Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 528: Lục Hạo Thành, đồ Mưu mẹo chết tiệt nha ng… sẻ



” Lục Hạo Thành thấy cô thẹn thùng vô cùng đáng yêu, nhịn không được cười cười, tiếng cười như rượu ngon, thắm vào ruột gan.

Lam Hân càng bối rồi, lúc này mới nhanh chóng buông tay Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành là ai?

Trong giới kinh doanh anh chính là lão đại, chút tin tức nhỏ nhặt về anh cũng đủ để chắn động giới giải trí lẫn thương nhân.

Fan hâm mộ của anh mà biết cô đã nhúng chàm nam thần của họ, mỗi người một bãi nước miếng cũng đủ dìm chết Lam Hân Tuy rằng anh không phải người trong giới giải trí, nhưng lượng fan cũng thuộc top ngôi sao đình đám.Khoảng thời gian trước cùng Lục Hạo Thành có vài tin đồn xấu, mỗi ngày cô đều bị réo tên.

Lúc đó cô đi làm lúc nào cũng đề phòng cần thận, sợ bị người ta ném trứng thối, rau củ thối.

Lam Hân yên lặng ngồi, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác bản thân như chỉnh phục được một vị thần vậy.

Haizz!!

Cũng không phải lần đầu tiên, cô xấu hổ cái quái gì chứ?

Lam Hân lại cúi đầu nhìn anh, chế nhạo nói: “Anh định nằm mãi thế này sao?”

“Nằm như vậy có vấn đề sao?” Lục Hạo Thành hỏi lại.

Lam Hân: chẳng lẽ không có vấn đề sao? Danh dự của cô, đã bị anh làm hỏng.

“Lục Hạo Thành, anh có thể tự giác một chút không?” Thật ra cô muốn hỏi, giám đốc Lục, liêm sỉ anh để đâu?

Lục Hạo Thành kéo cô vào trong ngực, cười xấu xa, thấp giọng bên tai cô nói: “Lam Lam, yêu em, chính là tính tự giác lớn nhất của anh.”

Hơi thở ấm áp lại có chút trong trẻo mị hoặc, bao phủ toàn thân, tim như ngừng đập, cô căng thẳng nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt.

Lục Hạo Thành nhìn cô gái nào đó đang hoang mang, khóe miệng ý cười càng sâu, nhìn đôi môi đỏ mọng như anh đào, Lục Hạo Thành từ từ tiền đến.

“GỐCGÓG:-…

Ánh mắt Lục Hạo Thành phát lạnh, kẻ nào không có mắt, quấy rầy chuyện tốt của anh.Thiếu chút nữa, anh đã chạm được đôi môi bao ngày mơ ước.

Lam Hân vội vàng đứng dậy, xỏ dép lê, chạy qua mở cửa.Cô vô cùng cảm kích, kích động muốn xem ai đã tới cứu nguy.

Cửa vừa mở, bóng dáng Nhạc Cần Hi cao lớn bao trùm lấy cô.

Lam Hân lúc này cười méo mó “Cần Hi, anh đã trở lại.”

Một câu anh đã trở lại, khiến Nhạc Cần Hi cười càng dịu dàng hơn.Câu nói đó giống như cô vẫn đang chờ anh, một câu nói ra, ngọt như mật.

Nhạc Cần Hi nhìn cô, vẫn không có cách nào nồi giận, mỗi một lần, đều là anh thiếu kiên nhẫn, đều là anh thỏa hiệp.

Mỗi lần như vậy, anh đều khinh bỉ bản thân không cứng rắn.

Anh lớn giọng hỏi: “Cơm tối hứa làm cho anh đâu?”

Lam Hân vừa nghe, nhìn thoáng qua bên ngoài, vẻ mặt áy náy, “Cần Hi, ngại quá, em mệt nên ngủ một giấc, hiện tại sẽ đi xuống giúp mẹ nấu cơm.”

Nhạc Cần Hi trừng mắt liếc cô một cái, “Không cần, dì đã làm xong rồi, bảo anh lên gọi em cùng Lục Hạo Thành đi xuống ăn cơm.”

Nhắc tới Lục Hạo Thành, Lam Hân bỗng nhiên phản ứng lại, Lục Hạo Thành còn đang nằm trong phòng cô đây.

Trời ạ, Lục Hạo Thành mà lên tiếng, Nhạc Cần Hi sẽ nghĩ như thế nào, quan hệ bạn bè của họ có lẽ lại nguội lạnh mắt Cô thật khổ quá mà.

Không đúng, cô là Lam Hân tự do phóng khoáng, không phải Lam Hân đâm lao phải theo lao.

“Anh ấy ở trong phòng em, anh chờ một chút.”

Vẻ mặt Nhạc Cần Hi lập tức thay đổi, tâm trạng tốt gần như biến mắt ngay lập tức.

Lúc Lam Hân xoay người, anh cũng theo đi vào, mà Lục Hạo Thành, như cũng nắm giữ tốt thời cơ, dường như biết Nhạc Cần Hi sẽ tiến vào, anh đứng bên giường, cài lại áo sơ mi, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ, khiến Lam Hân thiếu chút nữa thổ huyết.

Lục Hạo Thành, tên mưu mẹo chết tiệt này!!

Sao có thể làm ra chuyện điên rồ khiến người khác hiểu làm đến vậy?

Lục Hạo Thành luôn thờ ơ, nhìn Nhạc Cần Hi tiến vào, cũng chỉ thản nhiên gật đầu một cái.

Mặt Nhạc Cần Hi đen lại, căm tức nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành lại làm như không thấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Lam Hân, giọng ôn nhu: “Lam Lam, chúng ta đi ăn cơm.”

Anh còn ăn được sao?

“Lam Lam.” Nhạc Cần Hi bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói kìm nén.

Lam Hân nao nao, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Nhạc Cần Hi, nhưng cũng chỉ nhìn anh, không giải thích gì thêm.

Như vậy cũng tốt, để Cẩn Hi hoàn toàn hết hy vọng, nhưng chết tiệt là cô không nghĩ dùng phương thức như vậy tổn thương anh áy.

Cô biết Cần Hi vẫn luôn cố chấp, cũng biết, Cần Hi sẽ có ngày nghĩ thông suốt.

Lam Hân nhìn anh cười cười: “Cần Hi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi!”

Nhạc Cần Hi nhìn cô, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, giống như đêm tối mù mịt, đáy lòng đau xót, anh lặng lẽ xoay người, đi xuống tầng.

Lam Hân nâng mắt nhìn theo bóng lưng suy sụp của Nhạc Cần Hi.Cô bắt đắc dĩ, cũng cũng ảm đạm đi xuống.

Vẻ mặt Lục Hạo Thành không chút thay đổi, thật giống như Lục Hạo Thành có dáng vẻ như tắm gió xuân mà Lam Hân vừa rồi nhìn thấy không phải là thật vậy.

Lúc ba người đi xuống, anh em Lam Tử Tuấn cũng đã có mặt, Dịch Thiên Kỳ cũng tan tầm trở lại.

Mấy người chào nhau, an vị ngồi xuống ăn cơm.

Mà Nhạc Cần Hi luôn hoạt bát, lúc này cũng yên lặng ăn cơm.

Lam Hân ăn như nhai sáp, cô lại làm tổn thương: Cần Hi.

Nhà cũ họ Lục.

Bàn ăn sang trọng bằng gỗ đàn hương, đã đầy đủ người hai nhà Cố Lục.

Tần Ninh Trăn mấy ngày nay, bởi vì một cuộc điện thoại mà ảnh hưởng tâm trạng, bà ta không xem tin tức, cũng không nói gì, giống như sinh bệnh, cả ngày chỉ biết ngủ.

Đêm nay ngồi dưới ánh đèn, mặt bà ta vẫn có chút tái nhọt.

Lục Dật Kha cũng một bầu tâm sự, hôm nay sau khi gặp qua Mộ Thanh, đáy lòng áy náy, lại càng thêm sâu sắc.

Tần Ninh Trăn mấy ngày nay trong lòng có chuyện nên cũng không chú ý động thái của Lục Dật Kha.

Mà Lục Dật Kha biết Mộ Thanh trở về, cũng đặt mọi chú ý lên vợ cũ, cũng xem nhẹ. Tần Ninh Trăn, vốn là người một nhà, lại như người xa lạ.

Lâm Mộng Nghỉ nhìn Lục Dật Kha cùng Tần Ninh Trăn, thấy cả hai đều có tâm sự.

Lục Hạo Khải vẫn ôm di động lướt lướt, miệng cười hi hi, như hận không thể đi liếm màn hình vậy.

Cố Tích Hồng, Cố Ức Lâm, Cố Ức Sầm, yên lặng ngòi.

Cố An An lúc này có chút không yên, Lục Dật Kha sắc mặt không tốt, khiến cô ta nghĩ đông nghĩ tây, chỉ sợ Lục Dật Kha không nói lý mà chối bỏ luôn hôn sự với Lục Hạo Khải.

Lục Tư Ân xem như ngoan ngoãn, cũng chỉ yên lặng ngồi.

Lâm Mộng Nghi nhịn không được mở miệng: “A Trăn, anh Lục, hai nhà chúng ta, theo từ đời trước đã quen biết, lại làm hàng xóm máy chục năm, có một số chuyện tôi sẽ nói thẳng.”

Tần Ninh Trăn hoàn hồn, Lục Dật Kha cũng điều chỉnh tâm trạng, nhìn Lâm Mộng Nghỉ mỉm cười: “Mộng Nghi, đều là bạn cũ, có gì bà cứ nói.”