Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 190: “Nói đi nói lại thì ra là nghèo”



Chiến Hàn Quân chế nhạo Lạc Thanh Du không muốn đôi co với anh vì vậy cô nép sang một bên để gọt táo, sau khi cắt táo thành từng miếng rồi rửa lại bằng nước nóng thì đưa đến trước mặt Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nhìn quả táo đang bốc khói thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc Linh Trang cũng có thói quen ăn trái cây nóng?

Lạc Thanh Du đặt đĩa hoa quả vào trong ngăn tủ bên cạnh, xoay người bước đi và đứng cách anh rất xa.

Cô luôn giữ khoảng cách với anh, tránh để anh ghét cô.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du hiểu chuyện đến mức làm người khác thương tiếc như vầy thì vô cùng phiền muộn.

€ô vẫn còn nhớ kĩ những lời nói làm tổn thương cô của anh và vô cùng vâng lời.

Nếu là trước đây, anh sẽ hài lòng khi cô ngoan ngoãn như vậy, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì khi nhìn thấy cô xa lánh mình như vậy thì anh lại thấy nghẹn ngào và chua xót trong tim mình.

Chiến Hàn Quân chôn đầu vào gối và đấu tranh trong suy nghĩ.

Anh tự nhủ rằng cô không phải là Linh “Trang nên không được phụ thuộc vào cô, đó chỉ là một sự thay đối cảm xúc nực cười.

Thế nhưng từng khung cảnh như Linh Trang bướng bỉnh, tài năng, ánh mắt đầy lo lăng và cả những giọt nước mắt tuyệt vọng…đều được tái hiện lại bởi nụ cười hiền lành của Lạc Thanh Du.

“Đút cho tôi ăn!” Đột nhiên Chiến Hàn Quân ngang ngược ra lệnh.

Lạc Thanh Du sững người.

Cô có nghe lầm không vậy?

Anh chàng này không phải rất ghét cô đến gần sao?

Chẳng lẽ anh này đói đến váng đầu à?

Lạc Thanh Du chậm rãi đi tới, cầm quả táo lên, cắt một miếng táo nóng rồi đưa lên miệng anh “Anh có đói không?” Lạc Thanh Du hỏi: “Có muốn tôi làm cho anh một bữa ăn không?”

Anh không nói gì, chỉ mở to đôi mắt rực rỡ nhìn cô chăm chăm.

Đường nét của cô rất đẹp, đôi mắt sáng long lanh và thông minh, đôi lông mày nhẹ nhàng quyến rũ nhưng vẫn ẩn chứa sự tự tin và kiêu hãnh, cô đang mặc một chiếc quần lưng cao màu đen có thắt nơ và một chiếc áo sơ mi ren đỏ, phấn trang điểm giúp cô trông rất tươi sáng trẻ trung, giống như đóa hoa anh túc dù đẹp nhưng rất độc, lại giống như vẻ đẹp thuần khiết của hoa loa kèn.

Tính tình của cô vừa trong sáng lại vừa phức tạp.

Bảy năm trước, đôi mắt Lạc Thanh Du vô cùng ảm đạm, toàn thân suy nhược… đã vậy còn mặc bộ trang phục lòe loẹt…

Còn Lạc Thanh Du giờ đây đã không còn là cô gái nông dân khiêm tốn bảy năm trước nữa.

Mà anh lại thấy răng người ở bên anh lúc này là Linh Trang.

Họ có tài năng giống nhau, tỏa sáng như nhau và cả niềm kiêu hãnh cũng không khác gì.

“Ừm” Anh đột ngột gật đầu, sự ghét bỏ trong mắt biến mất và thay vào đó là sự dịu dàng.

Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân thay đổi liên tục thì nghĩ răng chính bệnh tình đã làm tính tình anh khác trước, cô thông cảm nhìn anh và nói: “Anh đợi chút tôi đi nấu cơm cho anh”