Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 487: Con nói rõ chân tướng, vì muốn cha vui vẻ hơn một chút



Mặt trời đã ngả về tây, nửa bầu trời được phủ đầy trong ánh sáng rực rỡ.

Cố Ức Lâm nhìn chân trời đỏ rực, bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều nào đó anh cùng Giai Kỳ cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Lúc đó bọn họ ở bờ biển, ôm nhau nhau ngắm hoàng hôn đỏ rực, hình ảnh tuyệt đẹp đó vẫn in sâu trong lòng anh.

Bọn họ từng có lời thề lúc đó, sẽ mãi mãi bên nhau.Những năm tháng tươi đẹp, lời thề non hẹn biển của họ đã sớm tan thành mây khói.

Cho tới bây giờ, lòng anh tĩnh lặng như nước, trong lòng chỉ còn lại tịnh mịch.

Cố Tích Hồng thấy con trai không nói lời nào, thấy Cố Ức Lâm nhìn xa xăm, đáy mắt mang theo sự thống khổ.

Ông sốt sắng hỏi: “Ức Lâm, con cùng cha đi dạo, có phải có chuyện gì muốn nói không?”

Cố Ức Lâm hoàn hồn, nhìn cha cười cười, anh vốn có chuyện muốn nói, lại tự mình đắm chìm trong tâm trạng riêng.

Anh cười nói: “Cha, cha còn nhớ rõ con đường này không?”

Cố Tích Hồng nghe vậy nhìn thoáng qua quốc lộ, hoàng hôn chạng vạng, đèn đường đã lên, giờ phút này nhìn qua, có chút mờ nhạt.

“Sao đột nhiên lại đưa cha đến đây? Đây không phải đoạn đường em gái con bị lạc mắt sao?”

Cố Ức Lâm gật đầu, nói: “Cha, con biết cha vẫn tin Tiểu Ức sẽ trở về, con cũng vẫn tin tưởng, Tiểu Ức sẽ trở về.”

Có Tích Hồng bỗng nhiên dừng bước: “Ức Lâm, con rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Cố Ức Lâm cũng dừng lại đối mặt với cha mình, nhìn thấy đáy mắt tang thương kia, cùng với mái tóc bạc vùng thái dương của ông, trong lòng trào ra một nỗi chua xót.

Anh cười nói: “Cha, thật ra con đã tìm được Tiểu Ức, nhưng chúng ta còn phải đợi một thời gian nữa mới có thể nhận lại con bé.”

Cố Tích Hồng ngần ra, toàn thân căng cứng, đôi mắt từng trải qua tang thương hơi nước tràn ngập.

Cố Ức Lâm lẳng lặng nhìn ông, đáy mắt cũng ướt át.

Sau khi biết về Tiểu Ức, anh đã tự mình đi tra xét, mới biết em gái mình những năm qua đã chịu bao nhiêu đau khổ.

Tuy rằng sau khi cha biết sẽ rất buồn khổ, nhưng còn tốt hơn những ngày ông bôn ba chạy tìm Tiểu Ức.

Cố Tích Hồng kích động hỏi: “Thật là Lam Hân.” Giọng nói không giấu được run rẫy cùng chờ mong.

“Vâng!” Cố Ức Lâm trịnh trọng gật đầu.

Nhìn thấy cha kích động, anh lại giải thích: “Cha, Hạo Thành đã sớm phát hiện Lam Hân chính là Tiểu Ức, những vẫn không dám nói cho người khác, chỉ sợ Tiểu Ức bị Tần Ninh Trăn âm thầm xuống tay. Cho nên, hiện tại chưa phải là lúc.

Tần Ninh Trăn vẫn muốn đem người bên cạnh Hạo Thành đuôi tận giết tuyệt, để Hạo Thành không có ai trợ giúp.

Cô ta muốn nắm lấy tập đoàn Lục Trăn cùng tập đoàn Lục Thị.

Lúc này đây, nhà họ Cố chúng ta suýt nữa gặp chuyện không may, nhưng Tần Ninh Trăn chẳng những không đứng ra hỗ trợ, ngược lại còn âm thầm thu mua cổ phiếu.Nếu không có Hạo Thành âm thầm hỗ trợ, nhà họ Cố chúng ta thật sự xong rồi.”

Cố Tích Hồng nghẹn ngào một chút, lại đau lòng nở nụ cười, “Ức Lâm, Lam Lam thật sự tìm được rồi sao?”

Ông vẫn có chút không thẻ tin được, lúc này đây, may mắn ông vẫn tin vào cảm giác của mình.

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được con gái, rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Cố Ức Lâm cười gật đầu, nói: “Cha, con nói ra sự thật, vì muốn cha vui vẻ một chút. Muốn cha không cần mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm, hiện tại Tiểu Ức sống ở đường Vĩnh Thanh, nếu muốn gặp cha lúc nào cũng có thể đến tìm Tiểu Ức.”

“Được được, muốn gặp liền có thể gặp được.” Cố Tích Hồng kích động gật đầu, nước mắt lưng tròng.

Ông nhanh chóng lau nước mắt, sắc mặt kích động đắc có chút hồng.

Nhưng sau đó lại lo lắng nhìn Cố Ức Lâm, chậm rãi thở ra một hơi hỏi: “Ức Lâm, Lam Lam là mẹ đơn thân, Hạo Thành vẫn tình nguyện che chở Lam Lam sao?”

Con gái ông đã chịu rất nhiều khổ.

Khương gia chết tiệt kia lại dám đối xử với con bé như vậy.

Cố Ức Lâm trong đầu nghĩ đến ánh mắt Lục Hạo Thành nhìn Tiểu Ức rất dịu dàng.Cậu ta hình như cũng không quan tâm con bé là mẹ đơn thân Anh cười nói: “Cha, Tiểu Ức, là ràng buộc đời này của Hạo Thành. Con từng hỏi qua, mặc kệ Tiểu Ức biến thành thế nào, cậu ta đều có thể nhận ra con bé sao? Lúc đấy cậu ta khẳng định rất nghiêm túc.

Hiện giờ ngẫm lại, tuy rằng đối với Hạo Thành là không công bằng, nhưng chuyện cha lo lắng chắc sẽ không xảy ra.”

Cố Tích Hồng khẽ gật đầu, vẻ mặt cảm kích, “Hạo Thành, chính là quý nhân của nhà chúng ta, anh em các con nhất định phải nhớ rõ ân tình này. Hạo Thành cho tới bây giờ đã trợ giúp nhà họ Cố rất nhiều. Lúc cậu ấy tự lập nghiệp, nhà chúng ta cũng không vươn tay giúp đỡ, dù như vậy thằng bé cũng không so đo, có thể thấy được, nó thật sự để ý Lam Lam.”

Cố Ức Lâm nhớ tới chuyện đã qua, bỗng nhiên liền cúi đầu, ánh đèn đường màu vàng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tuần tú, mang theo vài phần áy náy.Bóng lưng anh hiện rõ vài phần cô độc.

Anh hít sâu một hơi, nói: “Cha, nhất định.”

Về sau còn có cơ hội, ân tình này ít nhiều cũng sẽ báo đáp lại.

Anh lại dặn dò nói: “Đúng rồi, chuyện này trước tiên không cần nói với ai khác. Ở trước mặt An An, cũng cố gắng không nhắc tới chuyện Tiểu Ức, không đề cập tới.”

Việc làm của Cố An An, anh cũng không nói đến.Chờ thời cơ tới rồi, có một số việc tự nhiên sẽ sáng tỏ.

Cố An An hiện tại đã muốn gả cho Lục Hạo Khải, cô ta ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, nhà họ Cố cũng chưa từng bạc đãi.Nếu còn không biết thỏa mãn, cũng đừng trách người vô tình.

Cố Tích Hồng nhíu mi, nhìn anh một hồi, vẫn là gật đầu.

Ông đè nén nội tâm kích động, nhìn ngã tư đường xa xa, ánh đèn rực rỡ.

“Đúng rồi, Ức Lâm, Lam Lam chắc là rất quen thuộc con đường này, cho dù là nhiều năm về sau, cũng có thể nhớ rõ đường về nhà, con đường này, ta từng dẫn nó đi qua rất nhiều lần. Lúc mua kẹo mít, lúc mua dâu, đi lúc đi mua những món nó thích, chúng ta đều đi qua đây.”

Cố Ức Lâm cũng nhìn về phía xa xa nói: “Cha, Tử Hoành nói, Tiểu Ức bởi vì tai nạn xe cộ, mắt đi trí nhớ. Đào Mộng Di đụng trúng con bé, đã mang nó đi, vì để bà ta không bị án phạt nặng, nó cũng không có nói ra.”

Cố Tích Hồng nghe, đáy lòng âm ï đau, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã rất lương thiện, lúc ở nhà trẻ, người bị bắt nạt là con bé, nhưng luôn cảm thấy bản thân vẫn có lỗi, không muốn trách người khác. Trưởng thành rồi vẫn ngốc như vậy.”

Cố Ức Lâm cũng đồng ý gật đầu, anh cười nói: “Cha, người ngốc có phúc của người ngốc, Tiểu Ức mấy năm nay vẫn rất có gắng, cha xem, con bé tự mình nỗ lực, có được tán thành từ người khác. Còn có ba đứa nhỏ, đứa nào cũng thông minh lanh lợi.”