Một Người Trong Tim

Chương 7



19.

Nhìn thấy vậy, Đường Vũ Triết và Tưởng Thiên Thiên đứng ngây như phỗng. Khi tôi chuẩn bị vào, họ lại cản đường tôi. "Đợi... đợi một chút! Ông gọi cô ấy là gì? Sao cô ấy được vào?"

Lý tổng liếc nhìn họ: "Anh từ đâu tới thế? Ngải tổng là khách VIP của chúng tôi, là cháu gái ruột của Chủ tịch Tập đoàn Gia Vọng, anh làm gì có quyền cản cô ấy"

Nghe vậy, mặt Đường Vũ Triết nhăn nhúm lại.

"Không... không thể nào! Cô ấy?"

Trong vài giây ngắn ngủi anh ta có vẻ như đang suy ngẫm lại mọi chuyện xảy ra gần đây, nét mặt không tin nổi dần biến thành ân hận.

"Gia Lâm... sao cô lại giấu tôi!"

Trong khi đó, Tưởng Thiên Thiên tràn đầy ghen tị, tức giận đến nghiến răng. Tôi không để ý đến họ nữa. "Ngài Lý, hai người này đến gây rối, phiền ông xử lý giúp."

Khi tôi bước vào bữa tiệc, tôi thấy Giang Uẩn rất căng thẳng. Tôi vỗ nhẹ tay anh, bảo anh thả lỏng. "Giang Uẩn, an ninh ở đây rất tốt, chẳng ai có thể làm gì tôi được. Hôm nay, anh không chỉ là vệ sĩ của tôi, mà còn là bạn đồng hành, là bạn nhảy của tôi."

Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn.

"Được.'"

Tiếp theo là những nghi thức chào hỏi khách sáo với những lời khen ngợi qua lại. Giang Uẩn chỉ đứng yên sau lưng tôi, không nói gì.

Cho đến khi có một người đàn ông mời tôi nhảy. Trước khi tôi kịp từ chối, Giang Uẩn đã nắm lấy tay tôi và ra hiệu xin lỗi với người kia.

Tôi đùa cợt: "Giang Uẩn, anh ngăn không ít 'duyên phận' của tôi đấy, anh nghĩ sao, nếu tôi không lấy được chồn, anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?"

"Tôi..."

Đồ ngốc! Tôi bước vào giữa sàn nhảy, giơ tay về phía anh: "Quý ông, ông có muốn nhảy với tôi một bài không?"

Giang Uẩn cong khóe môi. Tay tôi đặt lên vai anh, cảm nhận được mùi thơm trên người anh.

Anh đột nhiên cúi xuống và thì thầm vào tai tôi: "Được."

Tôi sững sờ một lát rồi sau đó cử chỉ của tôi trở nên bối rối. Giang Uẩn nắm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng. "Cẩn thận."

Vệ sĩ bây giờ thật gan to thật, tán tỉnh người ta mà mặt không đỏ tim không đập. Dù đang nhảy nhưng mắt tôi không ngừng tìm kiếm. Nhìn quanh vài vòng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy mục tiêu của tối nay.

"Giang Uẩn, người đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vân Kính. Anh tìm chỗ nghỉ ngơi đi, đợi tin tốt từ tôi."

Giang Uẩn gật đầu: "Được, chú ý an toàn."

Tôi đi qua sàn nhảy, ngồi đối diện với vị tổng giám đốc kia. "Xin chào ngài Trương, tôi đến từ Tập đoàn Gia Vọng..."

Tổng giám đốc của Vân Kính - Trương Vân.

"Tôi biết cô." Anh ta không khách khí cắt ngang lời tôi: "Cháu gái nhỏ của Ngải tổng."

Tôi đoán người này tính tình kỳ quặc, nhưng tôi không tức giận.

"Ông nội chỉ có một mình tôi là cháu gái, không lớn cũng không nhỏ."

Trương Vân liếc tôi một cái: "Ồ? Nghe nói cô còn có một anh họ, anh ta cũng đã tìm tôi không ít lần."

Tôi mỉm cười: "Anh ta thì tính cái gì. Trong Tập đoàn Gia Vọng, chỉ có tôi có quyền quyết định mọi thứ."

Trương Vân khẽ ho nhẹ, cuối cùng nhìn tôi chằm chằm. "Cô gái trẻ, khẩu khí khá lớn đấy."

Tôi cười nhẹ: "Tôi đã nhiều lần gửi lời mời đến Trương tổng nhưng có vẻ như ngài đều không quan tâm, tính tình của ngài còn lớn hơn nữa đấy."

Trương Vân nhắm mắt lại: "Tôi không cãi lời với cô gái trẻ, cô đừng mở miệng vàng ngọc gì nữa"

Tôi lấy một chai rượu vang, rót cho anh ta và nâng cốc lên trước miệng. Mùi hương của rượu vang khiến anh ta mở mắt nhanh chóng.

"Nghe nói Trương tổng khá am hiểu về rượu vang, rượu tại buổi tiệc tối nay sợ rằng không vừa mắt Trương tổng. Chai rượu này do tôi tự mình đi xa tới nước ngoài, chọn trong trang trại rượu lớn nhất của ông nội, anh cho tôi mặt mũi chứ?"

Trương Vân ho khan một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng không kìm được mà ngượng ngùng nhận lấy rượu.

Anh ta uống một ngụm rượu, mắt sáng lên. Nhìn vào mắt tôi, rồi lại cau mày.

"Đây là rượu cô tự nguyện lấy ra, tôi đâu có nói uống rượu của cô là phải hợp tác với cô cơ chứ."

Tôi cười nhẹ: "Nếu tôi có thể tìm hiểu ra Trương tổng thích rượu vang, tất nhiên là tôi không chỉ hiểu biết về anh có bấy nhiêu đâu."

Anh ta lại rót thêm một ly rượu: "Ồ? Nói xem nào."

Tôi ho một cái. "Anh gần đây bị đá, mà còn là bị người ta chủ động chia tay, nên tâm trạng không tốt."

Trương Vân đưa ly rượu lên miệng, không biết uống hay để xuống.

Tôi tiếp tục: "Không lâu trước đây, anh đầu tư vào một công ty ở nước ngoài và mất trắng. Anh ở Úc bị kangaroo đá gãy xương sườn, nằm viện cả tuần. Anh mới về nước tuần trước, lúc đi tắm ở phòng tắm công cộng phía Bắc bị người ta chụp lén. Anh bị dính lưỡi vào tường băng ở khu vui chơi. Anh..."

Trương Vân tức giận đến mức nổi cả gân xanh: "Đủ rồi, đủ rồi!"

Tôi im lặng.

Anh ta nhấn nhẹ một hơi, đặt cốc xuống.

"Cô Ngải này, cô thật sự giỏi đấy!"

Tôi gật đầu: "Anh quá khen, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

"..."

Anh ta cười lạnh: "Cô tưởng nắm được điểm yếu của tôi, tôi sẽ đồng ý với cô sao? Tập đoàn Gia Vọng chỉ có những mánh khóe này thôi à?"

Tôi gật đầu: "Đối với người phiền phức như anh, chỉ có thể dùng đến những chiêu bên lề. Anh Trương chắc chắn không muốn hình tượng của mình bị sụp đổ đúng không?"

Trương Vân híp mắt: "Cô đang đe dọa tôi à?"

21.

"Không dám, tôi đến đây với thành ý."

Nói xong, tôi đặt một bộ tài liệu trước mặt anh ta, tận dụng lúc anh ấy còn chịu nghe, tôi giới thiệu sơ lược về nội dung và điểm nổi bật của sự hợp tác.

"Nếu anh vẫn còn không hài lòng, xin mời anh xem trang này." Trang tôi lật ra hoàn toàn không liên quan đến hợp tác.

"Hồi nhỏ tôi cãi nhau với ông, bỏ nhà đi vài ngày, cuối cùng bị chó cắn phải ngoan ngoãn về nhà. Bức ảnh này là ngày tôi trưởng thành, tôi say rượu ôm cột điện hát cả đêm. Cái này là vì muốn kết hôn để kế nghiệp gia đình, nhưng lại chọn phải một anh chàng mama boy, đây là quy tắc gia đình mà mẹ anh ấy gửi cho tôi... À, tôi cũng đã từng liếm đá ở khu vui chơi ở miền Bắc..."

Trương Vân lần này lại nghe say sưa, thỉnh thoảng còn cười phá lên.

"Thú vị, thú vị..."

Tôi ngồi thẳng người lên: "Trương tổng, bây giờ chúng ta là hợp tác công bằng, ai cũng không được cười nhạo ai. Tôi đảm bảo, hợp tác với Gia Vọng, anh chắc chắn không lỗ."

Tôi quay đầu nhìn lại, Giang Uẩn đang đứng không xa nhìn tôi. Tôi xuyên qua đám đông, chạy về phía anh và ôm lấy anh.

Những cô gái xung quanh anh nhận ra điều gì đó và rời đi. Tôi ôm anh và ngước mặt lên, mỉm cười rạng rỡ: "Giang Uẩn, em đã làm được!"

Anh cũng mỉm cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc của tôi: "Tôi biết mà."

Không cần phải ở lại tiệc nữa, có những việc quan trọng hơn cần phải làm.

Khi chúng tôi vừa bước ra ngoài, Đường Vũ Triết không biết từ đâu xông ra chặn tôi lại.

"Ngải Gia Lâm, anh đã chờ em ở đây rất lâu. Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Tôi không muốn xung đột với anh ta liền nói: "Đường Vũ Triết, đừng thiếu tự trọng như vậy".

Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, cùng lúc đó Giang Uẩn cũng tiến lên một bước, che chắn tôi phía sau.

"Gia Lâm, anh hối hận rồi, thật đấy! Tất cả trước kia là lỗi của anh, là anh không biết trời cao đất rộng! Còn Tưởng Thiên Thiên, cô ta chẳng qua chỉ là kẻ xấu xa, là cô ta tới gạ gẫm anh trước, anh từ đầu đã nói rõ với cô ta rằng anh chỉ yêu mình em!"

Tưởng Thiên Thiên nghe vậy liền gào lên: "Vũ Triết! Anh đang nói gì thế!"

Đường Vũ Triết đứng dậy và tát cô ta một cái. "Im miệng! Nếu không có cô, làm sao tôi có thể xa cách Gia Lâm!"

Tôi nhíu mày nhìn cuộc hỗn loạn này, tự hỏi một người làm sao có thể không biết xấu hổ đến thế.

Giang Uẩn ôm tôi rồi gọi bảo vệ tới, lôi cả hai đi.

"Gia Lâm!" "Thả tôi ra! Gia Lâm, tất cả những gì anh nói đều là sự thật..."

Trên đường trở về, Giang Uẩn đang cố gắng an ủi tôi: "..."

Nhưng bất ngờ chiếc xe bị đâm mạnh từ phía sau, suýt nữa mất kiểm soát.

Giang Uẩn giữ vững tay lái, cau mày: "Gia Lâm, cẩn thận."

Tôi đáp lại một tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu và nhận ra có vài chiếc xe đang bám theo chúng tôi. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe đã vượt qua chúng tôi và chặn đường phía trước.

Đường về đêm hầu như không có ai, Giang Uẩn nói rằng không thể lái qua được và đành phải dừng lại, lấy một chiếc ô cán dài từ cửa xe.

"Gia Lâm, đừng xuống."

Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nên mạnh mẽ gật đầu. Nhưng khi anh bước ra, và khóa cửa xe lại, tim tôi cũng chùng xuống thấy rõ.

Tôi dựa vào cửa sổ, cố gắng nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Giang Uẩn đang đánh nhau với năm sáu người, trong tay anh chỉ có một chiếc ô. Tôi đan hai tay vào nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Một lúc sau, tay nắm cửa xe mới được mở lại. Tiếng của Giang Uẩn mang lại sự an lòng lớn lao. "Gia Lâm, mọi chuyện đã ổn."

Nhưng khuôn mặt anh lại tái mét, tay vịn cửa xe trượt xuống, quỳ gối xuống đất.

"Giang Uẩn"