Một Phút Sai Lầm

Chương 83



Từ cổng tiểu khu đi về nhà, Âu Dương Tĩnh không ngừng lấy mu bàn tay cùng lòng bàn tay thay phiên hạ nhiệt độ cho mặt của mình. Mãi cho đến khi vào cửa lớn của toà nhà thì nhiệt độ trên mặt mới biến mất một chút. Kết quả khi vào trong thang máy nhìn thấy trên mặt kính trên thang máy phản chiếu gương mặt ửng hồng của chính mình, nhất thời lại nghĩ tới chuyện mà mới vừa rồi Bùi Dục đã làm.

Khi hai người bọn họ từ khu vui chơi trở về, vào lúc tạm biệt ở gần cổng lớn đột nhiên Bùi Dục giống như một con chó con nhún nhún cái mũi nói: "Mùi thơm ở đâu vậy? Gần đây có trồng hoa quế sao?"

Âu Dương Tĩnh không có ngửi thấy mùi hương nào, chẳng qua nghe thấy anh nói vậy thì cũng nhìn quanh bốn phía. Kết quả vào thời điểm cô đang tìm cây hoa quế thì đột nhiên Bùi Dục giữ bả vai của cô lại, vào lúc cô đang kinh ngạc quay đầu lại thì không chút do dự nào mà hôn lên môi cô một cái.

Tuy chỉ là một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước một cái nhưng cũng coi như giữa hai người lần đầu tiên có tiếng mà cũng có miếng đi.

Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ làm đến mức như vậy, vốn đang mờ mịt, về sau khi lấy lại tinh thần mặt lại đỏ ửng như muốn rỉ máu, sau đó không hề có chút tiền đồ nào mà quay đầu chạy mất...

Nếu xem về độ tuổi tâm lý thì cô là đang gặm cỏ non sao? Âu Dương Tĩnh suy nghĩ. Sau đó rất nhanh cô liễn lắc đầu liên tục, buộc bản thân mình quên đi vấn đề tuổi tác này. Đời này đã không còn cái gì có thể uy hiếp cuộc sống của cô nữa, làm một cô gái nhỏ vui tươi sảng khoái không phải là rất tốt sao? Huống chi trên cơ bản khi ở trước mặt Bùi Dục cô không có một chút ưu thế về tuổi tác nào. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể quy kết vì kiểu học thần như Bùi Dục có đầu óc tốt nên trong lòng suy nghĩ cũng nhiều hơn, cho nên trưởng thành sớm hơn.

Thời điểm Âu Dương Tĩnh đẩy cửa nhà ra, bà nội đang ở phòng khách xem tivi, thời điểm thấy cô trở về cũng hơi sửng sốt một chút. "Đã về rồi sao, để bà đi nấu cơm." Bà nội tắt TV đi, đứng lên.

Âu Dương Tĩnh nhanh chóng thay giày rồi đi vào trong phòng bếp, rửa tay bắt đầu làm trợ thủ cho bà nội.

Bà nội thái thịt xong liền quay đầu nhìn cháu gái đang đứng bên cạnh bồn rửa để rửa rau, lại nghĩ đến thời điểm cô vừa mới vào trong nhà. Bà biết cháu gái của bà vốn có dáng vẻ xinh xắn mà theo độ tuổi dần trưởng thành cũng giống như dần dần biến mất những nét trẻ con mà ngày càng trở nên xinh đẹp. Nhưng mà mãi đến vừa rồi bà mới phát hiện Tĩnh Tĩnh có phần không còn giống trước đây nữa. Như là trong nháy mắt cả người đều đã sáng sủa hơn, trong người như phát ra một loại ánh sáng rực rỡ làm cho không có người nào có thể bỏ qua được.

Nguyên nhân là vì thằng nhóc kia sao? Bà nội nhớ lại, tới cùng bà cũng đã lớn tuổi rồi. Có lẽ phương thức giáo dục Tĩnh Tĩnh trước đây ít nhiều gì cũng có chút vấn đề đi, nuôi dưỡng một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi thanh xuân thành một người đã có tuổi.

"Bà nội còn cần rửa cái gì nữa không?" Âu Dương Tĩnh rửa xong đồ ăn trong tay, ngẩng đầu lên hỏi bà nội thì lại thấy bà nội có vẻ đăm chiêu nhìn cô. Âu Dương Tĩnh vội vã coi thử lại mình một phen, phát hiện trên người cũng không có cái gì không ổn mới hỏi: "Bà nội, bà nhìn cháu như vậy làm gì vậy?"

"... Cũng sắp đến rằm tháng bảy rồi, cháu thi vào được trường trung học phụ thuộc, vào ngày mười bốn thì đi báo tin mừng cho ba cháu biết đi. Để cho nó cũng vui mừng theo." Bà nội nói, bắt đầu buộc tạp dề rồi nhân tiện đuổi người: "Được rồi, không có gì phải rửa nữa, cháu đi chơi đi."

Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch hàng năm, Âu Dương Tĩnh cùng bà nội đều đi viếng mộ ba ba cùng ông nội. Năm nay cô lại thi đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố, tất nhiên là phải thông báo cho hai người biết rồi. Nhưng mà mấy ngày trước khi đến ngày mười bốn tháng bảy đột nhiên bà nội lại bị bệnh. Tuy chỉ là cảm mạo nhẹ nhưng tới rất hung hãn, lại còn phải tới bệnh viện một thời gian mới có chuyển biến tốt đẹp. Loại tình huống này đương nhiên Âu Dương Tĩnh không dám để cho bà nội cùng đi tảo mộ rồi.

"Trên đường chú ý an toàn, không cần phải đi mấy chỗ có ít người. Chỗ của ông nội cháu phải đi lui vào bên trong thì cháu cũng đừng đi nữa, chủ yếu là đi đến nói cho ba cháu nghe chuyện cháu trúng tuyển, nó sẽ nói cho ông nội của cháu." Bà nội tựa vào trên giường vừa hỉ mũi vừa nói với Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh lưu loát đồng ý, mang theo giấy tiền cùng hoa giấy bà nội đã chuẩn bị từ sớm chuẩn bị ra khỏi cửa, vừa mới đưa tay cầm vào nắm cửa đã nghe thấy bà nội từ ở trong phòng gọi cô: "Cháu vẫn nên đi đến chỗ của ông nội cháu một chút đi! Nếu không thì nhất định ông ấy sẽ trách bà chỉ nhớ tới con trai thôi."

"Cháu biết rồi!" Âu Dương Tĩnh lớn tiếng trả lời. Trên đường đi ngẫm lại bà nội cực kỳ có ý tứ, ở trong miệng bà ông nội cùng ba ba giống như chưa có hết mà chỉ đến ở một chỗ khác mà thôi, mà lại vẫn luôn ở cùng một chỗ, đoán chừng bình thường rảnh rỗi còn có thể nói chuyện phiếm cùng cắn hạt dưa giấy nữa. Nhưng mà nghĩ lại bà nội còn trẻ tang chồng trung niên tang con, nếu không có suy nghĩ như vậy thì chỉ việc ngày ngày nhớ nhưng thôi cũng đủ khổ sở rồi.

Bởi vì Vạn Bình bị giam giữ, rốt cuộc Âu Dương Tĩnh ra khỏi cửa cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Cô chỉ nói với Bùi Dục là hôm nay muốn đi tảo mộ, rồi tự bản thân mình đi xe buýt đến nghĩa địa.

Dựa vào trí nhớ rất nhanh cô đã tìm được mộ của ông nội. Ông nội qua đời sớm, ảnh chụp trên mộ vẫn là dáng vẻ lúc còn trẻ tuổi, đối với Âu Dương Tĩnh mà nói người này càng giống như là một người chú hoặc một người bác hơn chứ không phải là ông nội của cô. Âu Dương Tĩnh cắm đế hoa giấy trước mộ ông nội, bái hai bái rồi đi tìm mộ của ba cô.

Bởi vì trong nhà vẫn còn có ảnh chụp của ba cho nên đối với ảnh chụp của ba ba trên bia mộ cô vẫn rất quen thuộc. Thời điểm ba ba qua đời mới hai mươi mốt tuổi, nói so ra thì cũng chỉ lớn hơn linh hồn này của Âu Dương Tĩnh ba bốn tuổi mà thôi. Không biết ảnh được chụp năm nào mà cười vô cùng sáng lạn nhưng vẫn còn mang theo một chút cảm giác trẻ con, so với ảnh chụp trên bia mộ ông nội thì còn trẻ tuổi hơn nhiều.

Cứ như vậy mà nhìn, nếu án theo sự phát triển của đời trước thì ông cháu ba đời nhà bọn họ đều là những người đoản mệnh, một người so với một người sống còn ngắn hơn, ba cô tốt xấu gì vẫn còn có con gái, đến đời cô vẫn còn chưa kịp qua tuổi sinh nhật thứ mười tám đã...

Âu Dương Tĩnh vứt bỏ những ý nghĩ lộn xộn này đi, đặt hoa giấy xuống, ngồi xổm xuống nói chuyện với "Ba ba": "Ba ba, bà nội bị bệnh nên không thể đến thăm ba được, đừng nhìn bà mỗi ngày đều lấy ba ra làm tấm gương xấu để giáo dục nhưng thật ra bà vẫn luôn nhớ tới ba. Ba suy nghĩ một chút, nếu thuận tiện thì báo mộng cho bà nội một lần. Còn nữa, con đã thi vào được trường trung học phụ thuộc rồi, chính ngôi trường mà ba đã đọc sách đó. Hiện tại thành tích của con rất tốt, còn có thể lấy được học bổng. Vào thời điểm ba thi vào trường trung học phụ thuộc không có lấy được thì con so với ba còn lợi hại hơn một chút đó..."

Âu Dương Tĩnh nói xong, đột nhiên cảm thấy người ở trong ảnh chụp như đang cười với cô vậy, Âu Dương Tĩnh cười tự giễu, cô vẫn cảm thấy thật ra ba ba sẽ không thích cô, đứa nhỏ đã làm lộn xộn cuộc sống của ông. Còn về phần mẹ ruột... Tuy Âu Dương Tĩnh không biết ba ba đối với bà ta là phần tình cảm gì nhưng chỉ bằng vào việc mẹ ruột đã vứt bỏ cô cho bà nội thì cũng có thể khẳng định quan hệ của ba ba cùng Vạn Bình cũng không có tốt đẹp gì. Âu Dương Tĩnh do dự một chút rồi cũng không có nói đến chuyện Vạn Bình bị bắt, vẫn chờ tới khi nào định án thì nói cho ông ấy biết đi.

Khi cô đứng lên mang theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị đi tới nơi đốt giấy tiền vàng mã để đốt cho hai người. Không đi được bao xa đã nhìn thấy một người có chút quen mắt. Cả người rất cao, người cũng rất gầy, chò dù đứng dưới ánh mặt trời cũng làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Tuy ví von như vậy không quá đúng nhưng trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh nhìn thấy anh ta liền cảm thấy anh ta giống như một lưỡi dao sắc bén sáng quắc lạnh lùng vậy.

Người nọ là La Thần. Anh ta đến tảo mộ cho ai sao? Âu Dương Tĩnh không khỏi nhìn anh ta nhiều thêm một cái. Hoảng hốt nhớ lại vào đời trước khi cô thi vào được trường trung học phụ thuộc thời điểm đi tảo mộ cũng gặp La Thần, chẳng qua lúc đó cô cũng chỉ nhìn thấy anh ta trong TV mà thôi cho nên không quá xác định. Lại thêm lúc đó bà nội cũng đi cùng, thấy được nhưng cũng không có nhìn rõ.

Thời điểm cô đi qua nhớ lại, La Thần cũng nhìn thấy cô, khoảng cách của hai người không đến mười thước. Ở trong nhận thức của Âu Dương Tĩnh, lần cuối cùng cô cùng La Thần xuất hiện là buổi tối ngày đầu tiên tham gia lớp tập huấn, La Thần tới nói chuyện cùng với bọn họ. Lúc ấy trong phòng học có năm mươi học sinh, Âu Dương Tinh không hề cho rằng La Thần còn nhớ rõ cô.

Nhưng ngày tại lúc cô muốn đi ngang qua người anh ta đột nhiên La Thần chuẩn xác gọi tên của cô: "Âu Dương Tĩnh." Giọng nói lạnh lùng bức tượng đá vừa mới khắc xong vậy.

Âu Dương Tĩnh quay đầu kinh ngạc: "Anh nhớ rõ tôi sao?"

La Thần nhìn túi nilon tiền giấy cô đang cầm trên tay: "Em đi tảo mộ cho người nào sao?"

"Cho ba tôi." Âu Dương Tĩnh thành thật trả lời, quả thực quá là kinh ngạc rồi, vậy mà nhân vật trong truyền thuyết lại đứng ở chỗ này nói chuyện với cô?! Một lần trọng sinh này số chuyện thay đổi không phải là ít đâu.

La Thần gật đầu. Nói rất tự nhiên: "Tôi cũng đến viếng mộ cho mẹ tôi." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Bà ấy vừa mới đi vào tháng trước."

Lần này Âu Dương Tĩnh thật sự không còn biết nói cái gì nữa rồi. Tuy là cô tới tảo mộ ba ba nhưng mà ba cô đã đi tìm sớm, cô thật sự không thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi người thân này. Do dự hồi lâu cô đành phải đáp lại một câu: "Vậy anh nén bị thương thuận tiện..."

"Em muốn đi đốt tiền vàng mã sao?" La Thần hỏi, hoàn toàn không có ý muốn để cho cô đi.

Âu Dương Tĩnh gật đầu nói vâng nhưng trong lòng lại hết sức kinh ngạc, La Thần vừa nhìn đã biết là người lạnh lùng từ trong xương cốt cũng không muốn quan tâm đến người nào, giờ lại đột nhiên chủ động nói chuyện phiếm với một người không quen biết như cô, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Nhưng cô nghĩ lại, dù sao mẹ của La Thần cũng vừa mới mất cho nên hành vi có phần thất thường cũng là điều bình thường.

"Cùng đi đi, tôi cũng cần phải đốt cho mẹ tôi." La Thần nói xong không đợi cho Âu Dương Tĩnh có thêm chút phản ứng nào đã xách cái túi ở trên mặt đất lên đi về nơi để đốt giấy tiền.

Khi đến trước lò đốt La Thần vô cùng yên lặng. Thời điểm Âu Dương Tĩnh ném giấy tiền vào trong đó để đốt, đột nhiên anh ta hỏi: "Trên giấy tiền không viết tên thì bọn họ có thể nhận được sao?"

Âu Dương Tĩnh sợ tới mức thiếu chút nữa là không ném tiền giấy vào lò mà ném ra bên ngoài. Vậy mà học thần trong truyền thuyết lại đi hỏi vấn đề này?! Cô lấy lại bình tĩnh nói: "Khẳng định có thể, thời điểm người đốt nhớ là cho ai thì bên kia liền biết được số tiền này dành cho người nào, vậy nên khẳng định có thể nhận được." Âu Dương Tĩnh lấy lí do mà bà nội từng nói mang ra để nói, nói xong đến chính cô cũng đều đã tin luôn.

Đoán chừng những người vừa mới trải qua việc mất người thân nên rất cần sự an ủi, cho dù là ảo tưởng hư vô mờ mịt. Dù sao Âu Dương Tĩnh vừa nói xong La Thần liền chấp nhận lí do thoái thác của cô. Cũng ném giấy tiền anh ta muốn đốt cho mẹ vào trong lò đốt. "Không biết đốt số tiền này họ có đủ dùng hay không nữa." La Thần giống như chẳng những tin mà lại còn lo lắng nữa.

Thật ra Âu Dương Tĩnh muốn nói "Không biết" nhưng ngẫm lại anh ta cũng chỉ là đang cần một câu an ủi mà thôi, vì thế cực kỳ chân thành nói: "Nhất định là đủ. Nếu thật sự không đủ thì họ sẽ đến báo mộng nha." Cô nở một nụ cười tủm tỉm.

La Thần nhìn cô, sau khi trầm mặc một hai giây rồi cũng gật đầu theo. Sau đó tiếp tục hóa vàng mã. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy tâm tình của La Thần bình giờ hình như so với vừa rồi mới gặt thì có tốt hơn một chút. Tuy nhiên gương mặt của anh ta vẫn không thay đổi một chút nào.

Hai người mang theo tiền giấy cũng không có nhiều, chỉ trong chốc lát là đột xong. Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ bụi ở trên tay, chuẩn bị nói tạm biệt với La Thần. La Thần đột nhiên đưa qua một tờ khăn giấy: "Lau tay." Anh ta nói.

Âu Dương Tĩnh cuống quýt nói lời cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau lại một lần. Lúc này nghe được La Thần nói: "Chuẩn bị về nhà sao? Cùng đi đi."

Trời ơi! Âu Dương Tĩnh kinh ngạc một cách triệt để, cô thật sự không đoán được cách nghĩ của La Thần. Hai người bọn họ gần như hoàn toàn không quen biết! Chẳng qua quả thật là cô phải về nhà, cùng rời khỏi nghĩa địa công cộng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Vì thế cô đã cùng La Thần giữ khoảng nửa mét rồi cùng đi ra bên ngoài.

Thời điểm đi ra đến ngoài cổng, La Thần vừa mới mở miệng vừa mới định nói cái gì đó thì đã thấy có một thiếu niên đứng cách đó không xa. Dáng vẻ của thiếu niên đó vô cùng khiến người khác chú ý, cũng là dáng người cao gầy nhưng không có đơn bạc giống như anh ta mà là dáng người của một thiếu niên vô cùng khỏe mạnh. La Thần liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là học đệ đã tranh cãi cùng với anh ta ở buổi nói chuyện cùng lớp tập huấn, Bùi Dục.

"Sao cậu lại tới đây?" Nhìn thấy Bùi Dục đến Âu Dương Tĩnh vừa mừng vừa sợ, bước nhanh tới bên cạnh anh.

"Mình nhắn tin cho cậu thì cậu không trả lời, gọi điện thoại cũng không có nhận, mình gọi đến trong nhà cậu mới biết bà nội cậu bị bệnh, mình sợ cậu xảy ra vấn đề gì nên đã chạy tới tìm cậu." Anh nói liên tiếp, nhưng ánh mắt lại vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía người La Thần, không tự giác mà mang theo một chút địch ý.

"Đi gấp gáp nên quên mang rồi." Âu Dương Tĩnh sờ soạng tìm túi quần một hồi lâu rồi mới nhớ tới.

"Vứt bừa bãi!" Bùi Dục gõ nhẹ lên trán cô một cái, thuận tay dắt cô. "Mình đưa cậu về nhà."

Âu Dương Tĩnh nhớ tới La Thần vẫn còn đang ở bên cạnh, quay đầu chuẩn bị nói tạm biệt cùng anh ta thì Bùi Dục đã đoạt nói trước: "La Thần sư huynh, chúng em đi trước, tạm biệt." Nói xong liền kéo Âu Dương Tĩnh đi về phía nhà ga.

La Thần nhìn bóng lưng hai người bọn họ, đứng tại chỗ một hồi rồi mới xoay người đi về phía nhà ga bên kia.