Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 37



Chuyện đó không thể nào…

Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Trong lúc mơ hồ, Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy bãi biển, Đồng Khiết mặc váy đứng ở đó cùng với Ngôn Thuần, gương mặt anh trông rất khó coi.

Hắn ôm Đồng Khiết trong vòng tay như thể mong được tha thứ, mặt áp chặt bên tai cô.

Người đàn ông nam tính trước nay vẫn luôn mạnh mẽ, bây giờ lại bật khóc nức nở: "Đồng Khiết, Đồng Khiết..."

"Đừng đi, em sẽ không sao cả, anh không cầu em tha thứ nữa, anh sẽ từ xa dõi theo em, được không? Anh chỉ muốn có thể từ xa nhìn thấy em..."

"Đồng Khiết, anh yêu em, anh rất yêu em, thiếu em anh không thể sống nỗi..."

Mạc Thiệu Khiêm vô cùng sợ hãi.

Mọi thứ vừa xảy ra khiến lòng hắn thật sự sợ hãi.

Hắn sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, ngay cả cơ hội làm lành và đến gần Đồng Khiết cũng không có.

"Mạc Thiệu Khiêm, em thực sự yêu anh."

Đồng Khiết bỗng nhiên bật cười.

Ngôn Thuần ở bên cạnh dần biến mất trong làn không khí mỏng manh.

Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang cười với khuôn mặt đẫm nước mắt.

Cô đưa tay chạm vào gương mặt Mạc Thiệu Khiêm, "Nếu em còn sống, chắc chắn em sẽ rất hạnh phúc. Em rất vui vì cuối cùng đã có thể chạm đến trái tim anh, khiến anh yêu em..."

Mạc Thiệu Khiêm bất lực lắc đầu.

Đừng, đừng nói nữa...

Hãy để những giấc mơ ngọt ngào của hắn kéo dài lâu hơn một chút, được không?

Đồng Khiết nhìn về phía xa, ngoài một làn sương xám mờ mịt thì không còn gì cả.

"Đáng tiếc, trên đời này hối hận không có thuốc chữa, chuyện đã qua cũng không thể lặp lại."

"Đừng yêu nữa, em mệt rồi!"

Cổ họng Mạc Thiệu Khiêm chua xót, suýt chút nữa không cất nên lời. Hắn khàn giọng nói:

"Đồng Khiết, anh hôn em một cái được không?"

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Điều hắn hối hận nhất trong cuộc đời mình là đã gây ra cái ch.ết bi thảm cho người phụ nữ mà hắn yêu.

Hắn khiến cô phải ở một mình, chán nản trong căn nhà trống suốt ba năm trời.

Một giây, hai giây...

Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng tối dần, thân thể càng ngày càng đau nhức.

Cuối cùng, khi hắn gần như là không thể trụ được nữa, Đồng Khiết nói: "Không, em đã ch.ết lâu rồi, anh đừng lừa mình dối người nữa. Em nằm trọn trong lòng biển bao nhiêu ngày trời rồi, anh quên rồi sao?"

Mạc Thiệu Khiêm ôm chặt đầu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn như một con thú sắp ch.ết đang vùng vẫy.

Khuôn mặt của Đồng Khiết mờ dần trước mắt hắn từng chút một.

Hắn tuyệt vọng vươn tay, muốn níu lấy cô, một mảnh quần áo của cô thôi cũng được...

Nhưng hắn lại chẳng thể nắm giữ bất cứ thứ gì, ngoài một mảng không khí.

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng nhận ra rằng cái chế.t của hắn và sự tái sinh đều là giả.

Hắn đã phát điên rồi.

Hắn đã phát điên lên trong cơn đau từ ngày này qua ngày khác trong suốt ba năm, hắn bắt đầu mơ tưởng rằng Đồng Khiết vẫn còn sống và ở bên cạnh hắn mỗi ngày.

Lúc đầu, hắn thấy Đồng Khiết ngồi ở bàn ăn, ngồi ở bàn làm việc, đọc sách, nghịch điện thoại di động, nấu ăn...

Ảo giác của hắn ngày càng nhiều, chứng tỏ thời gian minh mẫn của hắn ngày càng ngắn lại.

Thậm chí, Mạc Thiệu Khiêm cũng không để ý rằng những người xung quanh nhìn hắn ngày càng kinh hãi hơn.

Cuối cùng, hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần dưới ánh mắt buồn bã và tuyệt vọng của ông bà Mạc.

Mạc Thiệu Khiêm mắc chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng, ngày nào cũng chìm đắm trong những tưởng tượng của bản thân, mỗi ngày đều bị y tá nhét thuốc vào miệng.

Ông bà Mạc đã từng đến thăm hắn, nhưng họ không thể vực dậy ý thức của đứa con trai mà họ tự hào nhất.

Đồng Khiết ch.ết và lấy đi linh hồn của hắn hoàn toàn.



"Thiệu Khiêm, cậu ổn không?”

Trần Dung nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt phức tạp.

Tuy nhiên, Mạc Thiệu Khiêm khẽ mỉm cười và nói một cách kiên quyết. "Ừm, tình trạng hiện tại của tôi về cơ bản đã ổn định rồi.”

Trần Dung thở dài, "Được, tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục xuất viện.”

Đúng là nghiệt duyên mà…

Nhìn thấy người bạn thời thơ ấu của mình, một người đàn ông có danh tiếng tốt và sự nghiệp thành công như vậy lại bị tra tấn bởi cảm giác tội lỗi, hối hận và khao khát đến phát điên, Trần Dung cảm thấy khó chịu, nhưng anh không thể làm gì, cũng không thể nói bất cứ điều gì.