Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 546: Em là ánh nắng của anh



Lục Hạo Thành nhíu mi nói: “Lam Lam, hiện tại ngay cả bạn gái anh cũng không có.”

Nói xong, ánh mắt sáng quắc bắn về phía cô.

Lam Hân cười nói: “Tiêu Nhược Huyên kìa.”

LÚC:F1Ạ0 hành) 100%: 1 Anh tỏ vẻ không hài lòng: “Lam Lam, nói là bạn gái, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, em không ở cùng anh, vậy lấy ai ra bồi dưỡng tình cảm đây?”

Lam Hân giờ phút này thực sự có cảm giác bản thân tự bê đá đập chân mình, lúc ấy sao lại nói ra câu này chứ?

Hiện tại không đồng ý, thì chứng minh cô nói không giữ lời rồi.

“Vậy em sẽ nói với mẹ, để bà không cần chờ chúng ta.”

Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Anh đã nói trước với mẹ rồi.”

r3 ” Đây là hoàn toàn chặn hết đường lui của cô rồi.

“Được rồi, đi nơi nào ăn, anh quyết định.” Lam Hân cười nói.

Hừm!!

Tối mai còn đồng ý đi xem phim với anh, đáy lòng Lam Hân buồn khổ không thôi, có lẽ cuộc sống có quy luật trước nay của cô bị quấy rầy, khiến cô có chút không quen.

ý Hai người tiền vào thang máy, Lục Hạo Thành bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Âu Cảnh Nghiêu.

“Alo!”

Âu Cảnh Nghiêu vừa xuống tới tần một: “Tiêu Nhược Huyên cùng người đại diện của cô ta ở tầng một chờ, phóng viên cũng có mặt, cần thận một chút, bảo vệ Lam Hân.”

“Tôi đã biết.” Lục Hạo Thành nói xong liền cúp điện thoại.

Anh gửi tin nhắn cho Mộc Tử Hoành, bảo cậu ta mua đồ ăn rồi gửi qua biệt thự đi.

Mộc Tử Hoành hiện tại cũng đang về biệt thự thì nhận được tin nhắn của Lục Hạo Thành anh đã bị sốc, Lục Hạo Thành muốn tự mình nấu cơm ăn sao?

Khi xe dừng đèn đỏ, Mộc Tử Hoành liền trả lời tin nhắn.

@ theo đuổi một cô gái đang trên đường trở thành phú bà: [ Lục Hạo Thành, cậu chắc chắn mình không nói nhằm chứ, muốn tôi mua đồ ăn về biệt thự. Cậu xem tôi cao quý như vậy, có thể đi mấy nơi chợ búa sao? Tôi còn không phân biệt được lá tỏi với rau hẹ, biết mua gì cho cậu bây giờ? ] Lục Hạo Thành lúc này mới chú ý tới Mộc Tử Hoành đã thay đổi tên wechat.

Anh không khỏi nhíu mi, tên này thực sự rơi vào hố của Nhạc Cần Nghiên rồi.

@C. Y[ quên đi, chúng tôi ra ngoài ăn. ] Nói xong liền bỏ qua Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành nhìn thấy hai chữ quên đi, nháy mắt vụng trộm Vui Vẻ.

Bỗng nhiên, điện thoại lại vang lên, vừa thấy lại là Lục Tư Ân, anh nhướng mày, sao mỗi ngày đều gọi cho mình vậy chứ.

Mộc Tử Hoành cáu kỉnh cúp máy, lái xe tiếp tục về nhà.

Mà Lục Hạo Thành ở bên này, vẫn mang theo Lam Hân xuống thang máy ở tầng hai, theo lối nhỏ lúc sáng đi ra ngoài.

Sau đó anh đồi xe, cùng Lam Hân nghênh ngang rời đi.

Những người đứng ở cổng đã đợi một ngày, nhưng ngay cả cái bóng của Lục Hạo Thành cùng Lam Hân cũng không thấy đâu.

Ra khỏi đường cái, Lam Hân mới hỏi: “Phóng viên chờ ở cổng vẫn chưa rời đi hả?”

“Ù!” Lục Hạo Thành khế gật đầu.

Lam Hân líu lưỡi, mấy phóng viên này cũng thật chuyên nghiệp, ngồi chồm hồm dưới trời nắng một ngày cũng không dễ dàng.

Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào cánh môi đỏ mọng của anh, lời nói của Ninh Phi Phi lại vang lên trong đâu cô.

Chưa gặp qua đôi môi của Lục Hạo Thành, sẽ không biết hoa hồng trông thế nào?

Nhưng cũng phải nói, màu môi của người này hồng hơn so với những người đàn ông bình thường, nhìn kỹ hơn, thật sự giống màu hoa hồng.

Không thể không nói, ánh mắt của phụ nữ luôn tốt, tình yêu và sự mến mộ với Lục Hạo Thành, đều là tắm lòng son cùng dũng cảm bảo vệ.

Khó trách cô bị những người đó mắng đến thảm như vậy.

Lục Hạo Thành chú ý tới ánh mắt của Lam Hân, cô nhóc này, có phải đã chú ý tới dáng vẻ anh Hạo Thành của em cũng không tồi đúng không?.

Lục Hạo Thành tự kỷ nghĩ, khóe môi cong lên.

Lam Hân nhìn anh cười, hỏi: “Lục Hạo Thành, sao anh lại thích em?”

Lục Hạo Thành ngớ người khi bị cô bất thình lình hỏi “Lam Lam, không phải đã nói với em sao? Hai chúng ta từ nhỏ còn có hôn ước, hơn nữa em là ánh nắng đời anh.”

“Ánh nắng cuộc đời?” Lam Hân lầm nhằm ý nghĩa, nói như vậy, trong lòng anh, cô rất qua trọng sao?

Lam Hân đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên đỗ chuông, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Nhạc Cần Hi gọi tới.

“Alo! Cần Hi.”

Lục Hạo Thành vừa nghe đến hai tiếng Cẩn Hi, tay liền xiết chặt vô lăng, Nhạc Cẩn Hi này, lần nào cũng phá hỏng cuộc hẹn của anh.

Nhạc Cần Hi: “Lam Lam, em ở đâu? Có phải chạy trối chết không, muốn anh qua cứu không?”

“Nhạc Cần Hi, em hiện tại đã ra khỏi công ty, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, xếp hàng chờ cơ hội đi!”

Nhạc Cần Hi: “Lục Hạo Thành mang em ra?”

Lam Hân: “Đúng vậy!”

Nhạc Cần Hi: “Hừ! Đây là gần quan được ban lộc.”

“Cần Hi, Nghiên Nghiên tuần sau cũng sẽ trở lại nhỉ.”

Nhạc Cần Hi: “Ừ! Chị anh luyến tiếc em, em ở đâu chị ấy sẽ ở đó.”

Lam Hân cười nói: “Phải, ba chị em chúng ta đồng tâm.”

Nhạc Cần Hi: “Không phải đã bảo em đừng nhận bậy thân thích sao?”

Lam Hân: “Nhạc Cần Hi, tuy rằng anh không thích, nhưng nó vẫn tồn tại, mời anh cho phép nó tồn tại.”

Nhạc Cần Hi: “Hiện tại ở đâu?”

Lam Hân: “Đi ra ngoài ăn cơm!”

Nhạc Cần Hi nhàn nhạt nói: “Anh biết rõ em đang ở cùng ai, cúp máy đây.”

Lam Hân nghe Nhạc Cần Hi nói câu cuối tràn ngập ưu thương cùng phẫn nộ, cô hơi mím môi, cũng chỉ có thể như vậy.

Đời này phải xin lỗi Cẩn Hi.

Cần Hi, gia cảnh tốt, đầu tư ra nước ngoài cũng rất thành công, anh lại là người có chí tiến thủ, dựa vào cố gắng của bản thân tự xây dựng vùng đất mới, trở thành người giàu có ở thành phố Phàn.

Cùng Lục Hạo Thành có thể nói là tương xứng, đối với cô lại tốt, nguyên nhân là bởi vì anh quá vĩ đại, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dính líu tới anh.

Hơn nữa cô đối với Cần Hi, thật sự chưa từng có ý nghĩ khác, tình yêu lại càng không tồn tại, cảm giác bên anh vẫn như là anh trai em gái.

Lục Hạo Thành thấy cô nghe điện thoại, sắc mặt có chút không tốt, nói:”Lam Lam, chúng ta khách sạn thành phố Giang ăn đi!”

Lam Hân vừa nghe, nhíu mi nói: “Không đi, đi ăn hải sản.”

Ăn ở nơi sang trọng đó, với cô mà nói, là áp lực tâm lý.

Lục Hạo Thành cười cười: “Được, đều tùy em.” Giọng điệu cưng chiều khiến người ta mềm lòng.

Lam Hân mỉm cười: “Lục Hạo Thành, anh đã thu mua giải trí Hoa Chúng.”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, nói: “Lam Lam, sản nghiệp đầu tư dưới danh nghĩa của anh rất nhiều, trong giới giải trí cũng không ít, Nhiên Nhiên không phải thích diễn xuất sao? Anh phải về hỏi xem thằng bé có muốn về công ty không, tiền đồ của thằng bé rất rộng mở.”

Lam Hân cười nói: “Chuyện này em không ý kiến, chỉ cần Nhiên Nhiên cùng Nhạc Cần Nghiên không có ý kiến là được rồi.” Trong thời đại này, chỉ cần khỏe mạnh bình thường, làm gì cũng được.

Không phụ cảnh xuân tươi đẹp, không phụ sơ tâm(sống hết mình với cuộc sống, với những dự định ban đầu) Chuyện ba anh em thích, cô chưa bao giờ ngăn cản.