Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 471: Nói với họ ta vẫn ỗn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âu Cảnh Nghiêu ảm đạm cười: “Cám ơn quản lý Lam đã khích lệ.”

Âu Cảnh Nghiêu nói xong, liền bước ra ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, toàn thân như phát sáng.

Hôm nay, anh không tìm thấy video này, nhưng cũng giống như lần trước, nó được gửi từ chỉ nước ngoài đó.

Xem ra, còn có người đứng sau Tiểu Tuấn.

Âu Cảnh Nghiêu vừa mới ra khỏi cửa liền gặp Mộ Thanh cùng Lam Tử Tuấn đang đi tới.

Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy cậu bé, miệng nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: “Tiểu Tuấn, chào cháu, chúng ta lại gặp mặt.”

Lam Tử Tuấn ăn mặc giản dị, áo phông đen, quần đen, phối hợp cùng đôi giày vải màu trắng, rất đơn giản, toàn thân toát lên vẻ trầm ổn.

Ánh mắt cậu lóe lên, “Chào chú Âu, chú cũng đến thăm mẹ cháu sao?”

“Ừ! Nhân tiện giải quyết phiền toái giúp mẹ cháu.” Âu Cảnh Nghiêu nói xong, cười cười nhìn Lam Tử Tuấn, như là đang cố ý nói cho Lam Tử Tuấn nghe.

Lam Tử Tuấn ánh mắt thản nhiên nhìn anh, cặp kia thuần khiết, không gợn sóng không sợ hãi.

Chuyện hôm nay xảy ra, người nào đó dù ở nhà sách cũng đã đọc được tin tức.

Từ khi có mấy chuyện phát sinh, trong lòng cậu bé vẫn luôn để ý mẹ, ngoài nhờ sư phụ giúp đỡ, cậu cũng không biết làm thế nào, nhưng video đó có thể láy lại trong sạch cho mẹ.

Cậu mỉm cười, cảm kích nói: “Cám ơn chú Âu!”

Âu Cảnh Nghiêu cúi đầu cười khẽ, là anh phải cám ơn Tiểu Tuân.

Nếu không, anh phải chạy qua tòa đối diện cầu xin người ta.Từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng quen rồi, anh cũng không thích làm chuyện như vậy.

Mộc Tử Hoành cùng Tô Cảnh Minh cũng đi ra.

Âu Cảnh Nghiêu không quen Mộ Thanh, nhưng Mộc Tử Hoành cùng Tô Cảnh Minh lại có chút án tượng.

Mộc Tử Hoành kêu lên: “Dì Hứa.”

“Dì Hứa!” Tô Cảnh Minh cũng kêu lên.

Mộ Thanh nhìn bọn họ cười nói: “Cảnh Minh, Tử Hoành, cám ơn hai cháu đã qua thăm Kỳ Kỳ.”

Âu Cảnh Nghiêu cũng không hiểu ra sao, lúc anh quen biết Hạo Thành, mẹ cậu ta hình như mới rời đi.

Lúc đó, cũng chỉ nghe mẹ nói, Tần Ninh Trăn không phải mẹ ruột của Hạo Thành.Anh nghe thì nửa hiểu nửa không, sau này mới biết được đó là ý gì.

“Dì Hứa, dì là mẹ của Hạo Thành?” Anh nhớ đã từng thấy trong ảnh, dì Hứa lúc đó còn rất trẻ, nhưng anh luôn cảm thấy nụ cười trong ảnh rất gượng ép.

Lam Tử Tuấn vừa nghe, cũng kinh ngạc nhìn bà.

Điều này cũng có thể lý giải vì sao có rất nhiều ảnh và tạp chí viết về chú Lục dưới gầm giường của bà.

Thì ra cậu phán đoán không sai, nhưng duyên phận trên thế giới này quả thật rất kỳ diệu.

Mộ Thanh gật đầu nói: “Cảnh Nghiêu, ta biết cháu, cảm ơn các cháu vẫn không rời bỏ, làm bạn bên cạnh Hạo Thành.” Mấy năm nay tuy rằng không ở cạnh con, nhưng bà đều nắm rõ cuộc sống của chúng.

Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Dì Hứa, dì đã trở lại là tốt rồi, máy năm nay Hạo Thành vẫn luôn lo lắng cho gì.”

Mộ Thanh cúi đầu, trong lòng đau đớn, đây là nỗi đau cả đời bà.

Mộc Tử Hoành cười nói: “Dì Hứa, chúng cháu đi về trước.

Chờ có thời gian chúng ta gặp mặt, mẹ cháu vẫn thường nhắc tới dì đấy.”

Mộ Thanh ngắng đầu, cười cười: “Được, thay ta cảm ơn mẹ cháu, Cảnh Minh cũng vậy, nói cho họ ta vẫn ổn.”

“Vâng!”



Mộ Thanh tuy không tin, nhưng A Thành không muốn nói, bà cũng không muốn gặng hỏi.

“Lam Lam, Hạo Thành, hai con ăn cơm tối trước đi!”

Nói xong, bà liền đem hộp giữ nhiệt cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành đặt đồ trên bàn, mới đi tới trước mặt Lam Hân, ôm ngang cô và để cô ngồi xuống.

Lam Hân nhìn thoáng qua chân mình, cũng thật bắt tiện.

Cũng không thể phiền toái Lục Hạo Thành cứ ôm cô liên tục chứ?

Lục Hạo Thành lấy đồ ăn ra,nhìn bữa tối phong phú do chính tay mẹ làm, anh hạnh phúc. cười cười.Cuối cùng cũng được ăn đồ mẹ nấu, trong trí nhớ của anh, món mẹ làm rất ngon.

Mộ Thanh nhìn vẻ mặt anh hạnh phúc tươi cười, trong lòng càng thấy áy náy. Bà nợ hai chị em Hạo Thành nhiều lắm.

Lục Hạo Thành ân cần múc một bát canh sườn đặt trước mặt Lam Hân.

“Lam Lam, uống chút canh trước đi.”

Lam Hân nhìn anh, cười nói: “Cám ơn, anh cũng ăn đi.”

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ buổi sáng đến giờ đều chưa ăn cơm, hai người rất đói bụng, vùi đầu ăn.

Lục Hạo Thành ăn rất vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng khế mỉm cười.

Lam Tử Tuấn ở bên cạnh nói: “Bà xem, bà làm đồ ăn rất ngon, chú Lục ăn thật sự vui vẻ.”

Lục Hạo Thành lại nhìn qua, cười cười hỏi: “Tiểu Tuấn, cháu muốn ăn một chút không?”

Lam Tử Tuần lắc đầu nói: “Không cần, Chú Lục.Cháu và bà đã ăn rồi.”

Mộ Thanh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Tuấn, Lam Tử Tuấn cũng thích thú hơi ngửa đầu nói: “Bà, bà làm vậy cháu lại muốn ngủ.”

Mộ Thanh cúi đầu nhìn thấy hắn: “Cháu đó, là do quá mệt mỏi, hôm nay có lại xem sách cả một ngày không nghỉ ngơi, đồ ăn sáng cũng quên phải không?”

Lam Tử Tuấn cười nói: “Không có, bà, cháu đã đi ăn một bán cháo bò lớn, ăn một bát đã thấy no bụng.”

Lời này cậu không nói dối, mỗi lần đi nhà sách, đều rất thích ăn cháo ở quán kia.

Ăn một chén cháo, so với ăn hai cái đùi gà còn ngon hơn.

Mộ Thanh cưng chiều nhìn cháu trai: “Tiểu Tuần nhớ ăn cơm là tốt rồi.”