Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 263: Sao anh lại đến đây



Dương Lãng Dật chắc chắn là người vui nhất sau khi nghe lời Lục Hạo Thành nói, có thể hợp tác với tập đoàn Lục thị thì chính là cơ hội để sự nghiệp của nhà họ Dương từng bước thăng hoa.

Trước giờ mối quan hệ làm ăn của nhà anh ta với tập đoàn Lục Thị không lớn, muốn tiến xa hơn cũng khó, hiện tại đã ổn rồi, có lời nói của Lục Hạo Thành, sau này không cần lo lắng sẽ không làm ăn được.

Thế nhưng……

Lục Hạo Thành thật kì lạ?

Tại sao lại quan tâm đến Khương Lam Hân?

Nếu cô gái đó đã từng ở trong nhà họ Khương, e rằng nhà họ Khương sẽ cho cô ấy kết hôn với những gia đình mới nổi, hoặc một số người có quan hệ làm ăn với nhà họ Khương.

Anh biết sự ích kỷ tư lợi của nhà họ Khương.

Anh ta lo lắng, nói: “Tử Hoành, xem ra tổng giám đốc Lục không được ổn lắm?”

Mộ Tử Hoành cười khổ: “Lãng Dật, không sao đâu!

Hạo Thành đã cho tôi đặc quyền. Tôi là người có tiếng nói cuối cùng cho sự hợp tác của hai chúng ta trong tương lai. Nếu muốn có dự án hợp tác nào, chỉ cần biết kiếm lập tức tìm tôi là được.”

Dương Lãng Dật cũng cười nói: “Tử Hoành, lần này tôi phải cảm ơn anh rất nhiều. Mặc dù nói xấu người khác là điều vô đạo đức, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật và tôi không hề phóng đại.”

“Tôi biết, chuyện cụ thể như thế nào về sau anh sẽ hiểu.”

Mộ Tử Hoành hai mắt tối sầằm, anh có cảm giác nhà họ Khương sẽ chết rất thảm!

Nếu như đã đưa đứa trẻ về nhà thì phải đối tốt với nó.

Mắt Mộ Tử Hoành có chút ớn lạnh, Khương Tĩnh Hàm đến công ty của bọn họ, có lẽ là để xác nhận thân phận của Lam Hân.

Xét cho cùng, năng lực hiện tại của Lam Hân khác với trước kia, những tác phẩm thiết kế của cô rất độc đáo, có lẽ trong tương lai gần, cô sẽ là một huyền thoại trong giới thiết kế.

Mộ Tử Hoành đột nhiên nở nụ cười: “Lãng Dật, cậu chưa no phải không? Tôi cũng chưa no, chúng ta ăn tiếp đi.”

Dương Lãng Dật gật đầu, môi mỏng vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ, vừa rồi quả thực anh ta ăn chưa no.

Cả hai cùng nâng ly rượu và tiếp tục dùng bữa!

Còn Lục Hạo Thành thì tuyệt vọng rời khỏi nhà hàng, sau khi ra ngoài thì chạy dọc theo con đường.

Không quan tâm đến ánh nhìn của ai, anh liều mạng chạy trên vỉa hè. Tắt cả mọi việc đều không liên quan gì đến anh. Anh cảm thấy tim mình như bị một tảng đá đè lên, không thở nồi.

Anh cứ chạy, không biết anh đã chạy được bao lâu, đến khi dừng lại thì anh đã mệt đến thở hồng hộc, anh gập người xuống, nhắm mắt đau đớn, mồ hôi trên trán lắm tắm. Anh nhắm chặt hai mắt, từng hạt mồ hôi nhỏ xuống đất.

Anh giữ nguyên động tác này trong khoảng một phút trước khi đứng thẳng dậy.

Ngọn đèn đường màu vàng kéo dài bóng lưng hiu quạnh của anh, cả không khí tràn ngập một nỗi sầu muộn.

Một phần áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm mồ hôi, cơ bụng hoàn hảo mờ mò lộ ra.

Vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau, nhưng điều đó không khiến anh trở nên nhếch nhác mà càng khiến anh trông gợi cảm vô cùng.

Anh ngước mắt lên nhìn xung quanh, bắt giác anh đã chạy đến dưới lầu căn hộ của Lam Hân.

Lúc này, lời nói của Dương Lãng Dật vẫn văng vẳng bên tai anh.

Mắt anh sâu thẳm như vực sâu đen kịt, lạnh lùng như băng lãnh.

Vào lúc này, nhìn nơi Lam Lam sinh sống, anh muốn gặp cô đến phát điên.

Anh muốn nói lời xin lỗi với Lam Laml Rất muốn đưa cô ấy về để bù đắp những thiếu sót của mười năm trước.

Lục Hạo Thành liếm nhẹ bờ môi khô khốc, anh thở dài một hơi, mái tóc đen ngang ngạnh có chút lộn xộn trên trán càng thêm tà mị mê hoặc.

Anh lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh thấy mấy nhà hàng vẫn mở cửa, anh bước tới, mua mấy món Lam Hân thích ăn rồi đến nhà cô.

Đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Hân tự mình xem lại tác phẩm thiết kế một lần nữa.

Sau đó cô cứ dán mắt vào máy tính, cả người không ngừng suy nghĩ.

Có một chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô ấy!

“Cốc cốc!”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lam Hân bỗng vui mừng khôn xiết, hai đứa con trai yêu dấu của cô đã trở về.

Cô xỏ dép, lao như bay ra mở cửa.

“Tiểu Quân, Nhiên Nhiên, hai con về rồi à …..

Nụ cười trên khóe miệng cô dần đông cứng lại khi nhìn thấy Lục Hạo Thành.

“Haha …” Lam Hân trong chốc lát cười ngượng vài cái, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt hoài nghỉ.

Vào lúc này anh còn đến nhà cô làm gì?

Trên khuôn mặt sắc sảo và góc cạnh của Lục Hạo Thành, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng những cảm xúc thầm kín mà người khác không thể nhìn ra, khóe mắt và lông mày vương vấn chút tình ý. Khóe miệng hơi nhéch lên, mái tóc có chút rối bời khiến cho cả người anh toát ra sự mê hoặc mà cao quý!

Anh lặng lẽ nhìn Lam Hân, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng giản dị với mái tóc được búi lên, trong tươi tắn và tinh tế, không giống bà mẹ có con một chút nào!

“Lục Hạo Thành, sao anh lại ở đây?” Giọng điệu của Lam Hân hơi lạnh nhạt, thật ra cô rất muốn nói, Lục Hạo Thành, anh không bị điên, sao lại cứ quấy rầy một người phụ nữ đã có gia đình là có ý gì?

Bậy!

Cô không có chồng, chỉ có con trai và con gái.

Lục Hạo Thành cười nâng mấy thứ trong tay lên, nói: “Lam Lam, anh mang đồ ăn ngon đến cho em, em không định cho anh vào sao?”

Lam Hân sửng sốt một chút, nhìn hắn nở nụ cười, anh thật sự mang đồ ăn đến cho mình sao.

Nhưng Lục Hạo Thành không đợi cô nói xong liền đi Vào trong.

Lam Hân hung hăng cắn môi.

Sau đó, cô cam chịu đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy Lục Hạo Thành đã mở đồ ăn trong túi ra.

Trong phòng có mùi thơm tỏa ra, Lam Hân đột nhiên cảm thấy đói bụng.

Cô vốn dĩ chưa ăn cơm tối, đợi Tiểu Quân và Nhiên Nhiên mua đồ ăn về cho cô.

Cô ngồi đối diện với Lục Hạo Thành, nhìn thấy cháo bí đỏ, nước dâu, thịt nướng, hải sản, nhiều đồ ăn đến mức ba người ăn cũng không hết.

Tuy nhiên, tất cả đều là món khoái khẩu của cô.

Lục Hạo Thành đưa cho cô đôi đũa dùng một lần, khóe miệng anh nở nụ cười dịu dàng: “Lam Lam, ăn đi!”

Lam Hân nhìn anh, lúc này anh rất dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, con ngươi tuần tú toát ra khí chất mê người.

Cô vốn đã quen với vẻ lạnh lùng thường ngày của anh, thấy sự dịu dàng của anh lúc này, Lam Hân có chút không quen.

Cô hỏi: “Anh cũng chưa ăn à?”

“Ừm!” Lục Hạo Thành gật đầu, cầm lấy đũa ăn cơm.

Vừa rồi khi ăn anh cũng không đói, chạy một hồi lâu, bây giờ cũng đói bụng.

Lam Hân liếc anh một cái, không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

Lục Hạo Thành cầm ly sữa vị dâu tây lên, cắm ống hút vào rồi đặt trước mặt cô.

Lam Hân nhìn qua, gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.

Lục Hạo Thành không nói lời nào, chỉ yên lặng ngôi, hơi thở tỏa ra từ người anh khiến không khí có chút áp lực.

Lam Hân đã quen rồi, Lục Hạo Thành không đáng sợ như trong truyền thuyết, cô cũng không cảm thấy có nhiều áp lực.

Nhưng đối với Lục Hạo Thành mà nói, chuyện xảy ra đêm nay có ảnh hưởng vô cùng lớn đến anh.

Cảm giác tội lỗi, đau đớn, hối hận, đủ loại cảm xúc đang trào dâng trong lòng anh.