Một Nhánh Anh Đào

Chương 8: Chương I: Tiêu tướng quân



Ngọc Thủy Sương khó khăn nhấc mí mắt, hàng lông mi dài nặng nề mở ra rồi khép lại. Chẳng có gì thay đổi cả, trước mắt nàng vẫn là một mảng tối đen mù mịt.

Nàng...chết rồi sao?

Nực cười!

Ngọc Thủy Sương nàng chưa từng ngỡ tới, đến khi chết nàng vẫn trở thành một con ma mù.

Nàng không biết bây giờ hồn phách đang trôi dạt về đâu, cảm giác dưới lưng là một mảng khô cứng tựa hồ nàng đang nằm trên mặt đất khô cằn.

"Tỉnh rồi! Ngươi qua xem cô ấy đi."

Giọng nam nhân trầm trầm khàn khàn vang lên bên tai Ngọc Thủy Sương khiến nàng giật thót mình. Bàn tay to lớn áp vào má nàng, tay người đó rất to, ngón tay dài, bàn tay kia có thể phủ hết gương mặt nàng. Ngọc Thủy Sương mù lòa, làm chuyện gì cũng rất khó khăn. Từ nhỏ nàng đã có thể cảm nhận được mọi thứ bằng xúc giác một cách nhạy bén, nhạy bén hơn người mắt sáng rất nhiều. Người đó áp tay vào má nàng một thoáng chốc rồi hạ xuống ngay, nhưng nàng vẫn có thể biết được, trong lòng bàn tay y có vết chai khóe giữa ngón cái và ngón trỏ, đầu ngón tay cũng có vết chai.

Đây là con người, là đàn ông không phải là ma dưới địa phủ. Hóa ra Ngọc Thủy Sương nàng chưa chết.

"Tiểu thư... tiểu thư người tỉnh rồi. Hu hu người tỉnh rồi. Đại ơn đại đức tổ tông gia quyến Ngọc gia phù hộ cho tiểu thư hu hu."

Là giọng của Mân Mân, Ngọc Thủy Sương nghe thấy tiếng khóc gần như lạc giọng của em ấy. Nàng được Mân Mân đỡ dậy tựa vào lòng. Nước mắt Mân Mân có giọt còn rơi trên má nàng. Ngọc Thủy Sương đờ đẫn nhìn về phía trước, mảng tối đen giăng kín, nhưng cảm nhận của nàng cho biết. Trước mắt nàng còn có người đứng rất gần.

Ngọc Thủy Sương khó nhọc mấp máy làn môi, nàng thều thào không rõ tiếng: "Ta... chưa...chết sao?"

Mân Mân càng siết chặt nàng trong lòng hơn, nước mắt rơi xuống má nàng như mưa tuôn.

"Tiểu thư còn sống, người còn sống." Mân Mân mếu máo khóc. Nói rồi em đặt nàng xuống, rất nhanh sau đó Thủy Sương nghe tiếng vật gì đó va vào đất lạnh tạo ra loạt âm thanh côm cốp. Nàng khó nhọc nhấc người mình lên, nhưng không cách nào nhấc nổi. Lồng ngực truyền đến cơn đau như xé phổi. Nàng bất lực tiếp tục để lưng dán chặt mặt đất.

"Đạ tạ Tiêu tướng quân! Đa tạ Tiêu tướng quân! Nếu không có tướng quân. Tiểu thư nhà nô tì e là... e là... hức!" Mân Mân bỏ lưng câu nói, hốt hoảng quỳ lạy, vầng trán va vào đất hiện lên một mảng đỏ ửng rướm máu. Em ấy không dám nói tiếp, hoàn toàn không dám đề cập tới cái chết. Hôm nay là ngày sinh thần của Hoàng quý phi, kẻ nào dám nói đến chuyện sống chết?

Mân Mân vừa dập đầu cảm tạ vừa khóc nức nở, mắt em ấy nhòe đi bởi nước mắt tràn trề bên khóe. Mân Mân không dám ngước đầu lên nhìn Tiêu tướng quân kia. Lọt vào mắt em ấy chỉ có hình dáng đôi giày da hươu màu nâu sẫm.

Mân Mân không dám nhìn thêm, người trước mắt là Đại tướng quân của Đại An quốc - Tiêu Minh. Xuất thân nhà võ quan, hắn là tướng tài trăm năm có một. Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi. Giỏi nhất là dùng binh, đánh trận, đa mưu túc trí. Tiêu tướng quân liên tục thắng trận giành lại biên cương còn mở rộng biên giới cắt đứt năm tòa thành trì của Đại Lương khiến chúng khiếp sợ hai chân buộc quỳ quy phục Đại Hòa. Tiêu Minh nghiêm khắc, tàn nhẫn tiếng tăm vang xa, không binh tướng nào nghe thấy tên hắn mà không quy phục.

Lại nói đến Tam tiểu thư Ngọc gia - Ngọc Thủy Sương, chủ nhân của Mân Mân. Nàng là đích nữ nhà Ngọc tri phủ. Số trời an bày Ngọc Thủy Sương mù lòa bẩm sinh, Ngọc lão gia thương xót nhi nữ đáng thương, trong nhà chiều chuộng yêu thương nàng. Thế nhưng khi bước ra ngoài, Ngọc Thủy Sương luôn bị người khác chế giễu, bọn họ xem nàng là điểm gỡ mang đến xui xẻo cho người khác chỉ vì Ngọc Thủy Sương không có đôi mắt sáng.

Ngọc lão gia thương con gái bao nhiêu năm chỉ có thể ru rú trong phủ, dựa vào dịp sinh thần Hoàng Quý phi mà mang nhi nữ đến dự yến tiệc. Quan lại phải vào nội điện diện thánh trước, bên ngoài gia quyến phải chờ được triệu vào. Gia quyến tụ tập bên ngoài vườn hoa, một vài nhóm tụ lại ở hồ Thái Dịch.

Ngọc Thủy Sương được Mân Mân dìu đi dạo mát vô tình gặp phải đám tiểu thư nhà tòng tam phẩm, chính nhị phẩm... Bọn họ xem thường người khiếm thị, chán ghét, cay nghiệt thậm chí còn xúm nhau sai người ném Thủy Sương xuống hồ.

Ngọc Thủy Sương chìm xuống hồ nước lạnh băng dưới tiếng khóc thét của Mân Mân, tiếng cười rầm rộ thỏa mãn thú vui của đám người kia. Đây là cuộc sống, lạnh lùng khắc nghiệt.

Trời cao chưa muốn lấy mạng Ngọc Thủy Sương, ngay trong thời khắc nàng buông xuôi lại có người liều chết nhảy xuống hồ cứu mạng nàng.

Người đó là Tiêu Minh.

"Tiêu tướng quân, ngài cứu cô ta làm gì? Hôm nay là sinh thần Hoàng quý phi, cô ta khiếm khuyết, là điềm gỡ vác mặt đến đây khác nào trù ẻo Hoàng quý phi." Một giọng nói lanh lảnh vang lên. Nữ nhân váy áo lụa là bước lên phía trước mạnh dạn nói.

"Lưu tiểu thư, cô đừng có quá đáng như thế!" Mân Mân nghe thấy những lời này, em ấy không kiêng dè mạnh miệng quát lại Lưu Bích.

Ngọc Thủy Sương biết Lưu Bích là con gái của Lại Bộ Thượng Thư thân phận cao quý, gia thế uy quyền là người không thể chọc vào. Nàng ho nhẹ, thều thào nói: "Mân Mân...khụ khụ... không được... vô lễ."

"Điềm gỡ?" Giọng nam trầm trầm khàn khàn lên tiếng.

Dường như giọng nói kia là của ân nhân cứu mạng nàng, hắn đứng cách nàng không quá xa, nàng có thể cảm nhận được.

E rằng ân nhân của nàng cứu lầm người rồi. Hắn liều mình nhảy xuống hồ Thái Dịch chỉ để mang một tia sao chổi lên, liệu hắn có thất vọng lắm không? Không sao! Ngọc Thủy Sương cũng đã chuẩn bị tinh thần nhận lời miệt thị, tiếng thở than đến từ ân nhân rồi.

"Bổn tướng quân lại cảm thấy, Lưu tiểu thư ác tâm tàn nhẫn, lòng người dạ thú. Lưu tiểu thư đây mới là điềm gỡ cần tránh." Tiêu Minh đứng chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp tôn nghiêm, uy vũ, dáng vẻ của kẻ cầm binh. Y phục hắn ướt sũng ôm sát cơ thể khỏe mạnh, gió lùa từng cơn tuyệt nhiên không cảm thấy lạnh.

Ngọc Thủy Sương sửng sốt, người đó vừa lên tiếng đáp trả Lưu Bích lời lẽ cay nghiệt không hề lưu tình. Ân nhân vậy mà không miệt thị nàng, cũng không hối hận vì cứu nàng lên. Bao nhiêu năm qua ngoài phụ mẫu chưa từng có ai đứng về phía một kẻ mùa lòa như nàng. Ngọc Thủy Sương ngẩn ngơ nằm sõng soài trên đất, nàng ngước đôi mắt vô hồn vô sắc nhìn lên trời cao. Ngọc Thủy Sương thầm nghĩ có phải ông trời bắt đầu nhấc mí mắt nhìn nàng rồi không?

Lưu Bích bị Tiêu Minh nói cho cứng họng, nàng ta chưa từng nghĩ Tiêu tướng quân trong lời đồn miệng lưỡi cay nghiệt như thế. Xuất ngôn không kiêng nể thẳng tay làm bẻ mặt đích nữ Lại Bộ Thượng Thư. Khiến nàng ta uất ức hai mắt rưng rưng, cắn môi đỏ ửng cố nén nước mắt không cho chúng trào ra.

Tiêu Minh nào đế ý đến biểu hiện của Lưu Bích, hắn thản nhiên như bản thân chưa từng mở miệng nói câu nào, mái tóc hắn ướt đẫm, vài sợi dính vào bên má càng làm rõ đường nét góc cạnh trên gương mặt. Tiêu Minh nhấc tay lên trỏ về phía Lưu Bích, hắn nói: "Cô cởi áo choàng kia ra."

Lời này của hắn làm cho Lưu Bích hoảng hốt, đại tướng quân vang danh lại là kẻ vô sỉ lưu manh như thế ư? Nàng ta dù gì cũng là tiểu thư Lưu gia, thân phận cao quý há có thể mặc hắn làm càn.

Nha hoàn bên cạnh Lưu Bích vội vàng nói: "Đại tướng quân, không được! Tiểu thư nhà nô tì sợ lạnh, không thể... cởi."

Tiêu Minh nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh như xoáy vào tâm can người khác khiến nha hoàn kia sợ đến mức cụp mắt xuống không dám nhìn.

Tiêu Minh cười nhạt, tiểu thư Lưu Bích sợ lạnh. Thế nhưng giữa trời thu sai người ném người khác xuống hồ, thế gian này chỉ mỗi mình Lưu Bích kia biết lạnh thôi ư? Trần đời hắn căm ghét nhất loại nữ nhân trịch thượng cao ngạo.

"Trước giờ Tiêu Minh không nói hai lời." Hắn cao giọng nói, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Lưu Bích nghe giọng điệu hắn nói, nàng ta càng hoảng sợ hơn. Tiêu Minh là người không thích nhiều lời, tàn nhẫn không phân biệt nam nữ. Hắn không có được thứ hắn yêu cầu, ngộ nhỡ phát điên lao vào người Lưu Bích xé rách y phục thì biết làm sao? Đến đó đừng nói đến y phục, thanh danh mới là thứ mất đầu tiên. Thà cho hắn quách cái áo choàng này cho xong chuyện.

Lưu Bích cởi áo choàng bên ngoài ra vất cho nha hoàn thân cận. Nàng ta hất hàm nói: "Áo choàng này bẩn rồi ta không cần."

Nha hoàn nhanh tay đón lấy áo chào, quỳ trước mặt Tiêu Minh, nha hoàn đó dâng áo choàng bằng hai tay, mặt cúi gầm nhìn xuống đất.

Tiêu Minh không để tai mấy lời của Lưu tiểu thư. Hắn nâng áo choàng sực nức mùi phấn hương. Sải bước đến bên cạnh Ngọc Thủy Sương đang nằm sõng soài trên đất. Ngón tay thon dài của hắn thả lỏng, hờ hững buông áo choàng kia xuống, áo choàng làm bằng lụa bay trong gió rồi đáp xuống thân thể nàng.

Ngọc Thủy Sương cảm nhận được hương phấn thơm. Cảm nhận được độ ấm từ y phục che chở cơ thể ướt sũng, run run vì lạnh. Nàng nghe được đoạn trò chuyện của hai người bọn họ, người cứu nàng là đại tướng quân, hắn vang danh thiên hạ ai ai cũng biết, Ngọc Thủy Sương không phải ngoại lệ. Một tướng quân kiêu dũng thiện chiến thế kia, không để ý thanh danh mà trắng trợn đòi áo choàng nữ tử chỉ để che cho nàng. Ai nói Tiêu Minh nhẫn tâm, Thủy Sương lại thấy hắn là người có tâm nhất thiên hạ. Trừ phụ thân ra, đây là nam nhân đầu tiên ân cần với nàng như thế.

Lưu Bích trố mắt nhìn Tiêu Minh phủ áo choàng của nàng ta lên người Ngọc Thủy Sương. Hắn dám lấy y phục của Lưu Bích khoác lên người cái thứ tai ương kia, Thủy Sương kia không xứng. Lưu Bích giẫm chân tức giận, nàng ta quát lên một câu đùng đùng kéo đám người đi cùng đi: "Hôm nay đúng là xui xẻo, gặp phải thứ vớ vẩn gì không biết."

"Ngươi nói ngày nào là ngày xui xẻo? Bổn vương không nghe rõ."

Lại thêm một nam nhân góp giọng.

Ngọc Thủy Sương lúc này nằm trong lòng Mân Mân, nàng cố gắng suy nghĩ nhưng không biết giọng nam kia là của ai.

Nhưng Tiêu Minh thì biết, người vừa đến là Bảo Thân Vương - Khương Quang Kỳ đệ đệ song sinh của đương kim thánh thượng. Yến tiệc hoàng gia chẳng bao giờ có mặt y, thế nhưng sinh thần năm nào của Hoàng quý phi y cũng tham dự đến khi tàn tiệc mới rời đi. Đủ để thấy ngày hôm nay quan trọng với y thế nào. Những lời Lưu Bích để Bảo Thân Vương nghe được, e rằng lưỡi nàng ta sắp mất.

"Bổn cung vừa nghe có người nói ngày bổn cung chào đời là ngày xui xẻo?"

Giọng nói nhẹ nhàng này Ngọc Thủy Sương biết, là giọng của Hoàng quý phi nương nương.

Phụ thân Ngọc Thủy Sương là người dưới trướng Cơ gia. Từ nhỏ Ngọc Thủy Sương có giao tình với Cơ Tử Lan tỷ tỷ, từ khi Cơ gia dời phủ hai người mới chia cắt nhau. Nàng và Hoàng quý phi có thể xem là khuê mật.

Thấy Hoàng quý phi mọi người lập tức hành lễ, trừ Bảo Thân Vương.

Lưu Bích thấy Hoàng quý phi, nàng ta sợ đến hai chân mềm nhũn hành lễ xong không đứng dậy nổi.

Hoàng quý phi vờ như không thấy, nàng ấy nhấc chân đến cạnh Ngọc Thủy Sương. Nàng nhận ra ngay, từ trước đến giờ Tử Lan tỷ tỷ chỉ dùng duy nhất một loại hương liệu.

"Sương nhi? Muội bị làm sao thế, sao lại ướt sũng thế này?"

"Bẩm nương nương, tiểu thư bị người ta ném xuống hồ." Mân Mân ôm chặt người nàng, em ấy cung kính hồi đáp Hoàng quý phi.

Tiêu Minh cảm thấy chuyện không còn liên quan gì đến mình, Bảo Thân Vương biết có nữ nhân y phục ướt cũng không tiện ở lại. Lẳng lặng cùng Tiêu Minh sải bước tránh mặt.

"Kẻ to gan nào dám ném muội ấy?" Cơ Tử Lan chau mày, bao nhiêu năm không gặp, Ngọc Thủy Sương vẫn khổ sở như thuở nào làm Cơ Tử Lan chạnh lòng không thôi.

Ngọc Thủy Sương không muốn lớn chuyện, nàng vội vã nói, giọng nói khàn đặc thều thào rất khó nghe: "Thần nữ không sao... khụ khụ..."

Nàng nói chưa xong không kiềm chế nổi cơn ho từ cổ họng mà ho một tràn nặng nề.

Hoàng quý phi đưa mắt nhìn đám người xung quanh. Bọn họ hiểu ý ngay, nhanh nhẹn đến đỡ Ngọc Thủy Sương đi. Hoàng quý phi lo lắng cho nàng, nàng ấy cũng dời bước đi theo hoàn toàn quên mất những lời mạo phạm của Lưu Bích.

Lưu Bích thở phào nhẹ nhõm đứng dậy toan bước đi. Lại có thị vệ của Bảo Thân Vương đến truyền tin.

"Lưu tiểu thư xuất ngôn ngông cuồng, mạo phạm Hoàng quý phi. Lĩnh hai mươi bạt tai!"

Từ xa Tiêu Minh chắp tay đứng sau Bảo Thân Vương.

Tiếng chan chát bị vả miệng, tiếng khóc than kêu đau làm huyên náo một góc hồ Thái Dịch.

Tiêu Minh không hiểu, trầm giọng nói: "Hoàng quý phi đã đi rồi. Ngài cần gì phải trút giận thay nương nương. Dù sao nương nương cũng không thấy."

"Tiêu Minh, sau này khi huynh đem lòng mến mộ một người. Làm được bất kỳ điều gì vì người ấy, huynh sẽ không mong chờ người ấy thấu hiểu. Chỉ muốn nàng mãi an nhiên vui vẻ. Tất cả những chuyện huynh làm đều do huynh muốn, là tình nguyện."

Tiêu Minh không đáp, hắn không tin khi yêu một người, có thể tình nguyện làm mọi thứ vì nàng không mong cầu đối phương biết. Mối quan hệ nào cũng gắn liền với lợi ích, làm gì có chuyện tình nguyện không mong cầu.