Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1009: Kiểm tra toàn diện



Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho đôi mắt Nghiêm Linh Trang, không phát hiện ra bất cứ tổn thương nào. Đưa ra một kết luận khiến người ta chua xót: “Tổng giám đốc, nếu cô không thể khống chế tốt cảm xúc của cô, luôn luôn ở trong trạng thái lo âu hậm hực nghiêm trọng, chứng chướng ngại cơ thể cô sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Sự thật chứng minh, lần này tính mù tạm thời của cô phát tác thời gian dài hơn trước kia, nếu không tăng thêm thuốc khống chế, tôi lo là cô sẽ mãi mãi mù”

“Dùng thuốc nhé” Bác sĩ thận trọng đề nghị Nét mặt Nghiêm Mặc Hàn nghiêm trọng: “Có bệnh thì phải điều trị. Bác sĩ, ông kê thuốc đi.”

Trên mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử: “Chỉ là những loại thuốc đó đều là thuốc ức chế thần kinh, sẽ có tác dụng phụ rất mạnh. Ví dụ như là mập mạp.”

Nghiêm Linh Trang lập tức kháng nghị: “Em không uống thuốc”

Cô kích động chạy ra bên ngoài.

Nhan sắc này, là dáng vẻ anh Quân thích nhất

Nếu như cô thay, anh ấy nhất định sẽ không nhận ra cô.

Cô mạnh mẽ tranh đấu ở hành lang bệnh viện, lại đâm đầu vào trong lòng ngực Chiến Hàn Quân.

Anh mới từ phòng khám bệnh bác sĩ tâm lý đi ra, trong tay cầm đơn thuốc, đang chuẩn bị đi lấy thuốc. Không ngờ, lại đâm vào Nghiêm Linh Trang “Cô Trang, cô làm sao vậy?” Anh cảm nhận được thân thể của cô đang run nhè nhẹ, không thể đưa tay đẩy cô ra.

Nghiêm Linh Trang nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong phút chốc giống như phiêu bạc trên con thuyền đã rất tìm được bến tàu, ôm chặt lấy anh khóc rống lên.

Nghiêm Mặc Hàn đuổi theo ra ngoài, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt lập tức đỏ bừng. Cũng chỉ khi Linh Trang ở trước mặt Chiến Hàn Quân, mới có thể xé xuống lớp ngụy trang mạnh mẽ, quay về thành cô gái mềm mại lại yếu ớt kia.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, sương lạnh bên trong đôi mắt ngưng kết lại.

*Vì sao lại phải làm cô ấy khóc?” Trong âm thanh lạnh như băng mang theo sự khiển trách.

Nghiêm Mặc Hàn ngậm hòn bồ làm thinh, có nỗi khổ không nói nên lời.

Rõ ràng là người làm cô ấy khóc là anh ta mà! Nghiêm Mặc Hàn giải thích: “Không phải tôi. Là mắt cô ấy nghiêm trọng. Bác sĩ đề nghị kê cho cô ấy một chút thuốc, bởi vì thuốc sẽ có tác dụng phụ làm người ta mập lên, cô ấy không muốn nên chạy ra ngoài.”

Chiến Hàn Quân ngơ ngẩn nhìn Nghiêm Linh Trang: “Cô sợ trở nên béo phì?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu.

“Sức khỏe quan trọng hơn vóc dáng”

Giọng nói anh có chút nặng nề.

Nghiêm Linh Trang lại kiên quyết giữ ý mình: “Tôi sợ sau khi tôi thay đổi, đến khi anh ấy trở về sẽ không nhận ra tôi”

Chiến Hàn Quân hơi giật mình, nhận ra được người kia là người chồng đã qua đời nhiều năm của cô, trong mắt anh tràn ra ý cười chua xót.

“Nếu anh ta yêu cô, cho dù cô biến thành dáng vẻ gì, anh ta đều sẽ nhận ra cô”

Nghiêm Linh Trang nần gương mặt đầy nước mắt lên.

Trong ánh mắt là bi thương.

Rõ ràng anh đã không nhận ra cô mà!

Nghiêm Linh Tràn ấp úng nói: “Nhỡ đâu, anh ấy uống canh Mạnh Bà, nhỡ đâu anh ấy đi qua cầu Nại Hà, nhỡ đâu anh ấy còn đi qua sông Vong Xuyên thì sao? Anh ấy nhất định quên tôi sạch sẽ rồi”

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, địu dàng an ủi: “Nếu anh ta uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, nhảy qua sông Vong Xuyên, anh ta còn có thể quay lại, vậy chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn còn có cô”

Nghiêm Linh Trang vì những lời này của anh, giống như nhận được sự an ủi cực kỳ lớn: “Anh nói rất đúng, nếu anh có thể quay về, đó là đã vượt qua tất cả khó khăn”

“Nhưng tôi, nên đi đánh thức ký ức đã mất ở giới U Minh của anh ấy như thế nào đây?”

Chiến Hàn Quân nói: “Bị mất rồi, không tìm lại được. Thì điền cho anh ta những ký ức tốt đẹp đó một lần nữa”

Nghiêm Linh Trang cười rộ lên xán lạn: “Tôi biết nên làm như thế nào rồi. Cảm ơn anh, thầy Nguyệt”

“Đúng rồi, anh khám bệnh chưa? Bệnh của anh nặng không?” Cô bỗng nhiên nhớ tới anh cũng đến khám bệnh, bỗng nhiên trở nên lo lắng bất an.