Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 525: Anh thật sự đi mất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Tử Nhiên nhếch môi nói: “Kỳ Kỳ, anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi! Hiện tại cũng sắp phải đến trường.”

Bộ phim vừa rồi, nhiều cảnh hành động, cảnh hành động của cậu cũng rất nhiều, bây giờ cảm giác mệt chết đi được, muốn diễn tốt vai diễn thì sẽ càng mệt.

Lam Tử Kỳ cũng biết anh hai mệt nhọc, nên ngừng nói, yên lặng nhìn qua anh cả, thấy đáy mắt người kia xẹt qua một tia đau lòng, cô bé cong môi cười, anh cả không giỏi diễn đạt, nhưng cảm xúc đều bộc lộ trong ánh mắt.

“Anh cả, Anh hai, các anh không phát hiện, chú Lục rất giống chúng ta sao?”

Lam Tử Tuấn lập tức căng thẳng, mím môi không nói lời nào, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới hai chiếc đồng hồ đắt tiền đến líu lưỡi kia.

Lam Tử Nhiên cũng có chút đăm chiêu, nhìn Kỳ Kỳ cười nói: “Kỳ Kỳ, em cũng nhìn ra?”

Lam Tử Kỳ híp mắt “Anh hai, em cũng không mù, đương nhiên nhìn ra được.”

Lam Tử Nhiên nhìn anh cả, lần đầu tiên cậu nhìn thấy chú Lục, cũng đã nhìn ra, “Anh, sao không nói lời nào?”

Lam Tử Tuấn mặt không chút thay đổi, “Em muốn anh nói cái gì?”

Lam Tử Nhiên cười nhẹ, anh cả thông minh nhất trong ba người, anh luôn luôn biết rất nhiều chuyện mình và Kỳ Kỳ không biết.

“Anh, không phải anh cũng thầy rất giống?”

Lam Tử Tuấn:”Không giống!”

Lam Tử Nhiên lập tức nghĩ thầm: “Quỷ mới tin anh!”

Cậu quỷ dị cười nói: “Anh, khuyên anh thành thật một chút.”

Lam Tử Tuấn khóe môi chậm rãi mở ra: “Khuyên em ít miên man suy nghĩ đi!”

Lam Tử Nhiên: “…… Ễ Cậu miên man suy nghĩ lúc nào?

Đây chính là nghiêm túc miên man suy nghĩ nha.

Lam Tử Nhiên tò mò với vẻ mặt không sợ chết hỏi: “Anh, anh vẫn thanh tâm quả dục-không có ham muốn, tâm trong sáng như gương sao?”

” Thanh tâm quả dục-không có ham muốn, tâm trong sáng như gương?Nói bừa cái gì vậy?”

Lam Tử Nhiên bỗng nhiên nghiêm túc, “Anh, ngoại trừ ra nhà sách, chính là tránh ở trong phòng, vậy không phải Thanh tâm quả dục-không có ham muốn, tâm trong sáng như gương thì là cái gì?”

Lam Tử Tuấn nhìn chằm chằm em trai, không nói lời nào, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.

Lam Tử Nhiên nhìn ánh mắt độc đoán của người nào đó, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Lam Tử Kỳ đột nhiên kinh ngạc: “Anh hai, anh không hiểu sao?

Người cô đơn thường biểu hiện rất kiên cường, người tịch mịch phần lớn đều hiền lành dịu dàng, người hạnh phúc như em, phần lớn là nghịch ngợm.”

[nhị hit TƯAh/ 4 Ki Lam Tử Nhiên: “…… ẫ Lời nhận xét của Lam Tử Kỳ làm hai anh trai có chút khó tiếp thu.

Lam Tử Nhiên lên tiếng: “Cho nên, Lam Tử Kỳ, anh cùng anh cả đều là hai kiểu người đầu tiên?”

Anh cả cô độc, mình tịch mịch?

Lam Tử Kỳ nhướng mày: “Anh hai, nhân cách của anh suy sụp rồi. Em muốn làm thần tượng, sao anh không cho em cơ hội?”

Lam Tử Nhiên: “…… h “Haha”.. +. Lam Tử Kỳ, em cũng có tâm tư thần tượng.”

Lam Tử Kỳ bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, “Anh hai, ngươi ặ cũng không biết của ngươi “Cậu nhóc hoàng quyền” sắp công chiếu đang nỗi biết bao nhiêu, em còn vẽ phiên bản nhân vật 2D cho anh đấy, rất đẹp.”

Lam Tử Nhiên nhíu mi nói: “Vì sao không phải 3D, anh thích phiên bản 3D.”

Lam Tử Kỳ vẻ mặt ghét bỏ “Sẽ không.”



Lam Tử Tuấn: “2 2”

“Sẽ không!” Anh thành thật trả lời, ánh mắt nhìn thoáng qua Lam Tử Nhiên, ai làm con bé khóc, để người đó dỗ.

Lam Tử Nhiên thờ ơ dời mắt, làm bộ không thấy, tiểu tổ tông này cũng không phải dễ dỗ dành.

Vừa khóc liền như bão táp, tuyến lệ như có van nước vậy, thích là khóc lúc nào cũng được.

Lam Tử Tuấn tức giận quát: “Lam Tử Nhiên.”

“Anh cả, em đang ngủ.” Lam Tử Nhiên rất nhanh nhắm mắt lại.

Lam tử Tuân. Ni “H4 DÀ. c2. Anh hai, đang ngủ còn có thể nói, sao anh không bay lên trời luôn đi?” Lam Tử Kỳ bỗng nhiên nín khóc mỉm cười.

– Lam Tử Nhiên rất nhanh mở mắt ra nhìn em gái, thấy khuôn mặt kia nở nụ cười, Lam Tử Nhiên nhếch môi cười trêu chọc: “Lam Tử Kỳ, em có thể đấy, nói trời mưa liền mưa, nói tạnh liền tạnh, em làm diễn viên, nhát định còn nổi tiếng hơn anh.”

“Hừ!” Lam Tử Kỳ vẻ mặt khinh thường, “Em không thích làm diễn viên đâu. Nhà của chúng ta có anh làm là đủ rồi, chúng ta còn phải có một hoạ sĩ, em chính là người này.” Lam Tử Kỳ đắc ý lấy tay chỉ chỉ bản thân, vẻ mặt tự tin.

Lam Tử Nhiên lại châm chọc: “Đã lâu không thấy ai bốc phét tự tin như vậy.”

Lam Tử Kỳ bỗng nhiên hét lớn: “Lam Tử Nhiên, vận tốc ánh sáng có là bao nhiêu, anh liền dùng tốc độ đó lăn đi cho em.”

Lam Tử Nhiên rất nhanh đứng dậy, nhìn Lam Tử Kỳ với vẻ mặt buồn bực: “Đi, tôi đi, lòng người hiểm ác, không có được liền phá hủy”

Lam Tử Nhiên nói xong, liền sải bước ra ngoài, mấy ngày nay đã mệt mỏi tới suy sụp, vừa đúng lúc trở về ngủ bù.

Lam IV 0/6 _ Anh hai thật sự đi luôn?

Lần này sao lại nghe lời vậy chứ?

“Anh quay lại đây.’ Lam Tử Kỳ bỗng nhiên lên tiếng.

Lam Tử Nhiên đi tới của thì dừng lại, quay đầu nhìn em gái, không nói gì, kiên nhẫn chờ đối phương mở miệng.

Lam Tử Kỳ nén giận “Chúng ta đều sinh cùng ngày, vì sao anh ra trước hai phút thì được làm anh, em lại là em gái?”

Lam Tử Nhiên gãi gãi đầu, “Vấn đề này em phải hỏi anh cả, sao anh ấy phải chui ra trước, em là con thứ làm gì? Làm con cả càng uy phong!”

Lam Tử Nhiên nói xong, lần này là cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Lam Tử Kỳ lại không cam lòng gọi: “Quà của em đâu?”

Lam Tử Nhiên lớn tiếng nói: “Không mua!”