiết! Đồng Khiết, Đồng Khiết…”

Hắn điên cuồng đập phá đồ trong ta.ng lễ, trông không khác gì một kẻ điên cả!