Một Nhánh Anh Đào

Chương 14: Chương VII: Tin tưởng (Sắc)



Tiêu Minh bế Ngọc Thủy Sương sải bước vào trong nội điện, nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, đôi gò má thiếu nữ trắng trẻo tựa bạch ngọc nay đã ánh lên màu sắc hồng hồng. Ngọc Thủy Sương nằm gọn trong lòng Tiêu Minh, nàng cảm nhận được một sự vững chãi nào đó từ đôi cánh tay khỏe mạnh nhấc bổng nàng lên. Hắn sải bước đều đều tựa như sức nặng của nàng đối với hắn bằng không.

Bước vào trong nội điện, Tiêu Minh đặt nàng ngồi trên một chiếc ghế gỗ. Không gian khác mang đến cho Ngọc Thủy Sương một sự lạ lẫm nhất định, nàng hơi co người tự như một chú ốc muốn thu mình vào chiếc vỏ. Hắn trông thấy biểu hiện của nàng, hắn nói: "Đây là phòng của ta."

Ngọc Thủy Sương nghe Tiêu Minh nói nơi này là phòng của hắn, nàng phở phào yên tâm hơn hẳn. Mặc dù đây là phòng của nam nhân, nữ tử không nên có mặt. Nhưng đây là phòng của Tiêu tướng quân, người nổi danh nghiêm khắc tuân theo kỷ cương trong thiên hạ. Nàng tin người như Tiêu Minh nhất định không làm những chuyện quá phận. Ngọc Thủy Sương cũng không quan tâm đến thanh danh cho lắm, bọn người ngoài kia cơ bản không thèm để ý đến chuyện nàng có thứ này hay không. Nàng thản nhiên gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu.

"Ngươi không sợ?"

"Tiểu nữ không có gì phải sợ."

Tiêu Minh khá ngạc nhiên trước sự bình thản như không của nàng, đây là phòng của nam nhân, Ngọc Thủy Sương lại trưng ra bộ mặt như chẳng có chuyện gì to tát. Hắn biết nàng bình thản như thế là do niềm tin của nàng đối với hắn hiện giờ vững như bàn thạch. Lúc này có ở riêng đóng cửa thì nàng cũng chẳng mảy may lo lắng. Tiêu Minh tuy là tướng quân người người kính sợ, nhưng cốt lõi hắn vẫn là đàn ông, một người đàn ông thực thụ, hắn đối với nữ tử tất nhiên là có cảm giác.

Tiêu Minh nheo mắt nhìn nàng, hắn thầm nghĩ quả thật kẻ cứng đầu, tin tưởng một người đến mức không màng thanh danh. Xui xẻo cho Ngọc Thủy Sương, Tiêu Minh chẳng phải là loại người tốt như nàng nghĩ. Thế nên hắn rất muốn biết, giới hạn của niềm tin cố chấp này nằm ở ngưỡng nào.

"Không sợ thì tốt." Tiêu Minh nhếch môi cười.

Nói xong hắn dứt khoát bế xốc nàng lên. Ngọc Thủy Sương bất ngờ bị bế lên, nàng hốt hoảng ôm chặt lấy cổ hắn, kêu lên một tiếng: "A!"

Bước chân của Tiêu Minh như đang gấp gáp, hắn sải bước dài tránh qua vài bức bình phong tiến thẳng về phía giường đệm, đầu giường còn ngổn ngang vài ba cuốn binh pháp, kiếm quyền.

Hắn đặt nàng xuống, ngay lập tức nàng cảm nhận được lưng nàng dán trên lớp đệm mỏng không quá mềm mại, xung quanh còn thoang thoảng mùi đàn hương. Mùi này chính là mùi trên người Tiêu Minh, nói vậy thứ nàng nằm lên là giường của hắn. Ngọc Thủy Sương bị bất ngờ, trong lòng nàng liên tục gia cố niềm tin vào vị tướng quân họ Tiêu kia.

Đệm trên giường bị lún xuống một lõm, nàng cảm nhận được cơ thể đàn ông càng lúc nàng gần nàng. Ngay tức khắc cằm của bị bàn tay to lớn, ngón tay thon dài mạnh bạo nâng lên. Trước mắt nàng là một khoảng tối đen, thế nhưng lúc này đây nàng biết rất rõ, mặt nàng và gương mặt của tướng quân gần như sát nhau vì hơi thở đều đều của y phả lên gương mặt trắng trẻo của nàng.

Tiêu tướng quân nhếch miệng kiêu ngạo, chất giọng khàn khàn trầm trầm của hắn vang lên lúc này lại tựa như mật ngọt lôi kéo linh hồn nàng, môi hắn mấp máy rất khẽ nhưng từng chữ hắn nói, Ngọc Thủy Sương nghe trọn không sót chữ nào.

"Đệm của ta không phải loại mềm mại, nếu nàng nằm không quen, lát nữa cho nàng đổi tư thế nằm lên người ta, trên người bổn tướng đây những chỗ nào mềm mại đều cho nàng càn quấy. Thế nào? Được chứ?" Hơi thở của Tiêu Minh phả ra đều đặn như hòa với hơi thở của Ngọc Thủy Sương làm một, môi kia của hắn chỉ cần cong thêm chút nữa sẽ chạm vào môi nàng.

Gương mặt thanh tú của nàng khoác lên một mảng hồng đậm trông càng diễm lệ hơn. Ngọc Thủy Sương nghe thấy lời lẽ đen tối đầy mị hoặc kia, tim trong ngực càn rộn ràng hơn. Khoảng cách giữa hai gương mặt quá gần, nàng chưa từng tiếp xúc với ai thân mật đến mức này. Ngọc Thủy Sương hoảng loạn toan đấy Tiêu Minh ra, nhưng Ngọc Thủy Sương không làm, nếu nàng đẩy hắn ra khác nào nàng nhận những câu tin tưởng nàng nói chỉ những lời điêu ngoa.

Ngọc Thủy Sương chỉ có thể gom hết can đảm, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, nàng chậm rãi nói cố vờ như bản thân không hoảng loạn: "Tướng quân, khoảng cách thế này không ổn lắm thì phải."

Khóe môi hắn nở nụ cười càng đậm, một bên mày nhướng lên, Tiêu Minh buông cằm nàng ra, hắn vương cánh tay rắn chắc vòng qua eo thon nhỏ của Ngọc Thủy Sương, hắn dùng lực kéo nàng sát vào lòng, tay còn lại đỡ lấy tấm lưng ngọc. Thân thể Ngọc Thủy Sương run lên một đợt, hắn cảm nhận được nàng đang run càng đắc chí siết chặt eo nàng hơn.

Ngọc Thủy Sương run một đợt xong, thần trí nàng hoảng loạn đến mức chẳng nghĩ được gì. Cả người mềm nhũn, bất ngờ có vật mềm mềm dừng lại trên vành tai của nàng, thì thầm như kêu gọi: "Gần như thế này nàng vừa ý chứ?"

Lời vừa dứt vành tai Ngọc Thủy Sương lập tức bị Tiêu Minh ngậm lấy, môi mềm hòa cùng hơi thở ấm nóng thiêu đốt, đôi hàm răng cắn nhẹ trên vành tai như để lại một lời thách thức, hắn nghiến nhẹ khiến nàng vừa đau vừa nhột.

Máu trong người Ngọc Thủy Sương sôi sùng sục, tóc gáy đã dựng hết cả lên, nàng co người sợ hãi hắn lại càng siết nàng chặt hơn tựa như muốn bóp gãy eo nàng. Ngọc Thủy Sương vội vàng nghiêng đầu khiến đôi môi kia cách rời vành tai đỏ ửng của nàng. Nàng bắt đầu lắp bắp: "Tướng... tướng quân... làm như thế... không... không đúng... lắm..."

Ngọc Thủy Sương nghe thấy tiếng bật cười bên tai, tim nàng càng rộn ràng như phiên chợ xuân. Phản ứng của nàng khiến Tiêu Minh thích thú không thôi, hắn càng muốn giở ra mấy ngón kích thích hơn xem thử nàng còn dám tin hắn nữa không.

"Ta làm không đúng?" Môi hắn ghé sát vào tai nàng, rất nhanh sau đó môi kia trượt xuống chiếc cổ trắng nõn, đầu lưỡi ấm nóng di nhẹ một đường trên cổ nàng. Ngọc Thủy Sương trong lòng kinh sợ, nàng rụt cổ như một con rùa, nhưng Tiêu Minh nào buông tha dễ dàng như thế, hàm răng đặt trên cổ nàng khẽ ngấu nghiến thô bạo, trên cổ ngọc vương đầy vết ửng đỏ.

"Nàng nói xem, làm thế này đúng chưa?"

Người Ngọc Thủy Sương mềm nhũn, run lên bần bật, khắp người tê dại mỗi nơi môi hắn chạm qua như mồi lửa thắp lên đuốc mồi rạo rực trong nàng.

"Tướng quân, ta biết ngài đang đùa. Đùa thế này đủ rồi." Ngọc Thủy Sương cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng quơ tay loạn xạ đẩy gương mặt hắn cách xa cổ nàng.

"Chưa đủ, ta biết nhiều trò đùa thú vị lắm."

Nàng bắt đầu phản kháng càng phản kháng càng khiến hắn thích thú muốn chơi đùa nhiều hơn nữa. Tiêu Minh ghìm chặt bả vai nàng, cơ thể rắn chắc nóng như lửa áp vào ngực nàng, hai vòm ngực chạm vào nhau, tim nàng như mất phanh đập không thể kiểm soát. Tay Tiêu Minh bắt đầu không an phận vuốt ve sóng lưng tuyệt đẹp, thắt lưng của nàng nhanh chóng rơi xuống. Tiêu Minh kéo nhẹ, lớp áo lụa nhanh chóng trượt xuống quá nửa, yếm trắng tinh khôi cùng đôi bờ vai dần hiện lên trước mắt hắn.

Tiêu Minh vùi đầu vào hõm cổ nàng, liếm láp chiếc xương quai xanh thanh nhã, cắn mạnh vào chúng đến bật máu. Ngọc Thủy Sương cắn chặt môi cố ngăn cho bản thân không phát ra tiếng kêu kỳ quái, nàng cố vùng dậy nhưng tay kia như còng sắt siết chặt nàng như tội nhân. Nàng dùng sức phản kháng như trứng chọi với đá, một chút lực mèo cào của Ngọc Thủy Sương càng khiêu gợi kích thích Tiêu Minh.

Ngọc Thủy Sương cảm nhận được bàn tay thon dài có nhiều vết chai chậm rãi di chuyển trên làn da trắng trẻo mịn như lụa của nàng, tay kia sắp trượt xuống đôi bồng đào nhô cao.

Nàng kinh sợ quát ầm lên: "Dừng lại!"

Bàn tay kia vẫn chầm chậm trượt xuống, gần đến đỉnh nhô.

"Tiêu tướng quân! Tiểu nữ biết ngài chỉ đang thử lòng tiểu nữ. Ân tình cứu mạng sâu dày, nếu hôm nay ngài muốn, tiểu nữ sẵn sàng dâng hiến cho ngài."

Tiêu Minh chẳng hề có ý định dừng lại, dường như hắn đã lún quá sâu vào miếng da thịt mịn màng này, như kẻ nghiện rượu không thoát khỏi hơi men. Bàn tay hắn không tự chủ đặt lên đôi bồng đào căng tròn, hắn ấn nhẹ đỉnh đào đang căng cứng nhô cao sau lớp yếm trắng. Ngọc Thủy Sương cắn chặt môi đến bật máu, ngăn cho bản thân không kêu lên những tiếng tà mị, nơi tư mật nào đó của nàng cũng đang dần ướt át. Cảm giác này quá lạ, người nàng căng lên đỏ rực, chỗ nào động vào cũng tê dại hết cả lên. Nàng vừa lạ vừa sợ cảm giác này, một lòng chỉ muốn thoát khỏi Tiêu Minh.

Ngọc Thủy Sương vừa gấp gáp vừa sợ hãi nói: "Tướng quân, tiểu nữ biết ngài là người sống có kỹ cương chính trực, những chuyện đồi bại này ngài chắc chắn không làm. Nếu ngài muốn thử lòng tiểu nữ, thì hôm nay Ngọc Thủy Sương sẽ cho ngài thấy mọi lời tiểu nữ nói là sự thật."

"Có điều..." Ngọc Thủy Sương ngập ngừng, rồi lại nói "Ngài có thể cho tiểu nữ một chút thời gian chuẩn bị tinh thần không?"

Lần này tay Tiêu Minh dừng lại thật, hắn bật cười.

Ngọc Thủy Sương, rốt cuộc là cô ngốc đến mức nào, trong trắng sắp mất rồi vẫn ngoan cố tin tưởng hắn như thế, thời gian chuẩn bị? Nàng cần chuẩn bị cái gì trong khi việc của nàng là chỉ cần nằm dưới thân hắn.

Rõ ràng nàng đang sợ khiếp vía, mượn cớ chuẩn bị tinh thần để né tránh mà thôi. Cái tin tưởng mà nàng nói cuối cùng chỉ là ngoài miệng.

"Nếu không được, vậy thì ngài cứ tiếp tục đi, tiểu nữ không tin ngài làm chuyện đồi bại này. Ngàn vạn lần không tin." Ngọc Thủy Sương hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nàng kiên định nói.

Tiêu Minh kinh ngạc, tay hắn đặt trên nơi mềm mại cũng bất giác thu về. Nàng chuẩn bị tinh thần là thật, không trốn tránh, không nghi ngờ, Ngọc Thủy Sương bị mạo phạm đến mức này nhưng trong lòng nàng vẫn tin hắn, một sự tin tưởng tuyệt đối.

Hắn rất muốn biết, Ngọc Thủy Sương trước mắt hắn đã trải qua những chuyện gì mà chỉ với một lần cứu mạng. Nàng có thể đánh đổi tất cả, kiên định tin tưởng hắn, bất kể hắn mạo phạm, làm nhục nàng, nàng vẫn tin tưởng hắn. Rốt cuộc nàng đã từng sống thế nào mới có thể biến sự biết ơn thành chấp niệm trong tâm như thế này. Tiêu Minh cảm thấy hứng thú của hắn đối với Ngọc Thủy Sương lại tăng thêm một bậc.

Hắn buông nàng ra ngồi trở dậy, nàng được buông ra thì lập tức kéo áo che đi lớp yếm trắng, hai bàn tay nhỏ vội vàng buộc lại thắt lưng. Nàng không thể nhìn thấy, thế nên thắt lưng bị nàng buộc thành một mớ rối tung.