Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 192



“Cậu Quân, mời vào trong” Ông cụ nhà họ Lạc khách sáo chào khách quý.

Chiến Hàn Quân đi vào phòng khách của nhà họ Lạc tự nhiên như thể đang đi vào nhà của mình.

Quan Minh Vũ mang ghế đến cho anh rồi dùng khăn giấy lau mấy lượt thì Chiến Hàn Quân mới ngồi xuống “Không biết cậu Quân ghé đây có việc gì không ạ?” Ông cụ nhà họ Lạc dè dặt hỏi.

“Ông cụ nhà họ Lạc, nếu ông không muốn Lạc Thị bị phá sản thì hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Nếu như câu trả lời của ông làm tôi hài lòng thì tôi có thể suy nghĩ về việc chừa cho Lạc Thị một con đường sống”

Chiến Hàn Quân chầm chậm nói Ông cụ nhà họ Lạc lập tức vừa mừng vừa lo, nói: “Cậu Quân muốn hỏi điều gì? Nếu tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói hết không giấu giếm”

“Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về Lạc Thanh Du từ khi sinh ra cho đến bây giờ. Ông hãy nói hết toàn bộ những gì ông biết cho tôi nghe” Chiến Hàn Quân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “toàn bộ”.

Ông cụ nhà họ Lạc thấy hơi bất ngờ nên nói: “Tất cả mọi thứ về Lạc Thanh Du sao?”

Ánh mắt Lạc Thanh Phương lộ ra vẻ vui mừng khi nghe thấy Lạc Thanh Du sắp gặp rắc rối. Không ngờ cậu Quân lại âm thầm điều tra Lạc Thanh Du, xem ra ngày tàn của Lạc Thanh Du sắp đến rồi.

Quan Minh Vũ thấy ông cụ nhà họ Lạc không kịp phản ứng thì tiến lên trước giải thích lời của cậu Quần.

“Ông cụ nhà họ Lạc, Lạc Thanh Du là con gái của ông, chắc ông phải hiểu rõ tính cách và sở thích của cô ấy đúng không? Dù sao thì không cần phân biệt chuyện lớn hay chuyện nhỏ, ông cứ nói hết ra tất cả những gì ông biết đi Mặc dù ông cụ nhà họ Lạc rất bất ngờ khi mục đích cậu Quân đến tìm ông ta là vì chuyện này nhưng ông ta vẫn rất phối hợp, ông ta rót ruột, nói hết tất cả những thông tin mà mình biết được cho Chiến Hàn Quân nghe.

“Không giấu gì cậu Quân, Lạc Thanh Du là con gái của tôi nhưng tôi và và mẹ nó kết hôn chưa được bao lâu thì đã phải xa nhau, tôi đến thành phố để lập nghiệp còn mẹ con nó thì ở lại nông thôn. Mấy năm trước tôi làm ăn khó khăn, cũng không có tiền dư để gửi về nhà nên cuộc sống của hai mẹ con nó rất chật vật”

Lúc ông cụ nhà họ Lạc nói đến đây thì ánh mắt ông ta hiếm khi lộ ra vẻ áy náy, ông ta lại nói: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ cái nghèo lại có thể hủy hoại triệt để đứa con Thanh Du này của mình như thế. Vì nghèo mà từ nhỏ nó đã tự ti, không thích giao lưu với người khác, tính cách ngờ ngệch lại tự kỉ. Hơn nữa nó còn không thích học hành, từ nhỏ đến lớn môn nào cũng đứng chót lớp”

“Tôi đã từng khuyên bảo nó phải nỗ lực, chăm lo học hành nhưng nó xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai, còn dùng tiền tôi cho nó để mua dụng cụ học tập để mua mấy thứ quần áo không ra gì”

“Tôi thật sự càng ngày càng thấy thất vọng về nó nên đã dứt khoát mặc kệ nó, không quản nữa. Năm nó mười lăm tuổi thì nó đã đến thành phố nương nhờ tôi, tôi tưởng rằng đây là cơ hội tốt để bố con tôi có thể cải thiện quan hệ. Ai ngờ nó lại học được cách ăn trộm, lấy cắp viên ngọc quý của em gái nó đem đi bán… Ây!”

Ông cụ nhà họ Lạc nói đến đây thì không kiềm được mà thở dài “Tôi đã sớm hết hi vọng với nó rồi”

Chiến Hàn Quân chau mày, sao Lạc Thanh Du trong lời nói của ông cụ nhà họ Lạc so với Lạc Thanh Du mà anh quen biết lại có sự khác biệt lớn như thế?

Lạc Thanh Du mà anh quen biết rõ ràng có thể nhờ vào việc ly hôn mà trở nên giàu có nhưng cô không hề lấy đi một đồng nào của nhà họ Chiến.

Người xem thường tiền bạc như cô sao có thể ăn cắp?

“Cô ấy có sở trường gì không?” Chiến Hàn Quân lại hỏi.

Ông cụ nhà họ Lạc lắc đầu và nói: “Lúc.

Thanh Du còn học cấp ba, vì thành tích học tập của nó kém nên tôi đã từng hi vọng nó có thể dựa vào sở trường của mình để thi đậu vào đại học chính quy nhưng nó vẽ không đẹp, cũng không biết lập trình, hát hò nhảy múa càng không có thiên phú… Ấy!”

Nhắc đến chuyện này thì bà Chỉ lại cảm thấy vô cùng tức giận.

“Để đào tạo cho nó có được một hai sở trường, ông nhà tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền để mời thầy về dạy. Nhưng cái con nhóc đó rất ngốc, cái gì cũng không biết”

Chiến Hàn Quân im lặng một lúc rồi nói “Bảy năm trước, Lạc Thanh Du đã có mặt ở hiện trường tai nạn xe của Nghiêm Linh Trang.

Tôi muốn biết Lạc Thanh Du đã gặp phải chuyện gì trong vụ tai nạn đớ?”

Nhắc đến chuyện này thì khuôn mặt bà Chỉ lại có biểu hiện rất khác thường.

“Chuyện này thật sự rất kỳ lạ…”