Một Người Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 7: Ngày đầu tiên



“Bà chủ, cô chủ, hai người đã về.” Chú quản gia cúi đầu chào bà Hoa vô cùng kính nể.

“Ừ, chú đã chuẩn bị phòng cho con gái tôi như tôi căn dặn chưa?”

“Dạ rồi, ông chủ đang ở nhà, mời hai người vào trong.”

Mẹ gật đầu rồi nắm tay dắt nó vào trong. Trong phòng khách, người đàn ông khoảng ngoài ba mươi ngồi uống trà điềm đạm, ông mặc bộ comple chỉnh tề, ngồi bắt chéo chân chính là chủ nhân căn biệt thự này, là ông Sơn.

Thấy con gái về nhưng ông vẫn tỏ vẻ như không bận tâm, chỉ hỏi một câu với mẹ Nhi: “Về rồi sao?”

Mẹ nó gật đầu rồi đáp: “Em về rồi, con gái chúng ta.”

Bà ôm lấy hai vai nó. Lúc ấy ánh mắt ông mới chuyển dời sang Nhi, chú ý đến nó một chút nhưng vẫn còn rất dửng dưng. Khóe miệng ông nhếch lên. “Về rồi sao? Con đến đây!”

Nhi ngước nhìn mẹ như thăm dò, thấy bà gật đầu nó mới rụt rè bước đến bên ông. Đứng trước người cha của mình, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc vừa sợ, vừa ngượng ngùng bỗng dâng trào lên trong lòng nó, ông ấy có đôi mắt trông hiền hậu gương mặt không quá xuất sắc nhưng ưa nhìn, làn da ngăm và có vài nếp nhăn như những dấu vết của sự bôn ba trước kia để lại.

Ông cũng nhìn chằm chằm nó rồi khẽ cười. “Con gái càng lớn càng giống mẹ, về rồi thì tốt, từ giờ là con gái trong nhà này phải biết rõ những phép tắt, không được tùy ý như trước kia.”

Ông đứng lên vào trong bếp, ngồi vào bàn ăn, toàn những món sơn hào hải vị trải đầy trên chiếc mặt bàn sáng bóng. Đúng là cuộc sống của những người giàu mà từ trước đến nay nó chưa từng tưởng tượng đến.

Nhi nghe những lời ông Sơn trong lòng vừa lạnh lẽo vừa xa cách vô cùng. Người kia là mẹ nó nhưng hiền hậu, dịu dàng, tốt với nó bao nhiêu thì bố nó lạ lạnh lùng, xa cách bấy nhiêu. Ông có thực sự coi nó như con gái ruột? Có thật sự yêu thương nó không?

Trong lúc còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bỗng mẹ đặt tay lên vai nó. Nhìn thấy gương mặt dịu dàng, hiền từ của mẹ lúc nào cũng nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến khiến Nhi được an ủi phần nào.

Bà dắt nó ngồi vào bàn ăn, đúng lúc đó có tiếng chân như đang chạy xuống từ phía cầu thang, nó ngước nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy. Một lát sau một cô bé xuất hiện. Con bé đích thực nhìn trông như tiểu thư con nhà giàu, nhỏ hơn Nhi bốn tuổi, làn da ngăm giống bố, gương mặt cũng có nét nhưng không bằng Nhi, cả người là bộ váy ở nhà, có vẻ là đồ đắt tiền được ông bà đầu tư cho.

Nhìn thấy Nhi, “người lạ” mới đến nhà, con bé rõ ngơ ngác: “Mẹ, ai đây?”

“Tuyết, đến đây ăn cơm. Đây là chị gái ruột con, Nhi. Con mau chào chị đi, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau.” Bà Hoa hào hứng nói.

Nhưng trái với sự vui vẻ của bà chính là sự bàng hoàng, miễn cưỡng của cô con gái út, nó mắt chữ A mồm chữ O bảo: “Hả, chị con á? Mẹ đẻ từ bao giờ thế?”

“Con đến đây ngồi đi, mẹ sẽ kể con nghe mọi chuyện!” Tuyết nhanh chóng ngồi vào bàn ăn muốn được biết sự thật về người chị bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống này.

Bà kể mọi chuyện cho cô bé nghe nhưng đương nhiên chỉ bảo Nhi bị thất lạc chứ không bảo năm xưa con bé bị cha bỏ. Nhi cũng biết được con bé ấy nhỏ hơn mình bốn tuổi, là em gái mình.

Suốt bữa ăn bà Hoa lo Nhi lạ chỗ ở nên luôn ân cần gắp thức ăn cho con bé. Mỗi lần miếng ăn được bỏ vào chén cơm, Nhi như linh cảm được rằng có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Không sai, đó chính là ánh mắt liếc xéo của Tuyết.

Ăn trưa xong, nó được dẫn lên phòng riêng của mình. Nhi như ngỡ ngàng, tính ra chỗ nó ngủ khi xưa chỉ bằng một phần một trăm căn phòng này, sa hoa, lộng lẫy, đầy đủ nội thất, chỉ có điều… cảm giác thật trống rỗng, chẳng có sức sống lẫn tiếng cười như ngày trước khiến lòng nó bỗng chùng lại.

Đang lim dim nghỉ trưa thì có tiếng hét của Tuyết làm nó giật mình, chạy xuống xem. Thấy con bé trèo lên chiếc sofa miệng không ngừng la hét ầm ĩ. “Oái, con chó hôi hám ở đâu chui vào đây thế này. Chú, giúp cháu đem nó ra đi, ôi ghê quá!”

“Vâng cô chủ, tôi đem nó đi ngay, cô đừng hét nữa, ông bà chủ thức giấc đấy!” Chú quản gia vội bế cún lên, nó vốn dĩ chỉ đi lại trong nhà chẳng làm gì con bé nhưng nó vẫn không ngừng la lối rất chói tai.

“Chú ơi đưa cún cho cháu đi ạ, nó là của cháu!” Chú gật đầu rồi đưa cún cho Nhi.

Con bé kia vẫn không ngừng la lên vì sợ bẩn. “Ra là của chị á, chị đem con chó hôi hám, bẩn thỉu này ở đâu về vậy, mau đem nó đi vứt đi!”

“Ngày nào bọn chị cũng tắm cho nó sạch sẽ, không bẩn đâu mà.”

“Chuyện gì thế?” Giọng ông Sơn. Hai người dường như đã bị đánh thức bởi cái miệng ồn ào của Tuyết vội xuống nhà xem thử.

“Bố, nhìn con chó của chị kìa, nó bẩn quá!” Nó vọt xuống sofa chạy lại lôi tay ông đến giải quyết con chó.