Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1110



Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Hoành âm trầm, ánh mắt sâu như biển đêm, nháy mắt đã không có một tia độ ám.

“Không có việc gì, ngồi đi.”

Giọng điệu anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên, lộ ra vả xa cách cùng lạnh lẽo.

Đạo diễn Lý vừa nghe thấy giọng điệu này, đã biết Mộc Tử Hoành chờ: đến bực bội, dù sao bản thân hắn đã đến muộn gần nửa giờ.

Tô Cảnh Minh thì mang vẻ mặt bình tĩnh mặt, giọng lại: “Đạo diễn Lý, đến muộn, lời đầu tiên phạt ba Mục đích Mộc Tử Hoành đêm nay kéo anh tới nơi này, anh hoàn toàn hiểu được.

Vì người phụ nữ cậu ta yêu mà báo thù rửa hận.

Đạo diễn Lý cười ngồi xuống, gật gật đầu, “Giám đốc Tô nói rất đúng, tôi đã đến muộn, lời đầu tiên xin phạt ba chén.”

Đạo diễn Lý nhìn thấy năm chai rượu vang trên bàn, đều là những chai rượu vang đỏ đắt đỏ nhát trong bảng xếp hạng toàn cầu Đạo diễn Lý vừa thấy, ánh mắt lóe lóe, nhìn qua Mộc Tử.

Hoành với ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Bữa cơm này, hắn đúng là không đủ tiền mời nồi.

Mộc Tử Hoành lấy qua một chai rượu, tự mình rót cho Đạo diễn Lý một ly, “Nghe nói, tửu lượng của Đạo diễn Lý không tồi.”

Dút lời, anh đem rượu rót đầy ly cho Đạo diễn Lý trước mặt.

Đạo diễn Lý nịnh nọt cười cười, hai tay bưng lên rượu vang, “Giám đốc Mộc, bình thường thôi, bình thường thôi, mãi bây giờ mới tới được, ly này tôi sẽ tự phạt chính mình, trước tiên xin uống trước.”

Nói xong, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Mộc Tử Hoành quỷ dị nhìn thoáng qua hắn, không có một tia độ ấm.

Lúc trước, hắn khiến cho Nghiên Nghiên phải uống bao nhiêu, thì hôm nay anh phải trả lại cho hắn gấp đôi Người phụ nữ mà Mộc Tử Hoành anh yêu, không ai có thể bắt nạt được.

“Rượu ngon, không uổng là rượu vang nổi tiếng, uống ngon thật.”

Đạo diễn Lý cười khích lệ, nhưng cũng biết loại rượu này tác dụng chậm rất lớn.

Nhìn năm chai rượu vang trên bàn, đáy lòng hắn có chút bồn chồn, nếu đều là để hắn uống, đêm nay hắn thể nào cũng phải chạy đi nhập viện.

Mộc Tử Hoành lại cầm lấy ly rượu bên cạnh, không chút để ý giúp Đạo diễn Lý rót thêm một ly.

Giọng Mộc Tử Hoành rất thản nhiên, “Nếu giám đốc Lý cũng biết đây là rượu ngon, thì uống thêm vài ly đi nào.”

Anh lại rót thêm một ly đẩy đến trước mặt Đạo diễn Lý…

Lúc này đối phương lại rất sảng khoái, bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Mộc Tử Hoành lại rót đầy cho đối phương.

Dưới ánh đèn, ly rượu lóe lên ánh tím nhạt, hương rượu thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

Đạo diễn Lý vừa thấy, tươi cười dần trở nên miễn cưỡng, hắn đã nói tự phạt ba ly, đây là ly cuối cùng.

Hắn lại đưa ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.

Mộc Tử Hoành dõi theo đối phương, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Sau đó, phục vụ cũng đã đưa đồ ăn lên.

Tô Cảnh Minh cũng liên tục gắp thức ăn cho Mộc Tử Hoành.

Tuy rằng Mộc Tử Hoành chỉ bị thương ở chân, nhưng Tô Cảnh Minh vẫn vô cùng lo lắng, gắp tới cho anh không ít đồ ăn.

Mộc Tử Hoành cảm nhận được động tác quan tâm ấm áp của bạn thân, chỉ mỉm cười.

Sau khi tao nhã ăn vài miếng, Mộc Tử Hoành buông đôi đũa, lúc này đây, anh không chỉ muốn uống cho Đạo diễn Lý say, mà sẽ hợp lực với Tô Cảnh Minh cho hắn say không biết đường về Anh nâng ly, trên khuôn mặt anh tuần vẫn không có một tia độ ấm: “Đạo diễn Lý, vì hợp tác sau này, tôi mời anh một ly.”

Đạo diễn Lý gật đầu cười nói: “Giám đốc Mộc, ly này hẳn là tôi nên kính anh, giám đốc Mộc, giám đốc Tô, nào nào nào, uống một ly.”