Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1036: Lo lắng bất an



Anh không nhận được hồi âm của Nghiêm Linh Trang, trong lòng lo lắng bất an mà thức đến sáng.

Nhưng chuông điện thoại của anh vẫn yên lặng, anh mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời mà anh hãng mong đợi.

Sáng sớm, sau khi Thu Liên tỉnh dậy thì phát hiện đã không thấy Chiến Hàn Quân đâu nữa.

Thu Liên lặng người một lúc, nhớ tới chuyện Nghiêm Linh Trang đến phỏng vấn vào tối hôm qua, một đại mỹ nhân đẹp tuyệt trần như vậy thì người đàn ông nào lại không rung động với cô cơ chứ?

Thu Liên tự nhìn lại bản thân mình, trên người chỉ mặc mỗi một bộ đồ rẻ tiền, thế nên cô ta quyết định sắm sửa lại cho bản thân một chút. Dù sao thì bây giờ Nguyệt cũng đã kiếm được tiền rồi.

Chuyện duy nhất mà cô ta phải làm về sau chính là lấy lòng người đàn ông này. Nếu như có thể sinh một đứa con cho anh, vậy thì tình cảm của bọn họ sẽ càng thêm sâu đậm.

Á Châu.

Ngay khi Chiến Hàn Quân vừa mới đến cổng công ty liền gặp Nghiêm Linh Trang bước ra từ xe riêng của cô Cũng không biết tại sao Nghiêm Linh Trang cảm thấy ánh mắt của anh hôm nay trông rất khác, giống như anh bị trúng độc vậy.

Anh và cô một trước một sau bước vào thang máy dành cho nhân viên, bên trong thang máy chật ních người, khi hai người cùng lúc bước vào thì thang máy bắt đầu báo động.

Quá tải rồi!

Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, ánh mắt cô rõ ràng là muốn bảo anh bước ra.

Chiến Hàn Quân trêu đùa nói: “Thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc chỉ để trưng bày thôi à?”

Tất cả các nhân viên đều không dám lên tiếng.

Dạo gần đây hai vị tổng giám đốc cứ gặp nhau là cãi nhau, vô cùng căng thẳng, bọn họ lại không biết phải đứng về phía nào thì sẽ sáng suốt hơn, vậy nên bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài.

Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân đều không ai bước ra cả, thang máy liền dừng ở đó. Cuối cùng, Nghiêm Linh Trang đứng ra và nói: “Thôi được rồi, phụ nữ tốt như tôi không đánh nhau với đàn ông.”

Chiến Hàn Quân cũng đứng ra.

Thang máy liền đóng cửa, để lại hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Nghiêm Linh Trang nghĩ đến việc tối qua Chiến Hàn Quân hại cô cả đêm không ngủ liền vô cùng tức giận. Nhìn lướt qua sắc mặt Chiến Hàn Quân cũng không vui vẻ gì, cô trêu đùa nói: “Sắc mặt anh không tốt, có phải là phương diện kia làm nhiều quá không?”

Nói rồi cô đưa tay ra véo vào eo của anh một cái: “Tuổi tác cũng lớn rồi, nghỉ ngơi chút đi. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh xem”

Chiến Hàn Quân tức giận nhìn cô rồi nói: “Có phải cô lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi không?”

Nghiêm Linh Trang cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi chỉ lo là anh làm nhiều quá sẽ dẫn đến suy thận, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

Cửa thang máy mở ra, Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang đều liền cùng nhau bước vào trong.

Nghiêm Linh Trang đã lâu chưa được nghe giọng nói cáu giận của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng cô lại phát hiện đôi mắt đen tuyền với vẻ đầy giận dữ của Chiến Hàn Quân đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nghiêm Linh Trang nháy mắt với anh: “Sao thế, tức giận rồi à?”

“Cô có biết là cô rất đáng bị đánh đòn không?” Anh nham hiểm nói.

Nghiêm Linh Trang quả nhiên đang khiêu khích chọc tức anh: “Ô! Anh muốn đánh đòn tôi à? Anh cũng biết là võ công của tôi rất cao siêu mà, anh đánh không lại tôi đâu, vậy nên hãy kiềm chế mọi sự không hài lòng của anh lại”

Chiến Hàn Quân cạn lời nhìn cô.

©ó lúc anh cảm thấy người phụ nữ này ấu trĩ như một đứa trẻ vậy, cái gọi là khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ rất trái ngược với cô.

“Tôi không đánh phụ nữ” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nói.

Nghiêm Linh Trang cười tươi như hoa: “Bởi vì anh đánh không lại tôi”

Chiến Hàn Quân một lần nữa cạn lời với cô: “Co quả nhiên là rất muốn ăn đòn”

“Anh dám đánh tôi không?”

Biểu cảm trên mặt Chiến Hàn Quân như: muốn nói: Muốn, rất muốn, cực kỳ muốn.

Nghiêm Linh Trang nói: “Đúng lúc hôm nay tay tôi đang ngứa ngáy. Anh có dám đến phòng thi đấu so tài cao thấp với tôi không?”