Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 292: Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ



Lâm Mộng Nghỉ nhíu mày, khuôn mặt ung dung đẹp đế tỏ vẻ tức giận: “Cố Tích Hồng, ông nói xem, tôi đã biến thành cái dạng gì 2”

Có Tích Hồng lạnh lùng cười, “Yêu ma ăn lưỡi người, Hạo Thành đã lớn rồi, nó tự biết bản thân đang gì, bà việc gì phải quan tâm thái quá chứ?

Hơn nữa, An An đã cùng Hạo Khải thương lượng chuyện đính hôn, bà còn muốn để A Thành kết hôn với An An sao?

Hạo Thành luôn cảm thấy có lỗi với chuyện của Lam Lam, nhưng nó cũng là người rất có chủ kiến, sẽ không bởi vì thiếu nợ Lam Lam mà lấy cuộc đời mình đền đáp được.”

” An An nhà chúng ta có cái gì không tốt, nó vì cái gì mà coi thường con bé, lại nhìn trúng một con ả chưa chồng đã có con, là ông, ông xem có hợp lý không?”

Lâm Mộng Nghi hùng hỗ hỏi, dù sao bà ta nhìn Lam Hân không vừa mắt.

“An An nói với tôi, là cô Lam Hân đó quyến rũ A Thành, ban đầu tôi không tin, hôm nay tận mắt tháy, thật đúng như lời An An nói.”

Cố Tích Hồng liếc mắt, cười nhìn vợ: “Được rồi, chuyện này tôi không cãi nhau với bà nữa, tôi còn có chuyện muốn hỏi bà, Ức Lâm máy ngày nay rất không bình thường, cũng không thèm để ý đến bà, nói rõ ràng với tôi xem, hai mẹ con bà đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Lâm Mộng Nghi nghe vậy khẽ nhíu mày “Nào có chuyện gì chứ? Tính tình Ức Lâm vốn như vậy, ông cũng không phải không biết.”

“Ò” Cố Tích Hồng hơi nheo mắt, nhìn thấy ánh mắt Lâm Mộng Nghi có chút trồn tránh.

Ông đặt tờ báo tài chính và kinh tế trong tay để lên bàn, cần chén trà nhấp một ngụm, cúi đầu, một lát sau mới nói: “Mộng Nghỉ, bọn nhỏ đã trưởng thành, chuyện hôn nhân đại sự của chúng, để chúng tự quyết định đi, đường đi của các con, hãy để chúng tự đi, chúng ta tuy rằng là thế gia, nhưng là không cần phải… giống gia đình thế gia khác, không nên áp dụng thủ đoạn liên hôn trong kinh doanh.

Việc làm ăn phải từ bản lĩnh, mới vững vàng được.”

Lâm Mộng Nghi đột nhiên quát lên: “Ông thì biết cái gì? Ông có biết hiện tại làm ăn khó khăn thế nào không? Hiện tại ở thành phố Giang, Hạo Thành đã hoàn toàn chỉ phối rồi.

Hiện tại thương mại điện tử, nền tảng mạng, các loại kênh bán hàng đều làm ăn ngày càng tốt hơn, hiện tại họ Cố chúng ta vẫn chưa thực sự ổn định, đang trong giai đoạn phát triển,, chỉ cần đi nhằm một bước sẽ mất tất cả.”

“Bà đó, quá để ý máy thứ này, hiện tại bọn nhỏ đã lớn, tương lai cứ để bọn nó tự lo liệu, chúng ta đã có tuổi, liền ôm cháu chắt, an hưởng tuỏi già, thế không phải tốt hơn sao?

Công ty của Hạo Thành là một doanh nghiệp toàn diện tích hợp thiết kế may mặc, phát triển sản phẩm, sản xuất, quảng bá và bán hàng.

Thời trang nữ dẫn đầu xu hướng, có thể khiến người ta tự tin, tôn quý, vô cùng tao nhã, thời trang, nó có thể làm đến trình độ này, dựa vào năng lực của chính mình, bà đừng nên so đo.”

Lâm Mộng Nghi không thích nhất là nghe Cố Tích Hồng nói những lời như vậy.

“Ông chính là người không có tiền đồ, néu Ức Lâm và Ức Sầm có bản lĩnh như Hạo Thành, tôi có cần cả ngày rầu rĩ lo lắng không?

Còn nữa, ông muốn ôm cháu trai, nhìn xem hai anh em nó, có ai kết hôn chưa? Cả đám cũng không làm cho người ta bót lo.” Lâm Mộng Nghỉ càng nói càng tức, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tích Hồng, không thèm nói nữa.

Cố Tích Hồng thấy vợ nồi giận, cũng không nhiều lời, trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng ông nói chuyện luôn kết thúc như thế này.

Trong phòng khách lại im ắng một lúc, Cố Tích Hồng định cầm tờ báo lên đọc, rồi chợt nhớ đến cô bé mà ông gặp ngày hôm đó, cảm giác rất giống Lam Lam khi còn bé, trùng hợp chính là, camera nhà hàng kia bị lỗi.

Ông nhìn thoáng qua bên ngoài, đứng dậy, cũng không quan tâm Lâm Mộng Nghi có để ý hay không, chỉ nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.” Sau đó lại bước lên lầu.

Ánh mắt của Lâm Mạnh Nghỉ dán vào tắm lưng hơi cong, ông lại muốn ra ngoài tìm Lam Lam sao?

Bà ta rống lên: “Cố Tích Hồng, đã nói với ông bao nhiêu lần, Lam Lam tìm không thấy, sao ông lại không nghe?”

Có Tích Hồng dừng một chút, cũng không quay đầu lại, bốn phía trong nháy mắt liền yên lặng, qua một hồi lâu, Cố Tích Hồng mới kiên định nói: “Sẽ không, tôi nhất định sẽ đem Lam Lam tìm trở về, ho đến ngày tôi chết, tôi cũng không bỏ cuộc.”

Lâm Mộng Nghi nhìn theo, nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống.

Hít sâu một hơi, tiếp theo là âm thanh nghẹn ngào “Ô cà ” Sau đó là tiếng kêu xé lòng của người mẹ.

Bà ngã vào sô pha khóc lóc: “Lam Lam, nếu con còn sống, hãy về với mẹ đi, mẹ nhớ con muốn điên rồi,Lam Lam……

Tiếng khóc này, nửa năm lại một lần, lúc nhớ con gái, khóc như vậy một hồi đến khi phát hiện sự đau đớn từ sâu trong tim.

Bà lo lắng con ăn không ngon, mặc không tốt, sống những ngày không dễ dàng.

Mắt thấy mình một ngày một già đi, nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh đều lớn lên, những cô gái trạc tuổi Lam Lam, đều đã lấy chồng, sinh con, bà chỉ sợ, chỉ sợ đến lúc chết đi còn chưa gặp lại được con gái.

Khi Cố Tích Hồng bước xuống nhà, nghe được tiếng khóc, đáy lòng càng thêm quyết tâm tìm được con.

Ông lái xe đến nhà hàng đã gặp cả nhà Lam Hân.

Sau khi Lâm Mộng Nghi ngừng khóc, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, bà cúi đầu, thấp giọng nức nở, bi thương tràn ngập khắp phòng.Mỗi lần nghĩ đến con gái, bà lại khóc ngắt đi.

Mà lúc này ở nhà cũ họ Lục.

Tần Ninh Trăn không đi làm nên vẫn ngồi trong nhà, bàn tay mảnh khảnh cầm bức ảnh Lục Hạo Thành,Lam Tử Tuần, Lam Hân đang ngồi cùng nhau, bà ta đã xem bức ảnh này nguyên buổi sáng.

Luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Liên tiếp năm ngày, Lam Hân vô cùng bận rộn, cô vừa bận việc công ty vừa lo việc chuyển nhà.

Mà Lục Hạo Thành, tựa như biến mắt trong cuộc sống của cô, thật sự không tới quấy rầy cô, cho dù thỉnh thoảng cô đến văn phòng tìm anh, cũng chỉ nói chuyện công việc.

Nhiên nhiên đã đi công tác, công việc ở đây tạm kết thúc, lại qua thành phố Phàn tiếp tục đóng phim.

Dưới sự trợ giúp của Nhạc Cần Hi, cô cuối cùng đã chuyển vào nhà mới.

Hơn nữa hôm nay mẹ và con gái cô cũng trở về, nghĩ lại đã thấy háo hứng, cả ngày, có gắng làm xong việc để tan làm sớm về với mẹ cô cùng con gái.

Tầng một ở tập đoàn Lục Thị, sàn đá cẩm thạch sáng ngời có thể phản chiếu dáng người.

Một bé gái chừng 6 tuổi, dùng buộc tóc hình dâu tây búi tóc, mặc váy denim ngắn kết hợp với áo phông trăng, khiến cô bé trông cao lên rất nhiều.