Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 518: Sao không lên trời luôn đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Tích Hồng cười nói: “Ức Lâm, chỉ cần là người tốt là được.Giờ thì trả về thôi.”

Anh định đợi qua mấy ngày nữa, chờ Lam Lam xuắt viện sẽ nói chuyện, xem còn có cơ hội hay không.

Cố Ức Lâm khẽ gật đầu, khởi động xe rời đi.

Lâm Mộng Nghi vừa thấy vẻ mặt con trai dịu đi rất nhiều, trong lòng cũng yên tâm.

Lát sau đã về đến nhà, phát hiện Cố An An còn đợi họ ở phòng khác.

Khi cả nhà nhìn thấy Cố An An, mỗi người một vẻ.

Đặc biệt là Cố Ức Sầm, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, hai tay để trong túi quần, đầu cúi xuống, ánh đèn chiếu vào sườn mặt anh ta, trông các đường nét có vẻ căng cứng.

“Cha, mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đã trở lại.” Cố An An vui vẻ hô.

Ánh mắt cảm kích nhìn qua Cố Ức Sầm, thấy sắc mặt anh ta không tốt, cô ta còn cho là Cố Ức Sầm làm ra chuyện như vậy, bị cha mẹ mắng.

Lâm Mộng Nghỉ nhìn đứa con gái nuôi, tâm tình đặc biệt phức tạp: “Con còn chưa khỏe hẳn đâu, đi ra đây làm gì? Trở về nghỉ ngơi đi.” Lâm Mộng Nghi vẻ mặt như thường, Cố An An cũng không nhìn ra cái gì.

Ð Cô ta còn ngọt cười: “Mẹ, con không sao, vân chưa thấy mọi người trở về, lòng con sót ruột, muốn chờ cả nhà.”

Trong lòng cô ta cũng thật cảm kích, hôm nay anh cả vì cô ta, làm cho Lam Hân nếm khổ.

Nhìn thấy dáng vẻ Lam Hân chật vật, quả thật rất vui vẻ.

Cô ta hiểu rõ tính anh cả nhất, vô cùng cố chấp, ba bò chín trâu cũng không kéo lại được.

Cố Ức Sầm cười lạnh nhìn Cố An An, tà mị nói: “An An, hôm nay, thật đúng là phải cảm em đó.”

Cám ơn cô ta hôm nay đã nói những lời này, khiến cho một nhà bọn họ thấy rõ ràng vẻ xấu xí của cô ta, cũng cám ơn cô ta, đã để anh làm loạn như vậy, cuối cùng lại nhận ra Tiểu Ức.

Cố An An khó hiểu nhìn anh ta, không biết câu cảm ơn này là ý gì?

Cô ta cười gọi: “Anh cả……

Ánh mắt Cố Ức Sầm quỷ dị nhìn cô, xoay người đi lên lầu.

Cố Ức Lâm cũng không nói gì, cũng trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.

Cố Tích Hồng nói: “Đều đi nghỉ ngơi đi!”

Lâm Mộng Nghi nhịn không được lạnh lùng âm hiểm nhìn Cố An An, hỏi: “An An, Lục Hạo Khải trong thời gian này vẫn không liên lạc sao?”

Cố An An vừa nghe lời này, đáy lòng hơi co rút đau đớn,: “Mẹ, không có, bác gái Lục nói anh ấy đi công tác, ngày mai mới trở Àm ve.

Lâm Mộng Nghỉ suy tư một hồi, mới nói: “Vậy vừa lúc, ngày mai ta sẽ cùng cha mẹ Lục Hạo Khải bàn bạc, hai đứa đã đính hôn, về phần kết hôn, chúng ta cũng phải nói chuyện.”

Cố An An có chút bất ngờ, gượng ép cười nói: “Mẹ, sao lại đột ngột như vậy?” Trước đó không phải mẹ còn lo lắng sao?

Lục Hạo Khải vẫn không xuất hiện, thật ra trong lòng cô ta đã không ôm hy vọng, căn bản là tên đàn ông vô tâm mà thôi.

Cô ta cũng hiểu bản thân sẽ không có ngày nào tốt đẹp sau khi cưới.

Tuy nhiên bây giờ cô ta còn có lựa chọn sao? Đây là con đường cô ta đã tự đi.

Giọng điệu Lâm Mộng Nghỉ bình tĩnh, thậm chí không có chút cảm tình, bà ta thở dài một hơi nói: “Ta cũng không tình nguyện, nhưng gả vào Lục gia, là giấc mộng bấy lâu nay của con, ta tự nhiên không thể phá hủy nó. Nói không chừng Hạo Khải kia, kết hôn xong sẽ trưởng thành, có gia đình sẽ sinh trách nhiệm.”

Bà ta nói lời này thật chặt chẽ, khiến Cố An An không tìm được cơ hội phản bác.

Cô ta cười nói: “Con nghe lời mẹ, nhưng mà mọi người hôm nay đi đâu vậy?” Cô ta vân hiếu kì, tại sao cả nhà họ cùng đi cùng về.

Lâm Mộng Nghi mím môi nói: “An An, chuyện của công ty gần đây, con cũng biết rồi đầy, chúng ta vẫn bận rộn chuyện đó. Đi nghỉ ngơi đi! Nhà chúng ta, chỉ sợ ở không lâu, sẽ phải hít không khí mà sống.”

“Sao có thể thế được hả mẹ? Sự tình đã nghiêm trọng đến mức độ đó sao?” Cố An An có chút không thể tin.

Lâm Mộng Nghi nhìn thoáng qua cô ta, không nói gì, lại liếc qua Cố Tích Hồng, hai người cùng đi về phòng.

Cố An An nhìn bóng lưng hai người họ, trong lòng hơi đắn đo, hiện tại công ty họ Cố tình huống càng ngày càng tệ, cô ta phải nhân cơ hội trước khi nhà họ Cố phá sản mà gả cho Lục Hạo Khải.

Hôm nay quá nhàm chán, cô ta cũng xem qua khu đấy kia, thật là có vấn đề, mẹ đem tất cả gia sản đều đỗ vào đó, phá sản cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cố An An anh cân nhắc một lúc, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cần thận ngẫm lại, mẹ quyết định như vậy cũng không sai.

Cố An An nhìn thoáng bóng đêm ngoài cửa, đen kịt, thành phố lớn như vậy, lại chỉ có nơi này là ngôi nhà duy nhất, đôi khi, cô ta cảm thấy bản thân thật may mắn, có thể được nhà họ Cố nuôi dưỡng, so với những đứa trẻ trong cô nhỉ viện thoải mái hơn nhiều.

Con người đều có lòng tham, đã trải qua cuộc sống giàu sang, cô ta vĩnh viễn không thể quay về sống trong cảnh nghèo khó.

Cố An An chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phòng, lòng đã quyết tâm cũng không còn gì vướng bận.

Cô ta không thể chịu khổ như Lam Hân, lăn lộn trong vũng bùn vô số lần, vẫn có thê dũng cảm tiến về phía trước.

Ngã sắp xuống không biết bao nhiêu lần, vẫn không hề sợ hãi, trong mắt cô ta, gặp may mắn cũng là giá trị, phải dựa vào mặt ăn cơm, như vậy sống mới dễ dàng hơn.

Cô ta đã từng nỗ lực nhưng chưa từng thành công, đã từng nghĩ muốn cố gắng một lần để Lục Hạo Thành nhìn thấy, chứng minh bản thân không tầm thường, nhưng cô ta phát hiện, điều đó là không có khả năng.

Cố An An tắt đèn, lằng lặng nằm, đáy lòng cầu nguyện, chuyện đêm mai tất cả sẽ thuận lợi.Dù sao trước đó đã xảy ra chuyện kia, thái độ chủ tịch Lục cũng không rõ ràng, cô ta có chút lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghỉ liền chuẩn bị bữa sáng tới bệnh viện.



Lục Hạo Thành cười tà mị: “Lam Lam, tôi chỉ xấu xa với mình GHI TT. E ” Lam Hân khó thở, “Sao anh không phi lên trời Ai tới nói cho cô biết, Lục Hạo Thành sao có thể không biết xáu hỗ như vậy, lần trước là anh gặp ác mộng, trông rất thống khổ, cô nhịn, nhưng lúc này đây, Lục Hạo Thành rõ ràng cố ý.

Cô vừa tỉnh lại, liền nghi ngờ anh là cố ý.

Lục Hạo Thành thay đổi tư thế, lười biếng nhìn cô, mặt mang ý cười: “Lam Lam, tôi không nỡ xa em.”

Anh bỗng nhiên phát hiện, Lam Lam không phải không muốn chấp nhận anh, mà là đối với chuyện tình cảm cô vẫn có cảm giác lo được mấy.