Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 514: Không có gì sai với sự kiên trì của anh trong những năm qua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Hân mỉm cười: “Lục Hạo Thành, bây giờ không phải là lúc nhỏ nữa, anh có sến không á?”

Nhưng khuôn mặt Lục Hạo Thành không chịu, giọng điệu có chút làm nũng nói: “Lam Lam, lúc nhỏ em luôn gọi anh như vậy.” Anh thích cô gọi anh là anh Hạo Thành, lúc đó, mỗi khi nghe cô gọi mình như vậy, khóe miệng anh không tự chủ mà nở một nụ cười.

“Không muốn, em nghĩ gọi anh là Lục Hạo Thành rất tốt.”

Khuôn mặt đỏ của Lam Hân viết đầy sự từ chối, “với lại em đã không còn nhớ những gì đã xảy ra lúc nhỏ nữa rồi.”

Khuôn mặt Lục Hạo Thành kinh ngạc, cặp mắt đen như trân châu, sống mũi cao, đôi môi mỏng hoàn hảo, lúc này đầy nhẹ nhàng: “Lam Lam, em không nhớ, anh có thể nói cho em biết.

Tuy nhiên, nói cho em biết sự thật, bây giờ anh thoải mái rất nhiều, Lam Lam, thực sự cảm ơn em, để anh những năm này kiên trì không phải là sai.”

Lam Hân nghe xong, ánh mắt sâu thẳm, cô nói: “Lục Hạo Thành, đây không phải là lỗi của anh, anh không phải luôn như thế, những năm này, anh cũng sống rất đau khổ, những điều này, đủ để bù lại cho tất cả mọi thứ. Mặc dù em không còn nhớ những chuyện lúc nhỏ nữa, khi đó là em muốn chạy ra ngoài cùng anh, đó không phải là lỗi của anh, nếu thực sự nói đúng sai, thì chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người mà thôi.”

“Không!” Lục Hạo Thành lắc đầu: “Lam Lam, em không biết, em trong lòng anh quan trọng như thế nào đâu.” Cô không hiểu tầm quan trọng của mình trong lòng anh, để lạc mắt cô ấy, thế giới của anh chỉ còn lại một mình mình.

Lam Hân bát lực, anh muốn suy nghĩ như vậy, cô cũng không còn cách nào.

“Nhưng.” Lam Hân không biết mở miệng như thế nào.

Lục Hạo Thành nghĩ đến lo lắng, trên khuôn mặt đẹp trai có chút căng thẳng: “Lam Lam, nhưng cái gì?”

Lam Hân nhìn vẻ lo lắng của anh, trái tim đau đón, thời gian này, anh thực sự tốt với chính mình.

Tuy nhiên cô muốn làm rõ mọi thứ: “Lục Hạo Thành, bây giờ em đã là bà mẹ ba con rồi, anh tốt như vậy, cho nên.”

“Cho nên, Lam Lam, em muốn từ chối anh sao?” Lục Hạo Thành ngắt lời cô, đôi mắt sâu như hồ nước đen, lạnh lùng mờ nhạt.

Lam Hân nói: “em cũng không phải là muốn từ chối, nhưng em.”

“Lam Lam, em không tin anh sao?” Lục Hạo Thành lại ngắt lời cô và nhìn cô trong một cái nhìn ảm đạm.

Lam Hân nhìn nhẹ nhàng hỏi: “anh muốn em tin anh cái gì?”

“Em… ” Lục Hạo Thành vội vàng, cô gái này giả vờ không hiểu sao?

“Ha ha……” Lam Hân thấy anh giận, bỗng chốc cười phá lên.

tầm quan trọng của mình trong lòng anh, để lạc mất cô ấy, thế giới của anh chỉ còn lại một mình mình.

Lam Hân bắt lực, anh muốn suy nghĩ như vậy, cô cũng không còn cách nào.

“Nhưng.” Lam Hân không biết mở miệng như thế nào.

Lục Hạo Thành nghĩ đến lo lắng, trên khuôn mặt đẹp trai có chút căng thẳng: “Lam Lam, nhưng cái gì?”

Lam Hân nhìn vẻ lo lắng của anh, trái tim đau đớn, thời gian này, anh thực sự tốt với chính mình.

Tuy nhiên cô muốn làm rõ mọi thứ: “Lục Hạo Thành, bây giờ em đã là bà mẹ ba con rồi, anh tốt như vậy, cho nên.”

“Cho nên, Lam Lam, em muốn từ chối anh sao?” Lục Hạo Thành ngắt lời cô, đôi mắt sâu như hồ nước đen, lạnh lùng mờ nhạt.

Lam Hân nói: “em cũng không phải là muốn từ chối, nhưng em.”

“Lam Lam, em không tin anh sao?” Lục Hạo Thành lại ngắt lời cô và nhìn cô trong một cái nhìn ảm đạm.

Lam Hân nhìn nhẹ nhàng hỏi: “anh muốn em tin anh cái gì?”

“Em… ” Lục Hạo Thành vội vàng, cô gái này giả vờ không hiểu sao?

“Ha ha……” Lam Hân thấy anh giận, bỗng chốc cười phá lên.

tầm quan trọng của mình trong lòng anh, để lạc mất cô ấy, thế giới của anh chỉ còn lại một mình mình.

Lam Hân bát lực, anh muốn suy nghĩ như vậy, cô cũng không còn cách nào.

“Nhưng.” Lam Hân không biết mở miệng như thế nào.

Lục Hạo Thành nghĩ đến lo lắng, trên khuôn mặt đẹp trai có chút căng thẳng: “Lam Lam, nhưng cái gì?”

Lam Hân nhìn vẻ lo lắng của anh, trái tim đau đớn, thời gian này, anh thực sự tốt với chính mình.

Tuy nhiên cô muốn làm rõ mọi thứ: “Lục Hạo Thành, bây giờ em đã là bà mẹ ba con rồi, anh tốt như vậy, cho nên.”

“Cho nên, Lam Lam, em muốn từ chối anh sao?” Lục Hạo Thành ngắt lời cô, đôi mắt sâu như hồ nước đen, lạnh lùng mờ nhạt.

Lam Hân nói: “em cũng không phải là muốn từ chối, nhưng em.”

“Lam Lam, em không tin anh sao?” Lục Hạo Thành lại ngắt lời cô và nhìn cô trong một cái nhìn ảm đạm.

Lam Hân nhìn nhẹ nhàng hỏi: “anh muốn em tin anh cái gì?”

“Em… ” Lục Hạo Thành vội vàng, cô gái này giả vờ không hiểu sao?

“Ha ha……” Lam Hân thấy anh giận, bỗng chốc cười phá lên.

“Lục Hạo Thành, sao anh lại chờ em?” Cô hỏi.

Trực ra, biết rằng người đó là mình, cô bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, hóa ra trên thế giới này, còn có rất nhiều người quan tâm bản thân mình.

Cô đã luôn ghen tị với đối phương, hóa ra người mà cô ghen tị lại là chính mình.

Lục Hạo Thành duỗi những ngón tay thon thả và nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô, cười: “Đồ ngốc, bây giờ em không có ký ức gì, đương nhiên không biết là đã làm gì khi anh còn nhỏ? Lúc nhỏ anh rất cô đơn. Thường bị Lục Hạo Khải bắt nạt, mỗi khi em nhìn thấy Lục Hạo Khải bắt nạt anh, em sẽ đi đến mắng Lục Hạo Khải một trận. Dẫn đến Tần Ninh Trân cũng rất ghét em.

Lúc đó nếu anh và cha anh không ở nhà, em chỉ có thể chơi trong sân nhà anh. Chỉ có khi có anh hoặc cha anh ở nhà, em mới có thể đến phòng khách. Em đó, là sự tồn tại rất quan trọng với anh, em nói xem anh không đợi em thì đợi ai cơ chứ?

Vì đợi em trở về, anh giữ thân như ngọc, mỗi ngày anh đều làm việc rất chăm chỉ, anh còn mua căn biệt thự nắng mà em yêu thích, chính là chờ em quay lại, sau đó chúng ta sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau……” Lục Hạo Thành nói tất cả những điều cần nói trong lòng ra.

Anh thực sự không thể mất cô nữa.

Lam Hân lặng lẽ nhìn anh, chỉ cần tuân theo một trong những điều đó, đối với người bình thường mà nói, rất khó để kiên trì với nó.

Mà anh luôn cố gắng kiên trì, chỉ vì chờ cô quay lại, Lam Hân nói không là sai rồi.

Cô mỉm cười: “Lục Hạo Thành, nếu như em kết hôn rồi thì sao?

Không phải anh chờ đợi vô ích suốt những năm qua sao?”

Lục Hạo Thành nghe xong lời này, hàng lông mày hơi nhếch lên, đắc ý cười: “Lam Lam, anh biết ông trời nhất định không bạc đãi anh, anh chờ em lâu như vậy, anh biết em sẽ trở về bên cạnh anh, em xem không phải bây giờ em đã trở về rồi sao?”

Thần sắc Lam Hân trông ảm đạm bỗng nhiên nói, “Nhưng em có ba đứa con.”

Bất kể ai muốn cưới cô, họ phải đối xử chân thành với ba đứa con của cô, nếu không cô sẽ không kết hôn.

Nói đến vấn đề này, Lục Hạo Thành thực sự muốn nói với cô rằng người đàn ông bảy năm trước là anh.

Nhưng bây giờ có vẻ không thích hợp để nói ra.

Anh mỉm cười: “ngốc, tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, đều là con của anh, em cũng là của anh.”

Lam Hân nhìn chằm vào anh mỉm cười: “em không phải của anh.”



Anh nhẹ giọng nói: “Lam Lam, em biết không? Em đã trở lại, xua tan tất cả những u ám trong trái tim anh, hãy để anh được đầy đam mê và sự tự tin trong tương lai, sau này mẹ con bốn người em, là tất cả của anh.”

Lam Hân mỉm cười: “Lục Hạo Thành, anh đây là đang tỏ tình em sao?”

Lục Hạo Thành nhìn cô bát bình và phàn nàn: “Lam Lam, anh đã tỏ tình với em nhiều lần như vậy rồi? bây giờ em mới biết anh tỏ tình với em sao?”

“Ha ha…… “‘Nụ cười tươi sáng của Lam Hân, giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, khiến cho mọi người cảm thấy ấm áp.

Lục Hạo Thành nhìn vẻ đẹp đó của cô, vẫn trìu mến nói: “Lam Lam, chúng ta đã từng tìm thấy hy vọng với nhau, nếu như em không đi lạc, thì chúng ta sớm đã kết hôn rồi. Sau này khi em đi lạc anh mới nghĩ, đợi anh tìm thấy em, anh phải đi sống cuộc sống mà chúng ta muốn sống.”